Anh ta may mắn không chết và tỉnh lại trong bệnh viện. Lúc đó Jackson xuất hiện trước mắt anh ta.
Jackson nói với anh ta chuyện vợ và con anh ta không chống đỡ được nên qua đời rồi. Kẻ gây án. cũng bị bắt về chịu tội.
Lúc đó Andy gần như sụp đổ hoàn toàn, hai người mà anh ta yêu thương nhất đã rời xa anh ta. Đầu óc anh ta tối tăm lại, anh ta gào thét để trút ra sự phẫn nộ và đau đớn trong lòng nhưng làm vậy vẫn không có tác dụng gì. Anh ta vẫn hết sức đau khổ.
Về sau anh ta bị trầm cảm nặng muốn tự sát, Jackson tìm bác sĩ tâm lý để chữa trị giúp anh ta nhưng không có hiệu quả lắm.
Một lần khác anh ta đang định tự sát thì bị Jackson bắt gặp và ngăn lại.
Anh ta bắt lấy cánh tay của Jackson và gào thét.
“Tôi sống thì còn ý nghĩa gì nữa?”
Anh ta trừng mắt rất to, phẫn nộ như một con thú dữ không được thuần phục.
“Anh có thể sống vì lòng hận thù của mình.”
Anh ta như tỉnh ra.
“Tôi muốn làm việc cho ông”
Đây là câu nói đầu tiên của anh ta sau khi tỉnh lại. Anh ta dường như lột xác thành một con người mới, không còn thần trí bất minh nữa. Từ đó anh ta biến thành một người sống và hành động về đêm.
Anh ta vì Jackson mà không tiếc tay làm việc ác. Mặc dù như thế nhưng anh ta vẫn nghĩ rằng một ngày nào đó mình sẽ gặp báo ứng.
“Tôi sẽ cho cậu được chết một cách thoải mái”
“Được.” Giọng của Andy vô cùng bình tĩnh.
“Đem rượu độc vào đây.”
Jackson vừa ra lệnh, một đàn em do dự cầm ly rượu có độc bước vào.
Anh ta nhìn Andy rồi lại nhìn sang Jackson, anh ta vẫn đang đợi Jackson đổi ý.
“Anh muốn tự mình ra tay hay để em giúp?”.
Jackson đương nhiên không có hành động gì, ông ta chỉ đứng lạnh lùng nhìn Andy.
“Để tôi tự làm”
Andy nhìn dây thừng trên người rồi cười.
“Cởi dây trói cho cậu ta”
Tên đàn em vâng lời cởi dây thừng ra. Anh ta duỗi cánh tay mỏi nhừ và nâng ly rượu có độc lên.
“Đại ca!”
Tên đàn em không kìm được mà kêu lên một tiếng, anh ta nhìn Andy đầy sợ hãi.
“Không sao”
Andy chỉ mỉm cười nhạt, anh ta uống một hơi hết luôn cốc rượu. Trong mắt anh ta không có vẻ gì là
sợ hãi cả, ngược lại anh ta cảm thấy mình như được giải thoát khỏi những áp lực nặng nề. Hoặc có thể lâu lắm rồi anh ta không được thoải mái như vậy.
“Lôi cậu ta xuống chỗ núi phía sau và chôn đi.”
Ông ta nhìn Andy một cái rồi dặn dò tên đàn em đứng phía sau.
“Ông chủ, vùng núi phía sau có phải hơi hoang tàn quá rồi không?”
Tên đàn em cố làm gì vớt vát lại cho đại ca của mình.
“Tôi là ông chủ hay cậu là ông chủ?” Jackson quay người lại và hét lớn.
“Vâng thưa ông chủ, bây giờ tôi sẽ đi làm ngay”
Chiếc xe chở theo Andy dần dần đi khỏi quán bar, ra khỏi tầm mắt của Jackson.
“Làm như những gì lúc trước chúng ta đã bàn”
“Ông chủ biết được liệu có trừng phạt chúng ta không?”
“Không lo được nhiều như thế, đại ca đối xử với chúng ta tốt như vậy. Cậu nỡ lòng nhìn anh ấy chết. như vậy sao?”
Tên đàn em vừa nãy vừa cầu xin cho Andy nhìn anh ta một cái rồi đưa tay xem thử hơi thở của anh
ta.
“Anh ấy vẫn còn thở, lái nhanh lên một chút.”
“Được, đại ca chiều cố đến chúng ta như thế, nếu chết thì cùng nhau chết. Cùng lắm thì chúng ta không làm nữa”
Tên đàn em lái xe vừa nãy còn sợ hãi, bây giờ nhấn mạnh chân ga phóng xe lao đi vun vút.
“Alo, ai vậy?”
Lâm Quân nhìn số điện thoại lạ hiển thị trên màn hình và lạnh giọng hỏi.
“Phòng 3, tầng 2, bệnh viện trung tâm. Có người đang cần giúp đỡ, mong anh nhanh chóng đến đây”
Giọng nói nhỏ, vội vàng và đầy cảnh giác vang lên trong điện thoại.
“Anh là ai?”
Đối phương không trả lời, điện thoại báo máy bận.
“Đại ca, bọn em chỉ giúp anh được đến đây thôi. Bây giờ chỉ có anh ta mới có thể giúp được anh”
Hai tên đàn em đứng trước cửa phòng bệnh, nếu như không phải bọn chúng sớm phát hiện ra mục đích của Jackson, giảm bớt liều lượng trong cốc rượu độc thì chắc bây giờ đang nằm trên chiếc giường kia chỉ còn là một xác chết.
“Rút thôi!”
“Anh ta thật sự quan tâm đến đại ca sao?” Một tên trong số đó kéo tay áo của tên kia và hỏi đầy nghi
ngờ.
“Nếu không thì sao? Không lẽ chúng ta ở lại đây? Cậu cũng không phải không biết tính cách của ông chủ, nếu để ông ấy phát hiện ra thì người nằm trong ngôi mộ phía sau núi kia là tôi với cậu đấy”
Tên đàn em gật đầu, anh ta nhìn Andy một cái rồi lắc đầu: “Chỉ biết xem ý trời thôi”
“Đi mau thôi”