• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau bà Trình được phẫu thuật, còn là bác sĩ giỏi nhất tại thành phố S đứng ra làm phẫu thuật cho bà. Tất cả cũng nhờ có Mộ Duật Hành.

Từ hôm qua đến bây giờ Mộ Duật Hành luôn bên cạnh của Trình Ngữ Lam. Cả một đêm cô không ngủ vì lo lắng cho bệnh tình của mẹ cô, bác sĩ có nói là phần trăm phẫu thuật thành công chỉ có 50℅ mà thôi.

- Mẹ, mẹ nhất định phải cố gắng.

Trình Ngữ Lam ôm chầm lấy bà Trình. Cô sợ, cô sợ lắm. Cô còn chưa báo hiếu được gì cho ba mẹ, mẹ cô vẫn còn chưa được nhìn cô mặc áo cưới mà.

- Ngữ Lam, mẹ sẽ không sao đâu.

Mộ Duật Hành kéo cô ôm vào lòng để cho y tá đẩy bà Trình vào phòng phẫu thuật.

- Em cố gắng, anh chờ em ở bên ngoài.

Ông Trình nắm lấy tay bà, đôi mắt cũng đã đỏ hoe lên.


- Mẹ, mẹ cố gắng lên. Phẫu thuật xong mẹ sẽ khỏe mạnh trở lại.

Bà Trình mỉm cười gật đầu với Thiên Vũ, y tá đưa bà vào phòng. Đèn đỏ phòng phẫu thuật bật lên, Trình Ngữ Lam, ông Trình, Trình Thiên Vũ bên ngoài chỉ biết cầu nguyện cho bà bình an.

Hơn 5 giờ đồng hồ trôi qua, Trình Ngữ Lam mệt mỏi ngã đầu vào lồng ngực của Mộ Duật Hành. Cả ngày hôm qua cô không ăn không ngủ, bây giờ dừng như đã kiệt sức.

- Ngữ Lam, em nhắm mắt ngủ một chút.

Mộ Duật Hành vuốt vuốt tấm lưng của Trình Ngữ Lam. Nhìn cô dựa dẫm vào anh như thế này anh cảm thấy rất vui, rất hạnh phúc.1

- Híc...

- Ngoan, mẹ sẽ không sao đâu.1

Trôi thêm 5 giờ đồng hồ nữa, cánh cửa phòng phẫu thuật mới mở ra. Mọi người gấp gáp đi lại hỏi. Trên mặt của ai cũng không giấu được sự lo lắng, bất an.

- Bác sĩ, bà nhà của tôi thế nào rồi?

- Ca phẫu thuật thành đã thành công, người nhà có thể an tâm rồi.

Trình Ngữ Lam thở phào nhẹ nhõm, vui mừng đến nổi muốn khóc. Ông Trình và Trình Thiên Vũ cũng vậy.

- Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ nhiều lắm.

- ---------------

Một tuần sau đó, sức khỏe của bà Trình cũng tốt lên hẵng. Một tuần nay Trình Ngữ Lam luôn ở trong bệnh viện để chăm sóc cho bà.

Mỗi buổi tối Mộ Duật Hành đều đến thăm cô và bà Trình. Và đều làm anh thất vọng là thái độ của cô đối với anh đã quay trở lại như cũ, lại lạnh nhạt vô tâm với anh.1

Hôm nay ông Hà và mẹ của anh đến thăm bà Trình. Cả hai gia đình cũng sắp kết thông gia nên ông bà không thể không tới thăm.1

- Chị Trình, sức khỏe của chị thế nào rồi?

Ông bà đi vào, Trình Ngữ Lam nhìn thấy thì cúi đầu chào, đi lại rót trà mời ông bà.

- Hai bác uống trà ạ.

- Ừm.

- Tôi cũng đã khỏe rồi, cảm ơn anh chị đã đến thăm.

- Chúng ta cũng sắp kết thông gia rồi, chị không cần khách sáo vậy đâu.

Bà Trình mỉm cười, nhưng trong lòng của bà rất buồn. Bà biết Trình Ngữ Lam không hề yêu thích Mộ Duật Hành, vì gia đình nên cô mới chấp nhận kết hôn.

- Duật Hành cũng thật tệ, sao không thuê người chăm sóc chị Trình cho con đỡ cực.

Mẹ anh nhìn Trình Ngữ Lam nói. Theo như bà biết, tất cả chi phí đều do con trai của bà chi trả. Đều đó là chuyện bình thường nếu như cô là người biết đều, còn đằng này theo bà thấy cô không hề biết ơn anh.

- Con không thấy cực ạ.

Hai tay của Trình Ngữ Lam bấu vào nhau khi nhìn thấy sắc mặt của mẹ anh. Cô biết tại sao mẹ anh lại không thích cô, nhưng sao không thử đặt mình vào hoàn cảnh của cô, để hiểu tâm trạng của cô như thế nào.

- Chị Trình mau khỏe lại nhé, chỉ còn ba tuần nữa là tới ngày Ngữ Lam kết hôn rồi.

- Ừm, tôi cũng rất mong mau chóng khỏe lại.

- Đúng vậy, sau đó còn bế cháu nữa chứ. Tôi đã nôn có cháu nội lắm rồi.

Mẹ anh vừa cười vừa nói.

Ông Hà và mẹ anh ở lại nói chuyện thì cũng ra về để cho bà Trình nghỉ ngơi.

Lúc này trong phòng chỉ còn hai mẹ con của Trình Ngữ Lam, cô ngồi xuống ghế bóp chân cho bà thoải mái.

- Ngữ Lam, hay là con sang nước ngoài đi.1

Mọi động tác của Trình Ngữ Lam đều dừng lại, ngước lên nhìn mẹ cô.

- Mẹ biết con không yêu Duật Hành, con sang nước ngoài một thời gian đi, để mọi chuyện cho ba mẹ giải quyết.

- Con căn bản là không thể trốn thoát khỏi bàn tay của anh ta. Anh ta cho người theo dõi con, dù con muốn trốn cũng không được. Nếu trốn thành công thì sao? Anh ta cũng sẽ bắt con về mà thôi vì thuộc hạ của anh ta rất nhiều.

Trình Ngữ Lam cười khổ trong lòng. Tại sao Mộ Duật Hành lại phải lòng với cô chứ? Đó là một sự đau khổ chứ không vui sướng gì cả.

- Ngữ Lam...

- Mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ còn yếu lắm.

- Nếu con đã chấp nhận kết hôn thì từ bây giờ con phải quên đi Hữu Bằng. Con không thể làm vợ người này nhưng trong lòng lại có người kia được.1

- Con sẽ cố gắng.

Trong lòng của Trình Ngữ Lam vô cùng rối bời. Dù Mộ Duật Hành rất tàn nhẫn, máu lạnh nhưng anh luôn đối tốt, dịu dàng với cô. Nếu như một tuần trước không có anh, mẹ cô không biết phải làm sao.

Hơn 10 giờ tối, Trình Ngữ Lam đứng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Hôm nay Mộ Duật Hành không đến vì anh bận công việc phải bay sang Mỹ ba ngày.1

Nước mắt lăn dài xuống gò má, cô lại nhớ đến Dương Hữu Bằng. Cô trách anh, cô trách anh tại sao không liên lạc với cô, không đi về tìm cô.


Thông tin cô và Mộ Duật Hành kết hôn đang lang rộng trên khắp các mặt báo và các trang mạng xã hội gần hai tháng nay, thì tại sao anh không nhìn thấy chứ? Hay là anh cho rằng cô đã phụ bạc anh yêu người đàn ông khác, nên anh đã hận cô không muốn quay về tìm cô.


- Hữu Bằng, em sẽ quên anh.1


❤ Tặng 2 chap cho các bạn. Các bạn nhớ LIKE, VOTE ủng hộ cho mình nhé❤1


- ---------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK