“Alô, là tôi”
“Điều tra giúp tôi thông tin về người này, đúng, tôi đã gửi ảnh đến điện thoại rồi”
“Ừ, phải làm thật nhanh”
Ngắt điện thoại xong, Lâm Quân đứng dựa vào cửa sổ nhìn Andy đang nằm trên người. Người này đầu to lông mày rậm, thân hình vạm vỡ, khắp người anh ta đều có vết thương. Ai có thể đánh anh ta bị thương tới nông nỗi này, lại còn cho anh ta uống thuốc độc nữa.
Người gọi điện cho anh nói anh ta cần giúp đỡ, đối phương biết được cách thức để liên lạc với anh nhất định là có quan hệ gì đó với anh.
Nhưng anh đang ở Pháp, trừ Lê Vân Hàng ra thì những người mà anh có tiếp xúc chỉ còn Jackson mà thôi. Mà Lê Vân Hàng vẫn đang nằm trong bệnh viện, vậy thì người này chỉ có thể là người của Jackson.
Vừa nghĩ như vậy xong, Lâm Quân gọi điện thoại cho Hà Dĩ Phong.
“Alô, tôi vừa mới đoàn người này có thể là người của Jackson, thu gọn phạm vi và loại trừ”
“Người của Jackson sao lại nhờ anh giúp đỡ?”
“Đừng hỏi như vậy vội, cậu cứ điều tra rõ thông tin của người này đã, những chuyện khác chúng ta nói sau.”
“OK, bây giờ anh là đại ca, tôi lập tức sẽ đi làm ngay”
“Được.”
Anh vừa nói xong thì thấy Andy động đậy.
Anh ta mở mắt, ánh sáng chói mắt trên đầu làm anh ta chưa thể thích ứng ngay với môi trường.
Cảm giác có người bên cạnh, anh ta quay đầu qua nhìn, ánh mắt vô cùng đề phòng cảnh giác.
“Anh?”.
Ánh mắt anh ta rất đề phòng, giống như một con sư tử đã bị thương.
"Anh quen biết tôi?”
Lâm Quân bắt được thông tin nên tận dụng thời cơ để biết được những tin tức có giá trị.
“Không... không quen biết.”
Như ý thức được chuyện gì đó, Andy thu ánh mắt lại và không nhìn Lâm Quân nữa.
“Anh là ai?”
Lâm Quân từ từ tiến gần đến chỗ của Andy.
“Tôi.”
Andy mím môi, anh ta may mắn thoát chết nhưng không muốn nhắc đến những chuyện trong quá khứ nữa. Rõ ràng là anh ta đã uống cốc rượu độc nhưng tại sao sau khi tỉnh lại lại xuất hiện trước mặt của Lâm Quân. Anh ta vẫn chưa biết rõ nguyên nhân của những sự việc này nên bây giờ không thể hành động khinh suất được.
Lâm Quân thuận tay rót một cốc nước và đưa đến trước mặt anh ta. Nếu như người trước mặt anh có liên quan đến Jackson thì anh có thể sẽ lấy được một số chứng cứ có ích từ phía của anh ta.
Nhìn vào ánh mắt của anh ta, anh nhìn thấy trong đó không hoàn toàn là ác ý. Nếu như là người có lương tri thì cho dù có là người xấu cũng có cơ hội vãn hồi được.
“Sao tôi lại ở đây?”
Người đàn ông nhìn Lâm Quân một cái rồi nhận lấy cốc nước. Anh ta ngẩng đầu uống một ngụm lớn. rồi lại đột nhiên cúi đầu họ mạnh mấy tiếng.
“Anh vừa được rửa ruột xong, cơ thể anh hiện giờ vẫn còn khá yếu”
Anh ta lại liếc mắt nhìn Lâm Quân.
“Tại sao tôi lại ở đây? Vì sao anh biết chuyện tôi bị trúng độc? Là ai đã cứu tôi? Là anh?”
“Tôi không biết gì cả, tôi chỉ nhận được một cuộc điện thoại nói rằng có người cần giúp đỡ và bảo tôi nhanh chóng đến đây đón anh.
Lâm Quân chú ý quan sát kỹ người trước mặt để xác định xem anh ta có thật sự không biết quá trình
mọi việc xảy ra hay không. Không lẽ Jackson cử một gián điệp đến bên cạnh anh.
“Một cuộc điện thoại!
Andy nghĩ đến chuyện gì đó rồi sờ xuống dưới túi của mình. Lúc anh ta bị Jackson nhất, điện thoại
của anh ta không bị thu lại. Chắc chỉ có đám đàn em dưới cánh anh ta đã giúp anh ta.
“Anh đang tìm gì vậy?”
“Không có gì?
“Anh vẫn chưa nói cho tôi biết anh là ai?”
“Tôi không có gì để nói”
Andy ngẩng đầu lên, cả người anh ta toát lên cảm giác không ai có thể tiến lại gần được.
“Ô, để tôi đoán nhé. Anh là người của Jackson đúng không?”
Lâm Quân cong khóe môi nhìn người trước mặt. Đáy mắt của Andy hiện lên vẻ kinh ngạc nhưng rồi
nhanh chóng biến mất.
“Tôi không biết anh đang nói gì?”
“Không biết?” Lâm Quân nhướng mày: “Anh cư xử như thế với ân nhân cứu mạng của mình à?”
Andy ngây người ra, đúng là Lâm Quân đã cứu anh ta nhưng vì sao Lâm Quân lại làm như thế.
“Tôi biết là anh đã cứu tôi nhưng anh cũng không có quyền chỉ tay năm ngón với tôi”
“Nếu tôi không cứu anh thì bây giờ anh chỉ là một xác chết không hơn không kém, tôi cần gì phải chỉ
tay năm ngón với một người chết” Lâm Quân nheo mắt, xem ra anh ta không định nói cho anh thân phận của mình.
Andy mím môi và không nói gì nữa, anh ta chỉ dám liếc nhìn Andy chứ không dám nhìn thẳng nữa.
Lâm Quân đứng dậy, môi anh cong lên như thành một nụ cười: “Không nói cũng được. Tôi nghĩ để điều tra ra thân phận của anh ở Pháp cũng không phải là một điều quá khó khăn”