• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngồi trong xe đi đến Mộ gia, tim Lãnh Nhược Vũ đập mạnh liên hồi, hai tay bấu chặt vào nhau, khuôn mặt căng thẳng, hồi hộp không giãn ra một giây.

Mộ Cảnh Thâm dựa lưng về sau nhếch môi cười khẩy, bàn tay vuốt vuốt lưng cô như đang tỏ ra quan tâm.

- Đừng quá căng thẳng.

- Cảnh Thâm, mặt em có ổn không? Chiếc đầm...

- Ổn, tất cả đều ổn.

Mộ Cảnh Thâm bật cười thành tiếng với độ ngây thơ, ngốc nghếch của Nhược Vũ, sau đó ngồi thẳng dậy ôm cô vào lòng như trấn an.

Chiếc xe lái vào Mộ gia, Mộ Cảnh Thâm nắm tay của Lãnh Nhược Vũ bước ra, tim cô đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đưa mắt nhìn vào bên trong.

Trong phòng khách của Mộ gia lúc này không những có gia đình họ nhà Mộ mà còn có gia đình nhà họ Lăng. Hai bên gia đình đã thân bây giờ càng thêm thân, cứ như người một nhà.

Mộ Cảnh Thâm nắm tay của Lãnh Nhược Vũ bước vào, tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn cô, trong lòng thầm trầm trồ tán thưởng anh vì có một cô bạn gái quá xinh xắn, nhưng chỉ riêng Mộ Duật Hành là bất ngờ.

Bất ngờ đến nghi ngờ!

Mọi thứ cũng không có gì đáng nghi ngờ nếu như Nhược Vũ không phải là con gái của Bạch Kỳ Vân. Đối với ông, Nhược Vũ không có lỗi, tình yêu của cả hai càng không có lỗi. Nếu như Cảnh Thâm thật lòng, ông cũng không có ý kiến, nhưng ông chỉ sợ đằng sau tình yêu đó là một câu chuyện hoàn toàn khác.


- Dạ, con chào bác, chào phu nhân, chào ông bà Lăng ạ.

Mặt của Lãnh Nhược Vũ bây giờ cắt không ra một giọt máu, tay chân lạnh ngắt, run rẩy nhìn mọi người.

- Ừ, chào con. Mau lại đây ngồi với bác.

Trình Ngữ Lam mỉm cười hài lòng. Cô gái này thật sự rất xinh đẹp, lại ngoan hiền lễ phép, mắt nhìn của Cảnh Thâm quả thật không tệ.

- Dạ.

Lãnh Nhược Vũ ngồi xuống gần bà, Cảnh Thâm thì cũng ngồi bên cạnh, bàn tay ấm nóng của anh vẫn luôn đặt ở eo cô.

- Con tên gì, bao nhiêu tuổi rồi?

- Dạ con tên Lãnh Nhược Vũ, con đã 23 tuổi rồi ạ.

Nhược Vũ mím môi nhìn qua Mộ Duật Hành, cả hai đã quá quen thuộc với nhau, mỗi lần ông qua Ý đều tìm ba cô tâm sự. Khi cô ra trường, ông còn định sắp xếp cho cô làm việc ở chi nhánh bên Ý, nhưng lúc đó Mộ Cảnh Thâm đã làm rồi.

Trình Ngữ Lam vẫn rất vô tư, không hay biết chuyện gì, trong lòng vô cùng hài lòng với Nhược Vũ.

Từ lúc mọi chuyện kết thúc, hai người mà Trình Ngữ Lam không muốn gặp nhất là Dương Hữu Bằng và Bạch Kỳ Vân, hai người đã hại chết con của bà. Tuy bà không làm gì họ, nhưng bà đã thề với lòng rằng không bao giờ tha thứ và Mộ Duật Hành cũng thừa biết điều đó.

- Nhược Vũ, ba mẹ con vẫn khỏe chứ? Vài hôm nữa hai bác sẽ sang thưa chuyện.

- Dạ, ba mẹ con vẫn khỏe ạ.

Lãnh Nhược Vũ nhìn qua Mộ Cảnh Thâm như đang cầu cứu, anh khẽ mỉm cười lên tiếng.

- Mẹ, ba của Nhược Vũ là chú Lãnh Huyết.

Chỉ trong một vài giây ngắn ngủi, sắc mặt của Trình Ngữ Lam liền thay đổi đến chóng mặt, nụ cười trên môi cứng ngắt, ánh mắt dành cho cô cũng không còn thiện cảm như vừa rồi.

Nhược Vũ là người thông minh thì làm sao không nhận ra chứ, cô cúi mặt mím môi như sắp khóc...1

Cô biết ngay mà, mẹ anh chắc chắn không chấp nhận một người con gái không có địa vị như cô!

Trình Ngữ Lam nhìn qua Mộ Duật Hành rồi nhìn Mộ Cảnh Thâm, những chuyện lúc trước cũng đã chôn vùi vào quá khứ, dĩ nhiên hai đứa trẻ này không ai biết. Nói thật, lúc này bà không muốn Nhược Vũ làm con dâu của bà vì bà không muốn gặp lại Bạch Kỳ Vân, nhưng nhìn Cảnh Thâm đau khổ vì yêu thì bà cũng không đành lòng.

- Nhược Vũ, con đừng hiểu lầm, mẹ của Cảnh Thâm chỉ là hơi bất ngờ thôi.

Mộ Duật Hành lên tiếng phá tan bầu không khí lắng động đến ngột ngạt. Nếu Cảnh Thâm thật lòng, có con dâu là Nhược Vũ thì quá tốt, ông lại được kết thông gia với anh em tốt của ông, như vậy là chuyện vui nhưng chỉ lo là Trình Ngữ Lam sẽ ngăn cản.

- Ờ... bác hơi bất ngờ một chút, không làm con sợ chứ?

- Dạ không.

Trong lòng của Lãnh Nhược Vũ run rẩy, nhưng cũng cố gắng mỉm cười lắc đầu cho qua.

- Chúng ta vào ăn cơm tối thôi.

Trình Ngữ Lam mỉm cười đúng dậy, nắm tay của Nhược Vũ đi vào trong.

Nhược Vũ không có lỗi, không thể vì Bạch Kỳ Vân mà làm cho con cái đau khổ, như vậy là bà đang hẹp hòi ích kỷ và chắc chắn bà không muốn mình như thế.

...

Hơn 11 giờ đêm, Lãnh Nhược Vũ cứ không ngủ được, cựa mình liên tục làm cho Mộ Cảnh Thâm nằm bên cạnh cảm thấy vô cùng buồn cười.

Khi ăn cơm tối xong, nói chuyện một lát thì cô đã xin phép ra về.

Trong lòng của cô bây giờ ngập tràn lo lắng, thái độ của mẹ anh làm cô thật khó hiểu. Lúc đầu khi nghe cô là con gái của Lãnh Huyết, sắc mặt của mẹ anh thay đổi đến khó coi, nhưng một chút thì lại khá vui vẻ, còn bảo cô ngủ lại Mộ gia thay vì về khách sạn.

Làm cô cứ suy nghĩ mãi cũng không thể hiểu!

Chẳng lẽ như lời bác Mộ nói, vì mẹ anh bất ngờ nên mới có thái độ như vậy?. Truyện Huyền Huyễn

Nhưng cô cảm thấy có gì đó rất vô lý...

- Sao không ngủ?

Mộ Cảnh Thâm ôm chặt cô vào lòng, anh khẽ cau mày vì mùi hương ngọt ngào có chút quyến rũ của cô xộc thẳng vào mũi mình, làm anh có chút khó chịu.

- Em thấy lo quá.

- Anh đã nói là không sao mà, chẳng lẽ em không tin tưởng anh?

- Em tin, nhưng mà...

- Tin anh thì mau nhắm mắt ngủ, trễ rồi.

Nhược Vũ gật đầu, quay qua ôm chặt lấy thất lưng của anh nhắm mắt ngủ...

Phải, cô rất tin tưởng anh, đặt trọn niềm tin vào anh. Nếu như mẹ anh không đồng ý, cô và anh có thể cùng nhau cố gắng, cùng nhau thuyết phục mẹ anh.

Cô tin anh sẽ không bao giờ bỏ rơi cô, những gì anh làm trong hai năm qua đủ để chứng minh điều đó!

Mộ Cảnh Thâm thả xuống trán của cô một nụ hôn ngọt ngào, xoa xoa bả vai cho cô dễ ngủ, trong đầu hiện lên nhiều suy nghĩ khó nhọc...

- ---------------

Ở lại thành phố S chơi thêm ba ngày thì Lãnh Nhược Vũ cũng ra sân bay đi về Ý, lúc về cô cứ bịn rịn ôm anh, lưu luyến chẳng muốn rời xa. Mộ Cảnh Thâm hiểu hết những tâm tư trong lòng cô, anh đã hứa rằng tuần sau anh và ba mẹ anh sẽ sang thưa chuyện, lúc đó anh sẽ đón cô về đây sống và làm việc, như thế cô mới an tâm lên máy bay đi về.

Cô yêu anh đến ngây thơ, bị lừa như một kẻ ngốc!

Nhược Vũ đi về, Mộ Cảnh Thâm cũng về Mộ gia, mấy ngày hôm nay anh luôn dành tất cả thời gian cho cô, đến công việc anh cũng chẳng bận tâm đến.

Vừa về nhà, Mộ Duật Hành đã bảo anh lên thư phòng nói chuyện. Về việc của Trình Ngữ Lam, hai ông bà đã nói chuyện với nhau, bà cũng không có ý định sẽ ngăn cản chỉ cần Mộ Cảnh Thâm yêu thật lòng.

- Cảnh Thâm, con thật lòng yêu Nhược Vũ chứ?

- Ba hỏi vậy là sao ạ? Con không hiểu.

Mộ Cảnh Thâm ngồi thong thả ngồi xuống sofa trong thư phòng. Anh đoán chắc ba anh sẽ hỏi câu này, và anh cũng đã chuẩn bị tâm lý để tránh ba anh phát hiện.

Đừng trách anh tàn nhẫn khi người tàn nhẫn trước đó chính là Bạch Kỳ Vân, mẹ của Lãnh Nhược Vũ.

Nhược Vũ vô tội thì mẹ anh có tội gì chứ, Mộ Bảo Bối thì có tội gì chứ?

Chút xíu nữa ba mẹ của anh đã phải xa nhau chỉ vì người phụ nữ mang tên Bạch Kỳ Vân. Hại mẹ anh phải sống trong đau khổ, dằn vặt vì mất con. Thậm chí đến bây giờ ba anh cũng không một lần tổ chức sinh nhật, lý do ai ai cũng biết...

Ba anh không đủ nhẫn tâm, nhưng anh đủ nhẫn tâm!

Bạch Kỳ Vân không trả giá thì Lãnh Nhược Vũ trả giá, làm cho người khác đau khổ thì anh sẽ làm cho Lãnh Nhược Vũ đau khổ. Có trách thì cứ trách cô đã ở trong bụng của phụ nữ xấu xa đó chín tháng mười ngày.

- Cảnh Thâm, con đừng làm ba phải thất vọng. Con biết rõ giao tình của ba và chú Lãnh Huyết, còn đừng làm ba phải khó xử.

- Vâng, con biết. Con yêu Nhược Vũ là thật lòng, con sẽ không làm cho Nhược Vũ phải đau khổ đâu ạ, ba cũng hiểu tính con mà phải không?1


- Được rồi, ba tin tưởng và tôn trọng quyết định của con.


Mộ Duật Hành vỗ vai anh.


Nghe được lời này của anh, ông khá an tâm.


Nhìn sâu vào trong đôi mắt anh, ông nhận thấy Lãnh Nhược Vũ có tồn tại.1

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK