• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi thứ diễn ra quá nhanh không tài nào Lãnh Nhược Vũ chấp nhận kịp. Hôn lễ được diễn ra trong sự hân hoan hạnh phúc, nhưng đêm tân hôn lại lạnh lẽo đau đớn đến cùng cực, bao nhiêu hy vọng cũng không còn, tình yêu hơn hai năm cô chìm đắm trong hạnh phúc chỉ là sự giả dối.

Thấm thoát trôi qua hơn hai tháng, Lãnh Nhược Vũ cũng đã mang thai ở tháng thứ ba và cô cũng đã dọn ra ngoài sống riêng ở một căn chung cư cao cấp do Mộ Duật Hành sắp xếp. Lúc đầu hai ông bà không chấp nhận, muốn Nhược Vũ ở lại Mộ gia cho ông bà chăm sóc nhưng cô không đồng ý, cô muốn sống riêng vì giờ đây cô đã không còn là vợ của Mộ Cảnh Thâm, là đại thiếu phu nhân của Mộ gia.

Thấy Nhược Vũ kiên quyết, hai ông bà cũng không ngăn cản, nhưng ông bà cho người làm là dì Lan và tiểu Như qua chăm sóc cho cô để hai ông bà yên tâm hơn.

Tuy là vậy, nhưng Lãnh Nhược Vũ có nói với ông bà rằng vẫn cho đứa bé trong bụng mang họ Mộ vì đứa bé vô tội, xứng đáng được hưởng những gì thuộc về mình và biết ông bà của mình. Xem như cô đang bù đắp cho những lỗi lầm mà mẹ cô và ông cô ngày trước đã gây ra, có lẽ là không đủ nhưng cô sẽ cảm thấy nhẹ nhỏm hơn trong lòng.

Mộ Cảnh Thâm cũng thường tới tìm Nhược Vũ, nhưng chắc chắn là cô không cho vào nhà và cũng không gặp mặt. Với những gì anh đã làm với cô, một lời xin lỗi, một câu bù đắp có thể giải quyết được sao...?

Chắc chắn là không!

Hôm nay Trình Ngữ Lam, Lăng Tử Khuynh và Mộ Ngữ Yên đến chung cư thăm cô và đứa bé trong bụng. Cô cũng đã qua giai đoạn ốm nghén, ăn cũng nhiều hơn lúc trước, bụng cũng nhô lên trông thấy.

- Chị hai à, cả tháng nay anh hai không lên tập đoàn, cứ nhốt mình trong phòng uống rượu, hút thuốc.

Mộ Ngữ Yên lên tiếng nói.

Mộ Cảnh Thâm bây giờ rất thê thảm. Chỉ trong mấy tháng nhìn anh già hơn lúc trước rất nhiều, râu ria lởm chởm, tóc tai lúc nào cũng rối bời, quần áo nhăn nhúm chẳng còn đâu là một tổng tài oai phong lẫm liệt.1

Đôi mắt của Nhược Vũ xụ xuống bã buồn, bàn tay xoa xoa bụng mình...

Thật ra cô cũng không mạnh mẽ như mọi người nghĩ, nhiều lần cô cũng muốn tha thứ cho anh, nhưng khi gặp anh trong lòng cô vô cùng khó chịu. Những chuyện lúc trước cứ ùa về trong tâm trí cô, nhất là lúc anh dẫn cô gái đó vào phòng ngủ của cả hai làm tình.

Đó chính là vết sẹo sâu nhất, đau nhất trong trái tim cô!

- Nhược Vũ, mẹ cũng rất mong con mở lòng tha thứ cho Cảnh Thâm, cho đứa bé một người ba, một gia đình như bạn bè và cũng cho con một cơ hội để hạnh phúc.

Trình Ngữ Lam xoa xoa chiếc bụng hơi nhô của cô. Nhớ ngày xưa mang thai Cảnh Thâm và Cảnh Thiên, hơn ba tháng là bụng của bà nhô to lên. Thật sự mang thai rất cực nhưng cũng rất hạnh phúc, cảm nhận được con của mình lớn lên từng ngày trong bụng điều đó rất thiêng liêng, chẳng bao giờ có thể quên được.

- Được rồi, đừng cố ép bản thân mình. Hãy làm theo những gì bản thân mình muốn, nếu con cảm thấy cuộc sống bây giờ của mình ổn thì không sao cả, ba mẹ vẫn luôn tôn trọng quyết định của con.

- Vâng, cảm ơn mẹ đã hiểu cho con.


- ---------------

Tiếng chuông cửa vang lên in ỏi vào lúc giữa đêm, Lãnh Nhược Vũ đang ngủ cũng phải thức giấc vì chuông cửa cứ reo lên liên tục và không có một dấu hiệu cho là dừng lại.

Lãnh Nhược Vũ lấy áo choàng ngủ mặc vào đi ra ngoài, dừng như cô đã biết người bấm chuông cửa là ai.

Lúc Nhược Vũ ra ngoài, tiểu Như đã mở cửa, người bước vào không ai khác chính là Mộ Cảnh Thâm.

- Nhược Vũ...

Mộ Cảnh Thâm xiêu dẹo đi vào, quần áo xộc xệch chẳng ra bộ dạng gì, khuôn mặt đỏ trạch vì say rượu...

- Em vào phòng ngủ đi.

Lãnh Nhược Vũ nhìn qua tiểu Như lên tiếng,  tiểu Như gật đầu đi vào trong.

- Mộ Cảnh Thâm, anh đừng tới đây làm phiền tôi nữa được không?

Lãnh Nhược Vũ khoanh tay trước ngực, môi khẽ nhếch lên lộ rõ biểu cảm khinh thường...

Không phải lúc trước cao ngạo, hung hăng với cô lắm sao, sao bây giờ lại thê thảm như vậy...

Thật đáng đời!

- Nhược Vũ, anh xin em, xin em cho anh một cơ hội được không?

Mộ Cảnh Thâm loạng choạng đi lại cầm lấy bả vai cô, nhưng Nhược Vũ đã nhanh chóng gạt đi, lùi ra xa anh.

- Những gì anh đã làm với tôi, anh nghĩ anh xứng đáng được tha thứ ư? Mộ Cảnh Thâm, đứa bé này không cần anh chịu trách nhiệm, nó không cần một người ba tồi tệ, khốn nạn như anh.

Giọt nước mắt nóng hổi của Mộ Cảnh Thâm rơi xuống trước những câu nói vô tình của Nhược Vũ.

Hối hận, anh rất hối hận!

- Anh xin lỗi.1

- Xin lỗi? Xin lỗi có làm quay lại khoảng thời gian tươi đẹp lúc trước của tôi không? Xin lỗi có làm lòng tôi hết tổn thương vì anh không? Nếu anh muốn bù đắp cho tôi thì anh đừng bao giờ làm phiền đến cuộc sống của hai mẹ con tôi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.

Lãnh Nhược Vũ có chút xúc động, cao giọng lớn tiếng nói, đôi mắt ứa nước uất ức nhìn Mộ Cảnh Thâm.

Mộ Cảnh Thâm không nói gì, nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu rồi quay lưng thẩn thờ bước đi, bao nhiêu kỷ niệm hạnh phúc của cả hai nhanh chóng ập tới trong đầu anh...

Nhưng tất cả chỉ nằm vọn vẹn trong hai chữ kỷ niệm.

Bước ra ngoài, Mộ Cảnh Thâm dựa lưng vào trong tường từ từ khụy xuống, nhắm mắt chịu đựng cơn đau đang giày xéo trong tim anh, thấu tận tâm can.

Lãnh Nhược Vũ cũng không khá hơn Mộ Cảnh Thâm là mấy, cô đi lại sofa ngồi xuống, ôm mặt òa khóc lên thành tiếng...

Hai con người nhưng có cùng một nỗi đau!1

- ---------------

Thời gian như con sóng vô tình chẳng chờ một ai, mới đây Lãnh Nhược Vũ đã mang thai ở tháng thứ 6, thân hình tròn trịa nhưng cũng không làm giảm đi sự xinh đẹp, khí chất sang trọng vốn có.

Mấy tháng qua, Mộ Cảnh Thâm cũng không đến làm phiền Nhược Vũ, nhưng mỗi tháng anh sẽ chuyển tiền chu cấp vào tài khoản cho cô... và cũng thường xuyên nhìn ngắm hai mẹ con cô từ xa.

Anh cũng đã lấy lại tinh thần, nhưng tính tình thay đổi không ít, lạnh lùng ít nói hơn cả ngày xưa. Bây giờ chỉ có công việc rồi về nhà, những thú vui bên ngoài cũng chẳng thu hút được anh.

Lãnh Nhược Vũ đang kinh doanh một cửa hàng thời trang. Công việc này không nặng nhọc phù hợp với phụ nữ đang mang thai như cô, vừa kiếm thêm tiền, lại vừa thoải mái đầu óc.

Trời cũng đã sẫm một màu đen, Nhược Vũ và nhân viên đóng cửa ra về. Cô không lái xe về chung cư mà lái đến Mộ gia thăm Trình Ngữ Lam. Khi nãy Tử Khuynh có gọi đến, nói là bà bị chống mặt sắp ngất.

Chiếc xe lái vào Mộ gia, Lãnh Nhược Vũ mở cửa bước xuống đi vào trong. Bước vào, cô đã nhìn thấy Mộ Cảnh Thâm, Mộ Cảnh Thiên và Mộ Duật Hành đang ngồi ở sofa bàn công việc. Cô cũng chẳng quan tâm, đến đây thì cô đã chấp nhận gặp anh.

- Ba, con mới đến, mẹ sao rồi ạ?

- Ừ, mẹ con đang nghỉ ngơi trên phòng. Nhược Vũ, con đang mang thai, lái xe vào buổi tối rất nguy hiểm.

- Không sao đâu ạ, con lên phòng thăm mẹ.

Nhược Vũ cúi đầu bước đi, ánh mắt không nhìn anh dù chỉ một giây.

Mộ Cảnh Thâm nhìn theo bóng lưng của cô, sâu trong đáy mắt là sự đau buồn dù anh đã cố chôn giấu.

Mộ Cảnh Thiên vỗ vai anh an ủi. Dù lúc trước anh có cười cợt, nhưng mấy tháng qua nhìn anh trai mình đau khổ vì tình anh cũng thấy đau lòng.1

- Cơ hội đấy, quỳ xuống năn nỉ là được.1

- Em hay quỳ lắm sao?1

Mặt của Mộ Cảnh Thiên bỗng chốc cứng đờ, rõ ràng anh đang quan tâm, anh đang làm một người em trai tốt...

Hazz, ba anh nói rất phải, làm người tốt thật sự rất khó!

- Được quỳ cũng là một loại hạnh phúc.

Mộ Cảnh Thâm nhếch môi cười nhạt, nhướn người cầm tách trà lên uống một ngụm, ánh mắt sâu xa âm trầm, tâm trạng phức tạp chẳng biết làm gì cho phải.

Anh có nên xin cô tha thứ nữa hay không?

Hay lẵng lặng quan tâm, theo dõi cô từ xa?

Mấy tháng qua anh không xuất hiện trước mặt cô, anh thấy cô sống rất tốt, rất vui vẻ. Liệu có nên tiếp tục hay không, khi con của cả hai sắp sửa chào đời.

Vì trời đã tối nên Mộ Duật Hành và Trình Ngữ Lam không cho cô về, với lại Tử Khuynh và Ngữ Yên cứ kéo cô lại tâm sự, nên cô quyết định ngủ lại ở đây một đêm.

Mộ Cảnh Thâm biết cô ở lại nên anh cũng không về biệt thự riêng, để xem anh còn cơ hội nào để bù đắp cho cô hay không?

Bước vào phòng ngủ vốn dĩ là của anh, tâm trạng của Nhược Vũ có một chút gì đó xôn xao khó tả. Dù anh không ở đây nhưng quần áo vẫn còn rất nhiều, những cuốn sách, những vật dụng vẫn còn ở đó, đến cả ảnh cưới của cả hai vẫn còn treo ở trên tường.

Ngồi xuống mép giường nhìn lên, hai mắt của Nhược Vũ rưng rưng như sắp trào ra nước mắt. Trong ảnh, nụ cười của cô rất rạng rỡ hạnh phúc, nhưng bây giờ cô ngồi đây với trái tim chi chít những vết sẹo, tâm can đau nhói không yên.

1 giờ khuya, không gian vô cùng tĩnh lặng, tất cả mọi người đều đã chìm sâu vào trong giấc ngủ, chỉ có Lãnh Nhược Vũ là không thể ngủ được.

Đột nhiên... đột nhiên cô thèm đùi gà chiên quá!1

Không thể nhịn được nữa, Lãnh Nhược Vũ quyết định đi xuống nhà. Nhưng thật trùng hợp khi cô vừa mở cửa phòng bước ra thì cánh cửa phòng bên cạnh cũng bật mở, người bước ra chẳng ai khác chính là Mộ Cảnh Thâm.

- Em sao vậy? Buổi tối đi lại rất nguy hiểm.

Mộ Cảnh Thâm vừa nói, vừa đi bật đèn. Cả tầng 1 được bật sáng lên thay vì ánh đèn vàng mờ nhạt.

Nhược Vũ chẳng quan tâm đến, lạnh nhạt lướt qua anh đi xuống nhà.

Cảnh Thâm cười khổ trong lòng, nhưng cũng bước xuống theo cô.

Vào phòng bếp, thật may mắn khi trong tủ lạnh có đùi gà, thế là cô lấy ra đi chế biến. Mộ Cảnh Thâm từ đằng sau nhìn thấy, đi lại kéo nhẹ cô sang một bên, cúi xuống làm bếp.

Lãnh Nhược Vũ cau mày ngước lên nhìn anh, hai mắt bỗng chốc đỏ rát, trong lòng nhói lên từng cơn.

- Tôi muốn ăn đùi gà chiên.

Bàn tay của Mộ Cảnh Thâm cứng ngắt không nhúc nhích, ánh mắt có chút không tin nhìn sang cô...

Anh có nghe nhầm không?

- Nhanh đi, con tôi đói rồi.

- Ừ... nhanh... anh nhanh mà...

Anh lắp bắp nói, tay chân quýnh quáng run rẩy

Lãnh Nhược Vũ đi lại ngồi xuống ghế, bàn tay mềm mại xoa xoa chiếc bụng của mình, đôi mắt sâu xa nhìn vào bóng lưng của Mộ Cảnh Thâm.

Hơn 30 phút sau, nhà bếp lừng lên mùi thơm. Chân mày của Mộ Cảnh Thâm cau chặt, nín thở tập trung toàn bộ vào món đùi gà chiên này vì nó có thể cứu vãn được hạnh phúc của anh. Tuy anh không biết nấu ăn, nhưng anh cũng từng ăn qua, với trí tuệ hơn người thì cuối cùng anh cũng đã thành công, tuy với cháy một chút nhưng chan chứa tình cảm của anh.

Gấp đùi gà đặt ra đĩa, trên trán của Mộ Cảnh Thâm chảy đầy mồ hôi, khuôn mặt vẫn còn tập trung căng thẳng đem ra cho cô thưởng thức.

- Em ăn thử đi, xem ăn được không? Nếu không được anh gọi Dì Hương làm cho em.

Lãnh Nhược Vũ lặng im không nói gì, cầm lấy đùi gà cắn một cái, hai mắt đảo đảo nhìn lên anh...

Mùi vị cũng không tệ, nhưng thua cô một chút!

- Tạm được.

Mộ Cảnh Thâm mỉm cười kéo ghế ngồi xuống gần cô, vén những lọn tóc trên mặt của cô ra sau mang tai, để cô thoải mái hơn khi ăn.

Hành động yêu thương này làm cho nước mắt của Nhược Vũ rơi xuống, nhưng miệng vẫn cứ  gặm đùi gà. Mộ Cảnh Thâm biết cô đang nghĩ gì, dang tay ôm lấy cô vào lòng, mặc kệ dầu mỡ dính vào người của anh.

- Nhược Vũ, anh xin lỗi.

- Anh đáng ghét lắm, anh tổn thương tôi, anh ngoại tình trước mặt tôi thì một câu xin lỗi giải quyết được sao?

Đùi gà trên tay rơi xuống, Nhược Vũ òa khóc đưa tay đánh vào ngực anh trút giận. Cảnh Thâm cam chịu, mặt dày ôm lấy người cô không buông ra.

- Anh xin lỗi vì đã tổn thương em, nhưng anh không có ngoại tình, anh và cô gái đó không có làm gì cả, anh bảo cô ta làm vậy để... để chọc tức em...

*Bụp.... bụp.... bụp

- Đáng ghét, tôi ghét anh...

- Nhược Vũ, xin em hãy cho anh một cơ hội, anh sẽ không làm em thất vọng đâu. Anh sẽ chữa lành vết thương trong tim của em. Sau này em nói gì anh cũng nghe theo, thật đó Nhược Vũ.

- Hức... anh mà nói dối, tôi... tôi cắt lưỡi anh.

Là con người ai không mắc lỗi lầm, nhưng có đủ dũng khí chịu trách nhiệm và sửa sai hay không mới là quan trọng. Không phải anh không yêu cô, nhưng do hận thù trong lòng anh quá lớn không đủ sáng suốt để nhận ra, đến khi nhận ra thì anh đã làm cho người anh yêu tổn thương sâu sắc. Nhưng dù anh có đối xử với cô như thế nào thì cô vẫn yêu anh tha thiết, yếu lòng trước những hành động chuộc lỗi của anh. Thật, càng yêu nhiều thì càng dễ tha thứ, cho anh một cơ hội cũng là cho cô một cơ hội để trái tim thôi ngừng đau, để bảo bối trong bụng của cô có một người ba, một hoàn chỉnh có ba và mẹ.

Điều kỳ diệu của tình yêu chân thành là chữa lành mọi vết thương lòng. Tha thứ và bao dung là hai điều không thể thiếu trong tình yêu, cho đối phương một cơ hội, cũng là đang cho mình một cơ hội.1

END NGOẠI TRUYỆN❤1

- ---------------

Đã hoàn bộ truyện ' Trình Ngữ Lam, Em Là Của Tôi ' rồi nhé mn. Cảm ơn các bạn đã theo dõi, cùng mình trong suốt tác phẩm này và thời gian vừa qua. Cảm ơn những cái like, những phiếu vote hàng tuần và đặc biệt là những lời bình luận cổ vũ nhiệt tình của các bạn. Yêu ạ

Mình có đọc bình luận, có một số bạn muốn rằng kết OE hoặc SE nên mình muốn nói đôi chút. Thật ra í, truyện đọc là để giải trí, nếu kết thúc OE hoặc SE thì buồn lắm và tác giả cũng buồn nữa🥰

Có một sự trùng hợp là ngày đăng truyện là 9/6 và khi kết thúc truyện là ngày 9/8, một con số quá tròn quá đẹp. Đúng ra mình sẽ làm một chap riêng để cảm ơn mn, nhưng 100 chương tròn quá nên mình không đành cho nó lẽ 

Tạm thời thì không có truyện mới nè các bạn, khi nào có truyện thì Kỳ sẽ thông báo

Một lần nữa Huỳnh Thiên Kỳy cảm ơn tình cảm của các bạn rất nhiều. ❤


Hoàn rồi, tung hoa!! Đi xem truyện khác nào~


Có một sự trùng hợp là ngày đăng truyện là 9/6 và khi kết thúc truyện là ngày 9/8, một con số quá tròn quá đẹp. Đúng ra mình sẽ làm một chap riêng để cảm ơn mn, nhưng 100 chương tròn quá nên mình không đành cho nó lẽ 😁


Tạm thời thì không có truyện mới nhé các bạn, khi nào có truyện thì Kỳ sẽ thông báo🤧


Một lần nữa Huỳnh Thiên Kỳy cảm ơn tình cảm của các bạn rất nhiều. ❤

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang