Ẩm Triều Tịch lúng túng nói: "Tiểu huynh đệ thật hài hước, ta chỉ có ý tốt muốn giúp hắn giải quyết khó khăn."
Cửu Hoang không chút lưu tình nói: "Ngươi không có ý tốt, Lục Nương nói với ta, ngươi bị thần kiếm của ngươi hố đến mức biến thái, sinh ra tâm trả thù xã hội."
Cửu Hoang không hiểu "trả thù xã hội" có nghĩa gì nhưng nghe như đó không phải một từ hay ho gì.
Ẩm Triều Tịch cũng không hiểu và cũng nhận ra từ đó không tốt đẹp gì, sợ Tuyệt Đại Phong Hoa nảy sinh mâu thuẫn, gấp gáp nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi cố ý chia rẽ ta và Khúc tiểu cô nương mới nói lời này đúng không?"
"Chia rẽ?" Cửu Hoang thoáng giật mình, rồi nặng nề nói: "Nói thật đi, ngươi có tâm tư với Lục Nương nhà ta đúng không? Ta đã biết ngươi không phải người tốt, sư môn của ngươi kia cũng không đứng đắn."
"Tiểu lão đệ chắc đã hiểu lầm rồi." Tuyệt Đại Phong Hoa cười rộ lên, "Nhập Ngã Kiếm Môn chính là đại phái bắt nguồn từ thời thượng cổ, khi đó không dễ dàng đi lại trong Tam Thiên Thế Giới, tin tức bế tắc, chứ thật ra họ có danh tiếng lẫy lừng."
Ai! Ẩm Triều Tịch âm thầm thở dài.
Đáng tiếc tổ sư gia sau khi bước vào cảnh giới Hợp Đạo, không biết đầu óc trúng cái gió gì, nghĩ rằng mình nên đóng góp chút ít cho hậu thế, không uổng công ông đã đến với thế gian này. Vì vậy, ông dốc hết tâm huyết chế tạo mười hai thanh thần kiếm, để rồi sức lực cạn kiệt mà ngã xuống.
Thế nhưng mười hai thanh thần kiếm này không thể chống đỡ tông môn, sau khi những đệ tử ưu tú đời đó tu luyện mười hai thanh thần kiếm, tất cả họ bị hủy diệt, dẫn tới môn phái dần dần suy thoái.
"Tiểu lão đệ còn nhỏ tuổi nên không biết Ẩm huynh đã từng rất nổi tiếng, hàng yêu phục ma, thích làm việc nghĩa, kết giao khắp thiên hạ..." Tuyệt Đại Phong Hoa khen ngợi, "Điều lão ca ngưỡng mộ nhất chính là quan niệm dạy dỗ không phân biệt đối xử, đệ tử của huynh ấy đều là những cô nhi bán yêu, bán ma xuất thân khốn khó."
"Quá khen, đã là chuyện quá khứ rồi." Ẩm Triều Tịch thầm nghĩ còn không phải vì đồ đệ xuất thân như thế càng dễ bị các vấn đề tâm lý, dễ làm phản sao.
"A, tiểu lão đệ, vừa rồi ngươi gọi ta là lão ca đúng không?" Tuyệt Đại Phong Hoa bỗng nhiên ý thức được, "Vậy là đồng ý kết nghĩa với ta rồi?"
Cửu Hoang cẩn thận nhớ lại, hình như có kêu thật. Tự dưng xuất hiện thêm một người, hắn buộc phải phân biệt, Tuyệt Đại Phong Hoa lại luôn miệng tự xưng "lão ca", hắn vì vậy mới buộc miệng gọi một tiếng.
"Không..." Cửu Hoang muốn giải thích.
"Rất tốt, sau này chúng ta là huynh đệ khác họ." Tuyệt Đại Phong Hoa cười lớn, cực kỳ hào sảng, "Không phải lão ca khoe khoang, người muốn kéo quan hệ với lão ca xếp hàng từ tháp cao đến trời, nhưng ta chả thèm coi trọng, chỉ vừa mắt mỗi mình đệ. Hai ta thật có duyên phận nha!"
Cửu Hoang lười tranh cãi với y, để mặc y vui vẻ. Tuy không muốn nhưng y quả thật giúp hắn giảm bớt khổ sở đau đớn, còn làm hắn nhớ lại nhiều kỷ niệm đẹp, nói chuyện với y thật vui.
Chờ Cửu Hoang hoàn toàn im lặng, Ẩm Triều Tịch nói tiếp: "Tuyệt Đại huynh, để ta nói kỹ cho huynh nghe về Thiên Hận Kiếm..."
Không ngờ Cửu Hoang lập tức chặn ngang: "Lục Nương nói rất đúng, tên lừa đảo ngươi rõ thật không có chút lòng thương cảm nào, đến cả bạn tù cũng không tha."
- -- ---
Xe kỳ lân của Nguyên Hóa Nhất đuổi theo Bướm Mỹ Nhân suốt hai ngày, cuối cùng dừng lại gần một ngôi làng nơi biên giới. Con bướm chui vào bên trong gốc cây khô trên sườn núi phía sau làng.
"Chỗ này không giống nơi sẽ sinh ra bảo vật." Xe dừng giữa không trung, Nguyên Hóa Nhất nói xong phi thân xuống dưới, đứng nhìn đồng ruộng trước mắt.
Cạnh cánh đồng có một con sông và guồng nước cũ nát, gió thổi qua, bánh xe chở nước kẽo kẹt chầm chậm chuyển động. Xa xa có mấy thôn trang, trời chiều chạng vạng, khói bếp lượn lờ bốc lên, thần thức đảo qua, đều là phàm nhân không pháp lực.
"Nhưng đây đúng là mười dặm quanh tổ Bướm Mỹ Nhân." Khúc Duyệt nhảy xuống theo, đứng cạnh Nguyên Hóa Nhất, cũng cảm thấy khó hiểu.
Nàng vốn tưởng phải là nơi bí ẩn trong rừng sâu hoặc vách núi hiểm trở, suy cho cùng những nơi hẻo lánh ít dấu chân người mới dễ dàng sinh dưỡng nên bảo vật trời đất, nơi xóm làng tụ tập khói lửa hưng thịnh thế này thông thường không có khả năng.
Giả như bảo vật bị đánh rơi ở đây và thu hút Bướm Mỹ Nhân đến, linh khí ắt phải cực thịnh, nhưng tình huống hoàn toàn ngược lại, linh khí thấp đến đáng thương.
"Tam Ca, huynh có thể cảm nhận được linh khí nơi này có gì bất thường không?" Tu vi huynh ấy cao cho nên Khúc Duyệt hỏi trước.
"Không cảm nhận được." Nguyên Hóa Nhất nhíu mày lắc đầu, "Toàn là khói lửa thôi."
"Kỳ lạ!"
Khúc Duyệt đặt mình vào vị trí đối phương mà nghĩ, lợi dụng Bướm Mỹ Nhân dụ người tầm bảo, gài bẫy ở nơi giấu bảo vật, nơi này nên có dấu hiệu rõ ràng mới đúng.
Nguyên Hóa Nhất trầm ngâm: "Có một khả năng, trong phạm vi mười dặm nơi này tồn tại một không gian, kẻ kia ẩn nấp trong không gian ấy tu luyện, nếu người đến là cá lớn, hắn sẽ mở cửa không gian thả ra linh khí của bảo vật dụ cá lớn đi vào."
Khúc Duyệt gật đầu: "Trong khi chúng ta đến đây điều tra, có lẽ hắn nhận ra huynh là quốc sư Thiên Phong nên không dám lộ diện."
Khó khăn rồi đây, nếu thật có một không gian khác, cửa vào có thể là bất kỳ nơi nào, một phiến đá, cái giếng... trong vòng mười dặm vô cùng khó xác định.
"Vào trong thôn xem trước đi." Nguyên Hóa Nhất đề nghị.
"Được."
Khúc Duyệt đi phía sau hắn, băng qua con đường bên cạnh cánh đồng chuẩn bị tiến vào thôn.
Đột nhiên nàng dừng bước.
Nguyên Hóa Nhất quay đầu: "Làm sao vậy?"
Khúc Duyệt hơi nghiêng tai: "Tốc độ gió không đổi nhưng vận tốc bánh xe nước thay đổi, không giống với lúc chúng ta vừa đáp xuống."
Nguyên Hóa Nhất nhìn mấy guồng nước, không cảm nhận được khác thường nào: "Muội chắc chắn?"
"Chắc chắn." Khúc Duyệt chỉ chỉ lỗ tai mình, "Nhĩ lực của muội trời sinh rất tốt." Trầm mặc một lát nói thêm, "Cũng vì vậy mà cha bỏ lỡ cơ hội hợp đạo."
Nguyên Hóa Nhất thấy nàng lộ ra cảm xúc buồn bã liền muốn an ủi vài câu nhưng lại ngập ngừng nuốt xuống, quay người đi về phía bánh xe nước.
Khúc Duyệt đi theo phía sau, xem xét ba cái bánh xe kích cỡ khác nhau trông giống như bánh răng, lúc chuyển động sẽ giúp vận hành guồng chở nước.
Guồng nước rất cũ kỹ, mang đầy dấu vết của tháng năm.
Nguyên Hóa Nhất nhìn một hồi không phát hiện được gì nên phất tay triển pháp lực, guồng nước bị pháp lực tác động, tăng tốc quay vài vòng. Hắn vẫn chỉ nghe được vài âm thanh kẽo kẹt.
Nhưng khi âm thanh đó lọt vào tai Khúc Duyệt, nàng lại nhận ra đó là tiếng "click, click" của vô số linh kiện máy móc tinh vi.
Đồng tử nàng co chặt lại: "Tam Ca, đây là một bộ pháp bảo cơ quan vô cùng tinh xảo, thảo nào chúng ta không cảm nhận được linh khí."
"Ta nhìn sao cũng thấy đây chỉ là guồng chở nước bình thường." Nguyên Hóa Nhất tin tưởng phán đoán của Khúc Duyệt, nhưng nhận ra đây là bảo vật gồm nhiều cơ quan phối hợp với nhau thì có ích gì, họ đến đây để tìm Huyễn Ba kia.
Khúc Duyệt vẫn cảm thấy khó hiểu: "Nếu là bảo vật cơ quan vậy thì không phải pháp bảo không gian, kẻ cướp kia đặt bẫy thế nào đây?"
"Đặt bẫy gì vậy?" Đột nhiên có người lên tiếng.
Sống lưng cứng đờ, Nguyên Hóa Nhất lập tức bảo vệ Khúc Duyệt phía sau người mình, muốn rút kiếm ra nhưng lại không được, cảnh giác nhìn chăm chú guồng nước trước mặt: "Kẻ nào?"
"Huyễn Ba tiền bối?" Khúc Duyệt nhận ra giọng của Huyễn Ba, trong giọng nói tràn đầy năng lượng còn cực kỳ vui vẻ khiến nàng không khỏi sửng sốt và mừng rỡ.
Nguyên Hóa Nhất thả lỏng, nhìn một cột nước hình người chậm rãi dâng lên từ lòng sông.
Huyễn Ba vui vẻ nói: "Mặt Trăng Nhỏ, sao ngươi tìm tới đây được vậy?" Thấy nàng đứng bên cạnh Nguyên Hóa Nhất, Huyễn Ba liếc nhìn vài cái rồi truyền âm, "Rốt cuộc có phải Tam Ca ngươi thật không?"
"Là Tam Ca của ta." Khúc Duyệt nói thẳng ra, mỉm cười, "Huynh ấy mua một con Bướm Mỹ Nhân rồi cùng ta đi tìm cứu ngài."
"Cứu ta?" Huyễn Ba buồn cười, "Các ngươi cứu ta làm gì?"
"Không phải tiền bối bị bắt đi sao?" Khúc Duyệt giải thích những suy đoán của họ.
Cột nước Huyễn Ba xua tay: "Đêm đó ở Thiên Phố, có tu đạo giả hiểu được giá trị của Bướm Mỹ Nhân nên mua một con, sau đó đuổi theo nó đến đây tìm bảo vật. Ta tò mò, không kịp báo với ngươi mà chạy đuổi theo kẻ đó đến đây, hắn đi lòng vòng ở đây vài lần song chẳng phát hiện được gì, đành chán nản bỏ đi... Làm gì có chuyện bắt ba ba trong rọ, giết người cướp của chứ! Các ngươi tưởng tượng quá rồi nghĩ xấu cho người ta. Ta thấy tên bán Bướm Mỹ Nhân kia chỉ cho rằng bọn chúng quý hiếm, muốn bán đi để kiếm nhiều tiền thôi."
Khúc Duyệt hỏi: "Tiền bối không đi vì phát hiện guồng nước có điều dị thường?"
"Đương nhiên rồi." Giọng Huyễn Ba dào dạt đắc ý, "Guồng chở nước ở gần sông, ta vừa vào nước liền cảm giác ngay khác lạ cho nên hóa thành nước bám quanh bánh xe, cảm nhận quy luật chuyển động của nó. Khi nãy bị Nguyên... Tam Ca ngươi dùng pháp lực đánh một cái ta mới tỉnh lại."
Khúc Duyệt khoanh tay, ngẩng đầu nhìn những bánh xe: "Vậy tiền bối nhận ra chỗ kỳ lạ của nó chưa?"
"Mặt Trăng Nhỏ à, bảo vật chân chính không phải cái guồng chở nước này, nó chỉ là một cửa cơ quan thôi!" Huyễn Ba không nén nổi phấn kích, cảm thấy bản thân thật tuyệt vời, "Chỉ cần cố định ba bánh xe vào đúng vị trí mà người chế tạo đặt ra, liền có thể mở cửa, bảo vật ở phía sau cửa."
Khúc Duyệt hơi kích động, nhìn niên đại của guồng chở nước cùng trình độ tinh xảo của nó, thầm đoán bảo vật cất giấu phía sau nhất định bất phàm.
"Các ngươi tới đúng lúc lắm, ta thử mở ra xem sao."
Nói xong, Huyễn Ba hóa thành một con mãng xà nước lớn hơn mười trượng quấn quanh guồng nước, vặn xoay ba cái bánh xe. Thật ra hắn vẫn chưa chắc chắn lắm, chỉ vì nóng lòng muốn khoe khoang với Khúc Duyệt mà thôi. Hắn chẳng quan tâm bảo vật linh tinh gì, dưới biển hắn ở bảo vật nhiều như gạo, điều hắn thích là niềm vui săn bảo vật kia, nó mang đến cho hắn cảm giác thành tựu và hạnh phúc to lớn.
Trong tiếng kẽo cà kẽo kẹt, nó nghĩ miên man
Bánh xe nước bên ruộng xoay xoay
Năm này qua năm khác
Người đến rồi lại đi
Người đi rồi lại đến
Không biết trân bảo ngay trước mắt
Không ai nhìn tỏ bản chất ngươi
Kẽo kẹt!
Khi Huyễn Ba điều chỉnh ba bánh xe vào đúng vị trí, giữa tâm mỗi bánh xe nước đột nhiên bắn ra tia sáng, các chùm sáng hội tụ trên mặt sông, dần dần hình thành một vòng sáng.
Quả nhiên là một cánh cửa.
Mãng xà nước lui ra khỏi guồng nước, đáp xuống bờ sông, Huyễn Ba hóa trở lại thành hình người, cười hỏi: "Thế nào?"
Khúc Duyệt giơ ngón cái: "Tiền bối lợi hại nhất."
"Vào đi thôi."
"Khoan đã." Nguyên Hóa Nhất ngăn cản Huyễn Ba chuẩn bị nhảy vào trong, "Bây giờ không phải lúc."
"Đi tìm bảo vật còn phải chờ ngày lành tháng tốt sao?" Huyễn Ba bực dọc nhìn hắn.
"Đúng vậy, không phải lúc." Khúc Duyệt và Nguyên Hóa Nhất dường như đều cùng nghĩ đến một khả năng.
Không phải họ nghĩ xấu cho người mà xác thực có khả năng như vậy. Tu đạo giả bán Bướm Mỹ Nhân kia, vì không tìm được bảo vật mới mang bướm đến Thiên Phố bán cho người khác, dẫn dụ họ đến đây tìm kiếm trong khi hắn bí mật theo dõi phía sau.
Đang nghĩ ngợi, Nguyên Hóa Nhất xoay người, miệng nhếch lên nụ cười lạnh lẽo, một đạo kiếm khí đánh ra nơi nào đó phía xa: "Ra đây!"
- -- ---
Editor muốn nói: mình up chương mới trên vymiu.com sớm hơn trên wattpad nhiều đó mọi người ơi