• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơn 6 giờ, Trình Ngữ Lam bần thẩn ngồi ở trên giường nhìn ra phía cánh cửa. Cô ước gì cánh cửa phòng bật mở, Mộ Duật Hành bước vào mỉm cười yêu thương với cô.

Khi nãy Trình Ngữ Lam đã đến Long bang tìm Mộ Duật Hành, nhưng thuộc hạ của anh nói rằng anh đã rời đi lúc 1 giờ, và bọn họ cũng không biết anh đã đi đâu.

Mọi niềm tin của cô dành cho anh dường như đã sụp đỗ hoàn toàn. Tình dục có thể khiến cho hôn nhân thêm màu sắc, khiến cho vợ chồng thêm gắn kết và nó cũng không thể thiếu trong đời sống vợ chồng, nhưng cũng chính nó đã làm cho hôn nhân đang êm ấm bỗng chốc trở thành một đóng tro tàn.

Trình Ngữ Lam bước xuống giường đi vào phòng tắm thay đồ. Cô sẽ đến đó, xem anh còn nói được gì với cô. Ngày trước anh hứa với cô những gì, chỉ cần cô thật lòng yêu anh, anh sẽ không bao giờ phản bội tình yêu của cô, nhưng xem bây giờ anh đang làm gì...

Anh khiến cô yêu anh, yêu anh thật nhiều. Cảm giác như thiếu anh, cô không còn sức sống. Anh cho cô lên tận thiên đường hạnh phúc rồi nhẫn tâm đẩy ngã cô xuống địa ngục tối tăm.

Cô thì sao cũng được, nhưng còn con của cả hai thì sao?

Đứa bé thật đáng thương!


Trình Ngữ Lam cầm túi xách bước xuống nhà, người làm liền đi lại hỏi.

- Phu nhân, trời sắp tối rồi, cô định đi đâu?

- Tôi về nhà mẹ một chút.

Trình Ngữ Lam bỏ đi ra ngoài, người làm nghe cô nói vậy liền bảo thuộc hạ của Mộ Duật Hành chuẩn bị xe và đưa cô đi.

Trình Ngữ Lam cũng không ý kiến, lên xe ngồi để cho thuộc hạ của anh đưa đi.

Lái đến nhà của ông bà Trình, thuộc hạ mở cửa xe cho cô bước xuống, cô vừa bước xuống vừa nói....

- Các cậu về nghỉ ngơi đi, chắc đêm nay tôi sẽ ở lại đây, nếu có về tôi sẽ gọi đến đón.

Thuộc hạ mỉm cười gật đầu với Trình Ngữ Lam rồi bước vào trong xe lái về biệt thự. Nhìn sắc mặt khó coi của phu nhân thì bọn họ đã biết thiếu gia đã chọc giận phu nhân, làm cho phu nhân giận dỗi bỏ về nhà mẹ..

Trình Ngữ Lam đứng đó, đợi thuộc hạ của Mộ Duật Hành lái đi thì bắt taxi đến khách sạn Thiên Đường...

Đứng trước khách sạn, Trình Ngữ Lam đưa tay lên nhìn vào đồng hồ, bây giờ đã là 7 giờ tối, nhưng cô cứ do dự không muốn bước vào. Cô sợ, cô sợ sẽ nhìn thấy cảnh tượng mà cô không muốn thấy, nhưng cô cũng muốn biết Mộ Duật Hành có thật sự phản bội cô không.

Hít lấy một hơi thật sâu, cô gắng mạnh mẽ bước vào. Chuyện cần phải đối mặt cũng nên đối mặt. Cô không thể sống trong lừa dối, phản bội. Tình yêu phải san sẻ cho người phụ nữ khác.

Trình Ngữ Lam đi thẳng vào trong thang máy, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng bàn tay của cô vẫn rất run rẫy, khuôn mặt tái nhợt, đôi môi mím chặt...

' Ting '

Thang máy mở ra, Trình Ngữ Lam bước ra liền nhìn thấy phòng 301. Cô chầm chậm đi lại, hít lấy một hơi thật sâu rồi đưa tay gõ cửa phòng, nhưng không ai mở cửa cả...

Chẳng lẽ Mộ Duật Hành không có ở đây?

Chân mày của Trình Ngữ Lam hơi nhíu lại, đặt tay lên ổ khóa cửa. Điều làm cô hơi bất ngờ đó chính là cửa phòng không khóa.

Thấy có điều nghi ngờ, trong lòng bồn chồn lo lắng không yên, linh cảm đây chỉ là một cái bẫy cho cô nhảy vào.

Nghĩ vậy Trình Ngữ Lam xoay người định bỏ đi, nhưng cánh cửa phòng bật mở, người bên trong phòng kéo cô ngã nhào vào bên trong...

- A...

- ---------------

Hơn 8 giờ, Mộ Duật Hành đi về nhà, dáng vẻ đầy sự mệt mỏi, uể oải...

Lô vũ khí của anh chuẩn bị đưa sang Ý đã bị một nhóm người cướp lấy. Hai hôm nay anh vừa bận điều tra xem là ai đã làm, vừa bận điều tra lô hàng đó đang ở đâu và còn thương lượng lại với đối tác...

Đây cũng không phải là lần đầu nhưng lô hàng này quá lớn, nên anh phải đứng ra giải quyết để rút ngắn thời gian vì ngày mai đã là ngày sinh nhật của anh, anh muốn bên Trình Ngữ Lam trọn vẹn một ngày, không bận tâm đến công việc. Với lại, anh cũng không yên tâm giao cho Lãnh Huyết, Sở Mặc và Mạc Kỳ Vân.

Mở cánh cửa phòng ngủ, Mộ Duật Hành đi vào, cởi áo vest quăng đại xuống sofa, đưa mắt tìm kiếm Trình Ngữ Lam khắp căn phòng.

- Ngữ Lam, anh về rồi.

- ....

- Ngữ Lam.

Mộ Duật Hành cau mày, đi lại phòng tắm xem cô có đang ở trong đó không, nhưng kết quả là không.

Quá lo lắng, Mộ Duật Hành ngay lập tức đi xuống nhà hỏi người làm...

- Phu nhân đâu?

- Phu nhân về nhà của ông bà Trình, hình như là đang giận ngài.

Trên trán nổi đầy vạch đen, khuôn mặt của Mộ Duật Hành vô cùng khó coi. Giận anh ư? Anh đã làm gì để cô giận? Anh đi làm, anh đi kiếm tiền chứ đâu phải đi chơi...

- Được rồi.

Mộ Duật Hành phất tay, gương mặt đỏ bừng đi lên phòng, lấy điện thoại từ trong túi quần bấm số gọi cho cô, nhưng cô vẫn không chịu nghe máy, kiên trì gọi thêm 2, 3 lần nữa nhưng kết quả vẫn là như vậy.

Mộ Duật Hành tức giận quăng điện thoại xuống giường, Trình Ngữ Lam như vậy là như thế nào? Trách anh không quan tâm rồi làm mình làm mẩy bỏ về nhà mẹ ư?

Thở hắt ra một hơi mạnh, đưa tay vuốt mặt cho bình tĩnh, Mộ Duật Hành cầm lấy điện thoại gọi về cho bà Trình, rất nhanh bà đã nghe máy.

- Alo.

- Mẹ, là con đây, mẹ cho con nói chuyện với Ngữ Lam một chút.

- Hả, Ngữ Lam đâu có ở đây. Hai đứa cải nhau sao?

- Ngữ Lam không có ở đó sao mẹ?

Trong lòng của Mộ Duật Hành ngập tràn sự lo lắng, trong lòng lo âu bồn chồn vô cùng khó chịu...


- Không.


- Con cúp máy trước, con có việc bận.


Cúp máy, Mộ Duật Hành cầm áo vest lên vội vàng đi xuống nhà, anh nhanh chóng lên xe đi tìm cô và cho thêm người đi tìm. Trời đã tối, cô là phụ nữ ra ngoài một mình rất nguy hiểm, huống chi bây giờ cô còn là vợ của anh, nguy hiểm tăng lên gấp bội phần.


Ngồi trong xe, Mộ Duật Hành liên tục gọi điện thoại cho cô nhưng cô vẫn không nghe máy, tiếng chuông vang lên rồi lại tắt đi. Ruột gan của anh bây giờ nóng như lửa đốt, bàn tay cuộn tròn nổi đầy gân xanh, hàm răng nghiến chặt, mặt mày hung ác như ác quỷ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK