• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

* Kétttt....

Chiếc xe dừng lại đột ngột ngay trên đường vắng, người lái không ai khác chính là Lãnh Huyết.

- Lãnh Huyết.

- Mạc Kỳ Vân, thì ra mọi thứ em đã có chuẩn bị.

Lãnh Huyết tức giận đập mạnh tay lên vô lăng. Đừng nghĩ mọi chuyện anh không biết, Dương Hữu Bằng không thể nào tự nhiên vu khống cho cô nếu như cô không có.

- Tôi làm thì đã sao, anh đi nói với lão đại đi.

Mạc Kỳ Vân cũng không chịu thua, khoanh tay trước ngực nhướn mày thách thức anh.

Cô biết rõ con người của Lãnh Huyết. Tuy nóng tính, tàn nhẫn nhưng lại rất có trách nhiệm, những gì anh đã nói thì chắc chắn anh sẽ làm được.


- Đêm đó chính em đã gài bẫy tôi.

Mạc Kỳ Vân không trả lời, đứa mắt nhìn về hướng khác.

- Được, hôm đó tôi lấy đi sự trong trắng của em, hôm nay tôi giúp em coi như không ai nợ ai.

- Đời con gái của tôi rẻ mạt như vậy sao?

Mạc Kỳ Vân nhếch môi cười đau thương. Có ai hiểu nỗi lòng của cô không? Cô cũng muốn bình yên vậy, nhưng cuộc sống này quá khắc nghiệt, cô còn nhiều hận thù không thể không trả...

- Vậy em muốn gì?

- Tôi không muốn nợ anh, và tôi biết anh cũng không muốn nợ tôi.... Vậy nên, tôi muốn chúng ta quan hệ một lần nữa.... sau này không ai nợ ai.

Không đợi Lãnh Huyết từ chối, Mạc Kỳ Vân đã tháo dây thắt an toàn, ưỡn người qua ôm lấy mặt anh, hôn lên môi anh, tuy vụng về nhưng lại rất mãnh liệt...

Nóng máu của Lãnh Huyết ngày càng tăng, cô  như vậy là có mục đích gì?

Nước mắt chảy dài xuống, Mạc Kỳ Vân đã khóc vì những bộn bề trong lòng...

Lãnh Huyết từng cho rằng cô yêu Mộ Duật Hành nhưng không, cô chưa từng yêu Mộ Duật Hành. Người cô yêu không ai khác chính là anh, Lãnh Huyết.

Nếu không vì hoàn cảnh, thì người con gái chỉ tự nguyện trao thứ quý nhất của mình cho người mình yêu mà thôi.

Đêm đó là cô đã tự nguyện trao cho anh...

Bàn tay của Mạc Kỳ Vân tháo dây thắt an toàn ra cho anh, sau đó bấm nút cho ghế xe hạ xuống...

Thịt dâng tới miệng nếu không ăn thì anh không phải là đàn ông, huống chi anh đã phải lòng cô, anh định vài hôm nữa sẽ tỏ tình với cô nhưng không ngờ lại xảy ra sự việc này.

Chỉ vài động tác anh đã biến thế bị động thành chủ động, đè Mạc Kỳ Vân ở dưới thân.

- Được, hôm nay tôi sẽ chơi nát em, để không còn phải nợ em...

Dứt lời, Lãnh Huyết đã cúi xuống ngậm lấy đôi môi của cô, nụ hôn vô cùng mãnh liệt và cuồng dã như đang trút giận.

Mạc Kỳ Vân nhắm mắt hưởng thụ cảm giác sung sướng này, ôm lấy cổ anh nhiệt tình đáp lại. Mùi hương nam tính đặc trưng của anh làm cô rất dễ chịu. Anh đâu biết rằng đêm hôm đó sau khi anh ngủ thì cô vẫn chưa ngủ, dường như cả đêm cô không ngủ chỉ để ngắm nhìn anh, vuốt ve khuôn mặt tuấn tú của anh.

Hơn 30 phút sau, bên trong xe phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn. Người con gái thân người trần trụi, một chân thì đặt trên vô lăng, một chân thì gác trên vai của người đàn ông. Lãnh Huyết đã bá đạo làm ra tư thế khó nhọc này, khiến Mạc Kỳ Vân khích thích đến mức run rẩy, rên rỉ muốn khàn giọng...

- Á... nhẹ... bóp mạnh...đau...

Hai bầu ngực của Mạc Kỳ Vân bị Lãnh Huyết cắn mút, nắn bóp đến đỏ trạch, phía dưới hừng hực ra vào, cấm rút liên tục.

- Đăm nát em, như vậy không còn nợ em nữa.

Trong thư phòng, Mộ Duật Hành ngồi ở ghế da, dựa lưng về sau ghế quay mặt vào trong tường nhắm mắt cố gắng bình tĩnh để suy nghĩ mọi việc đang xảy ra...

Bỗng dưng lúc này Trình Ngữ Lam mở cửa đi vào...

Cô thật hết chịu nổi với cuộc sống như thế này rồi.

- Ra ngoài, tôi muốn yên tĩnh.

- Không, em muốn giải quyết vấn đề ngay bây giờ.

Mộ Duật Hành quay ghế lại, đứng dậy tức giận đập mạnh tay lên bàn làm việc...

Trình Ngữ Lam cứ muốn chọc điên anh.

- Được, vậy em muốn giải quyết như thế nào?

- Anh nổi điên như vậy là thế nào? Không phải những thứ này đều là do anh chọn sao? Cuộc hôn nhân này sẽ không có nếu như anh không uy hiếp tôi. Anh từng hứa với tôi những gì? Anh quên hết rồi. Mất con tôi không buồn sao? Tôi muốn mất con lắm sao? Tôi buồn, tôi đau hơn anh gấp trăm ngàn lần.

- Tôi quên ư? Vậy thì những lời em nói với tôi em có làm được không? Em từng nói rằng sẽ không gặp Dương Hữu Bằng nữa nhưng cuối cùng thì sao?

- Tôi có lý do chính....

- Đừng nói hai chữ ' lý do ' với tôi.

Mộ Duật Hành điên tiết quát lên, anh dừng như đã không còn kiểm soát được lời nói và hành động của mình nữa. Và đây cũng là lần đầu tiên Trình Ngữ Lam thấy anh đáng sợ đến mức như vậy.

- Anh thà chọn tin tưởng người khác chứ không thèm tin tưởng tôi. Mấy ngày hôm nay tôi như sống trong địa ngục, tôi cần một câu quan tâm của anh, cần một cái ôm ấp áp của anh... nhưng không có...

- ....

Mộ Duật Hành lặng im không nói gì. Anh muốn như vậy lắm sao? Anh dễ chịu lắm sao?

- Duật Hành, chúng ta ly hôn đi.

Trái tim của Mộ Duật Hành trở nên run rẩy, tan nát, lòng ngực như bị ai bóp nghẹn ngay sau khi Trình Ngữ Lam nhẫn tâm thốt lên hai chữ ' ly hôn '


- Được, em muốn ly hôn ư? Vậy tôi sẽ giải thoát cho em.


Tiếng cửa phòng va đập mạnh, Mộ Duật Hành như thần chết đi ra khỏi phòng để Trình Ngữ Lam một mình trong đó.


Trình Ngữ Lam ôm mặt bật khóc, hai chân không còn sức nữa mà quỵ xuống nền. Cô không muốn ly hôn nhưng cô thật sự rất mệt, cô không thể chịu nổi hàng ngàn nỗi đau như thế này.


Nếu không phải vì ba mẹ, cô đã muốn đi cùng với cục cưng của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK