Mục lục
Truyện: Vợ Yêu Nóng Bỏng Đừng Hòng Trốn (full) - Lâm Quân, Lê Nhật Linh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 852: Đối xử bình đẳng

“Nhật Linh, ngồi ở đây không cần phải khép nép như vậy đâu, sau này chúng ta chính là người một nhà rồi” Lê Vân Hàng thản nhiên nói với Lê Nhật Linh, trong mắt lại ngập tràn ý cười.

Thật ra, dù kết quả ADN có như thế nào đi chăng nữa thì ông cũng đã tin rằng Lê Nhật Linh chính là con gái của ông rồi.

‘Thứ nhất, tên Lê Nhật Linh này là do năm đó chính tay ông đặt, thứ hai, đôi mắt của cô rất giống ông, mà các đường nét trên khuôn mặt cô lại vô cùng giống mẹ cô.

Quan hệ huyết thống thật sự là một thứ gì đó rất kỳ diệu, ông có thể cảm nhận được.

Nhưng Hạ Linh hiển nhiên lại hơi không thích Lê Nhật Linh, từ đầu đến giờ cô ấy chỉ cúi đầu nhìn bàn ăn mà không nói một tiếng nào cả.

Là người thông minh thì đều có thể thấy được trong lòng cô ấy đang không vui, nhưng không một ai nói thẳng ra cả.

Lê Vân Hàng cảm thấy hơi kỳ lạ, rõ ràng hai ngày trước Hạ Linh còn rất vui vì đã tìm được chị của mình, nhưng vì sao hiện giờ lại rầu rí không vui như vậy?

“Hạ Linh?”

“Dạ?” Hạ Linh buông thứ đang cầm trong tay xuống, ngẩng đầu lên nhìn Lê Vân Hàng: “Có chuyện gì vậy cha?”

“Con không vui à?”

“Không có ạ?” Hạ Linh ngay lập tức phủ nhận.

“Vậy sao lại không nói gì hết vậy?” Lê Vân Hàng kiên nhẫn hỏi, dù sao thì hôm nay cũng được xem như là ăn Tết, ông hy vọng không khí trong gia đình có thể trở nên ấm cúng, vui vẻ.

Mà Lê Vân Hàng vừa mới cất tiếng hỏi cô ấy thì Lâm Quân và Lê Nhật Linh đều nhìn về phía Hạ Linh, ngược lại lại khiến cho Hạ Linh cảm thấy không được thoải mái.

“Không có gì hết ạ, chỉ là lần đầu tiên chính thức ngồi ăn cơm cùng với chị nên có hơi không quen ạ” Hạ Linh cứng ngắc nở một nụ cười, nhớ tới lời Jackson đã nói với mình, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu.

“Không có gì là không quen cả” Lê Vân Hàng nở nụ cười, thì ra Hạ Linh là vì chuyện này, nếu thật sự là như thế thì đơn giản thôi, về sau gia đình chúng ta thường xuyên tụ tập lại với nhau, từ từ sẽ quen thôi.

“Nếu đã là người một nhà, vậy khẳng định sau này sẽ thường xuyên gặp nhau, Hạ Linh cần phải học cách ở chung với chị, lúc hai con mới sinh ra, đến ngủ cũng phải ôm nhau mới ngủ được, tình cảm rất tốt, còn không chịu tách ra khỏi nhau đấy” Lê Vân Hàng nhớ lại chuyện cũ, hai mắt ánh lên vẻ dịu dàng.

Lê Nhật Linh lẳng lặng lắng nghe, tưởng tượng ra cảnh tượng lúc ấy, nói thật, đây là lân đầu tiên cô nghe người khác kể về chuyện cô còn lúc nhỏ.

Mà Hạ Linh nghe vậy lại càng khó chịu hơn, nếu cô ấy không biết chuyện thì không sao, nhưng bây giờ cô ấy đã biết đứa trẻ mà cha cô ấy nhắc đến, cô gái đó chắc chắn không phải là mình, mà là con gái ruột của ông…

Hạ Linh cần chặt răng, hai tay ở dưới bàn nắm chặt.

“Không phải kết quả xét nghiệm còn chưa có hay sao? Ba đã chắc chắc như vậy rồi à?” Hạ Linh nhẹ giọng nói, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trên bàn ăn, cảm giác như đang ngồi trên kim châm.

Lê Vân Hàng nhướng mày, nhìn Hạ Linh.

Lâm Quân làm sao có thể để người khác nói Lê Nhật Linh như vậy được, ngay tức khắc không vui nói: “Hạ Linh, cô có ý gi Lê Nhật Linh kéo Lâm Quân lại, lắc đầu ý bảo không cần phải khiến cho Hạ Linh khó xử.

Dù sao thì cô cũng mới nhận lại Lê Vân Hàng, trong một khoảng thời gian ngắn như vậy Hạ Linh không thể tiếp nhận được chuyện này thì cũng là chuyện bình thường thôi.

Hạ Linh vuốt ve tay nói: “Cũng không có ý gì, chỉ là tôi cảm thấy loại chuyện này nên đợi có kết quả chính thức rồi lại nói tiếp, nếu không mọi người lại mừng hụt thì cũng không hay lắm”

“Đủ rồi, Hạ Linh” Lê Vân Hàng trừng mắt nhìn Hạ Linh, cho dù ông có cưng chiều cô con gái này như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể để cô ấy nói như vậy được.

“Ba!” Hạ Linh bĩu môi, trong lòng có vô số suy nghĩ lướt qua, kết quả giám định còn chưa có mà Lê Vân Hàng đã bắt đầu bênh vực Lê Nhật Linh như vậy rồi, nếu như có kết quả rồi, vậy nhà họ Lê làm sao còn có chỗ cho cô ấy nữa kia chứ.

Hạ Linh càng nghĩ càng cảm thấy vô cùng uất ức, đặt mạnh chiếc đũa xuống bàn: “Con đi nghỉ đây, mọi người từ từ ăn”

“Đứng lại!” Lê Vân Hàng tức giận, ngay lập tức trở nên nghiêm túc.

Mà Lê Nhật Linh lại cau mày, muốn nói nhưng cổ họng lại quá khàn, cô vừa mới đến đây, nên đặc biệt không muốn vì bản thân mà gây ra mâu thuẫn giữa Hạ Linh và cha cô, mà chỉ hy vọng người một nhà có thể sống hòa thuận, vui vẻ với nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK