Đám ký giả kéo đến thực ra cũng chỉ là để làm dáng một chút, náo động hiện trường, tác động đến
dư luận.
Cho nên sau cùng vẫn bị Lâm Quân và khí thế của Hà Dĩ Phong đuổi đi một cách nhanh chóng.
Chỉ là ba người bị bọn họ làm loạn một hồi, vô cùng vẫn nộ, ngồi thành hàng tại hành lang bệnh viện, cúi đầu có chút ủ rũ.
“Lê Minh Nguyệt đâu?”
Xung quanh yên tĩnh trở lại, Lâm Quân mới kịp thời nhận ra, anh nhìn xung quang phát hiện Lê Minh Nguyệt không ở bên cạnh, vừa rồi náo loạn nên đã quên mất Lê Minh Nguyệt.
“Có lẽ vì vừa rồi quá loạn nên đã rời đi rồi” Hà Dĩ Phong gật đầu, trong lòng không mấy để ý nói.
Hà Linh mím chặt môi, thực ra lúc Lê Minh Nguyệt rời đi cô ấy đã nhìn thấy, chỉ là không biết trong lòng nghĩ cái gì, lúc đó cô ấy đã không nói gì.
“Tôi đi tìm cô ấy.”
“A...” Hạ Linh không hề nghĩ tới, Hà Dĩ Phong lại quan tâm Lê Minh Nguyệt như vậy, một lát không thấy đã không yên tâm, trong lòng cô ấy có tia ghen tức, muốn mở miệng giữ anh ta lại nhưng lại không biết mượn cớ gì, đi theo Hà Dĩ Phong hai bước.
“Hạ Linh” Đột nhiên Lâm Quân mở miệng khiến Hạ Linh dừng bước.
“Ừ?” Hạ Linh thu hồi ánh mắt nhưng vẫn không nói gì với Lâm Quân.
“Em vẫn còn muốn níu kéo với Hà Dĩ Phong phải không?” Lâm Quân nhìn vào mắt Hạ Linh, mở miệng
nói.
“Không có” Hạ Linh bị người khác nhìn thấu tâm tư, nói chuyện dường như không có sức, cô ấy củi thấp đầu xuống, hai ngón tay căng thẳng quấn chặt lấy nhau.
“Điều kiện của em không tệ, đừng đặt hy vọng gì trên người Hà Dĩ Phong nữa, bây giờ cậu ấy đã có Lê Minh Nguyệt rồi, hai người không thể đến với nhau đâu” Lời này Lâm Quân thật ra đã muốn nói từ rất lâu rồi, anh và Hạ Linh cũng xem như bạn bè, hơn nữa Lê Minh Nguyệt thật sự là một cô gái tốt, Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt ở bên nhau làm anh ta ngoan ngoãn hơn nhiều, anh hy vọng hai người bọn họ
có thể yên ổn ở bên nhau.
“Em nghĩ đây là chuyện riêng của em”
Hạ Linh bị nói trúng tim đen thẹn quá hóa giận, nói chuyện cũng có chút không vui.
“Bỏ đi, anh cũng chỉ là có lòng tốt nhắc nhở, nói chính sự với em vậy”
Vốn lẽ cũng không có tức giận gì, chỉ bởi vì bị nói trúng tim đen nền Hạ Linh không mấy thoải mái, dù sao Lâm Quân cũng không đuổi cùng giết tận truy hỏi đến cùng, chuyện chính sự bây giờ chắc hẳn là liên quan đến cha, nên Hạ Linh đã sửa đổi thái độ, ôn hòa hơn trước rất nhiều.
“Lâm Quân, Hạ Linh”
Lê Nhật Linh đột nhiên xuất hiện cắt đứt cuộc trò chuyện của hai người.
“Sao vậy?”
Nhìn thấy Lê Nhật Linh, Lâm Quân vội vàng đứng đón lấy cô, dìu cô ngồi xuống ghế, Hạ Linh nhìn thấy cô cũng lễ phép cười chào hỏi.
“Thấy anh lâu như vậy vẫn không quay lại, em ra ngoài nhìn thì thấy anh với Hạ Linh ở đây nên mới đi tới”
"Cơ thể em bây giờ vẫn còn rất yếu, nên nghỉ ngơi cho khỏe, sao em lại chạy linh tinh vậy.” Lâm Quận xoa xoa đầu cô, dạy dỗ.
“Nghỉ ngơi gì nữa, người em sắp mốc lên rồi, bây giờ em cảm thấy tinh thần rất tốt, anh nhìn xem”
Lê Nhật Linh khua tay múa chân giống như con nít trước mặt anh, khiến Hạ Linh ngồi bên cạnh cũng cảm thấy buồn cười.
“Xem ra chị bình phục rất nhanh.”
“Đúng vậy, rất lâu rồi tinh thần tôi không sảng khoái như vậy.”
Lâm Quân rất yên tâm, nhìn trạng thái hiện tại của cô anh biết cô không hề nói dối, xem ra không lâu. nữa cô có thể hoàn toàn hồi phục.
“Vừa rồi hai người đang nói gì vậy, trò chuyện rất nhập tâm thì phải?” Lê Nhật Linh hỏi.
Hạ Linh nhìn Lâm Quân, không mở miệng nói chuyện.
“Bọn anh đang chuẩn bị nói về chuyện của chú Hàng”
“Có chuyện gì thế?” Đúng rồi, em đặc biệt đến bệnh viện không phải để thăm chị sao?” Lê Nhật Linh nghiêng đầu, cảm thấy có chút kỳ quái, lẽ nào là sức khỏe Hạ Linh không tốt?
"Òm.."
Hạ Linh không biết Lâm Quân đã dàn xếp chuyện này như thế nào, nên cũng không biết nên giải thích như thế nào.
“Là chú Hàng bị nằm viện, bây giờ Hạ Linh ở đây để chăm sóc chú ấy, bác sĩ nói em không được lo nghĩ quá nhiều, cho nên anh không nói cho em biết” Lâm Quân mở miệng giải thích.
“Cái gì? Không phải vẫn đang rất khỏe ư, sao đột nhiên lại bị bệnh, có nghiêm trọng không? Thảo nào dạo gần đây em cảm thấy tinh thần không được ổn cho lắm”.
Hai mắt Lê Nhật Linh đỏ ửng, nước mắt không ngừng chảy xuống, mặc dù kết quả xét nghiệm DNA cho thấy cô và Lê Vân Hàng không có quan hệ huyết thống, nhưng khi nghe tin Lê Vân Hàng bị bệnh,
trong lòng cô vẫn cảm thấy buồn bã, một kiểu cảm giác hết sức kỳ lạ mà cô không cách nào lý giải.
“Thật ra cho em không phải bị bệnh!”
Hạ Linh nhìn đôi mắt đỏ ửng của Lê Nhật Linh, cô ấy bị ánh mắt đó làm cho cảm động, nghĩ đến kết quả xét nghiệm DNA vốn thuộc về cô, cuối cùng cô ấy cũng tin vào một giọt máu đào hơn do nước lã, cho dù Lê Nhật Linh không biết Lê Vân Hàng là cha ruột của mình thì cô vẫn sẽ vì ông ấy mà đau lòng.
Cô ấy thật sự là có lỗi với cô, hiện tại cũng chỉ có cô ấy mới cứu vãn được cục diện này, cô ấy không
thể ích kỷ như vậy thêm nữa.
“Hạ Linh” Lâm Quân quát Hạ Linh, anh không muốn Lê Nhật Linh nhìn thấy sự u ám trên mặt của cô ấy.
“Chị ấy có quyền biết chân tướng” Hạ Linh nhíu mày, đứng lên.