Trong mấy anh em, từ trước đến nay, chỉ mình Khúc Tống có thể châm chọc Khúc Đường, đây chính là địa vị!
Môi Khúc Đường mấp máy một lúc mới hóa thành một tiếng thở dài: "Thôi, bây giờ đầu óc đệ không minh mẫn, ta không so đo với đệ. A Nguyên à, còn nhớ <Hải Nguyệt Giang Triều> không?"
Hải Nguyệt Giang Triều ư? Nguyên Hóa Nhất nhớ lại lúc ở Thiên Phố nghe Khúc Duyệt đàn bài này, ánh mắt trở nên lạnh lùng: "Quả nhiên là cùng một bọn."
Khúc Đường lau lau khóe mắt: "Ca ca mất tích ba trăm năm khiến cha lo lắng ba trăm năm trong lời A Duyệt kể chính là đệ đó..."
Nguyên Hóa Nhất để anh nói tiếp.
"Lúc chú bế quan đã bị lão già họ Đường tóm được. Chú thật sự không cảm nhận được chút nào sự tồn tại của Thiên Hiền Kiếm sao?" Khúc Đường chỉ chỉ sau lưng mình, lời này do anh truyền âm nói ra.
Nhưng Nguyên Hóa Nhất vẫn không đáp lại.
"Tam Ca, huynh không có bất kỳ ấn tượng gì với chúng ta sao?" Khúc Minh ngẩng đầu, vén vén tóc để lộ toàn bộ gương mặt.
"Tam Ca!" Khúc Thanh cũng gọi một tiếng.
Khúc Duyệt ở đằng xa dùng bùa thiên lý nhãn, vừa mở nhĩ thức, vừa quan sát phản ứng của Nguyên Hóa Nhất. Nghe nói khi Tam Ca ở trạng thái kiếm ẩn, gặp người quen sẽ có chút ấn tượng. Hiện giờ cả bốn anh em đều ở trước mặt, nhưng biểu cảm của huynh ấy vẫn lạnh nhạt như người xa lạ. Thảo nào Đường lão tổ vẫn bình tĩnh, không biết đã sử dụng thủ đoạn gì.
Như vậy, mấy huynh trưởng chỉ có thể tìm cách giải phong ấn kiếm cốt mới có thể đánh thức huynh ấy, bằng không chuyện này sẽ không vượt qua dễ dàng.
"Các vị đến từ thế giới khác?" Rốt cuộc Nguyên Hóa Nhất mở miệng, lời nói không biểu hiện bất kỳ thái độ gì, chỉ như đang đứng trước một đám mất trí, "Nhìn dáng vẻ rất quen thuộc với thế giới của ta, ra tay thẳng vào người đứng đầu chính đạo của thế giới chúng ta, chẳng lẽ là Thiên Ma tộc mời đến?"
"Người đứng đầu chính đạo?" Khúc Đường tỏ vẻ bất lực, "Tiểu tử ngươi rốt cuộc cũng biết dùng từ rồi nhỉ, nhưng đáng tiếc dùng sai người. Đường Tịnh đã chuyển tu ma đạo, ma công thâm hậu đến mức khán ma kính trên thành của các ngươi cũng không chiếu ra."
"Toàn lời bậy bạ!" Nguyên Hóa Nhất mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng quát, "Lão tổ nhà ta há để các người bôi nhọ!"
Theo động tác của hắn, vô số binh lính xuất hiện trên thành, xếp thành hai mươi hàng, khí thế bừng bừng, tầng tầng lớp lớp cung nỏ giương lên ngắm thẳng vào họ.
"Đại Ca cẩn thận!" Khúc Duyệt truyền âm đến, lúc trên đường nàng đã kể qua nhưng giờ không nhịn được phải nhắc lại, "Những vũ khí đó, màu đỏ chuyên phá vỡ kết giới bảo hộ, màu lam có thể ảnh hưởng đến từ trường linh lực..."
Những thứ đó kém xa Tiêu Linh Tiễn của Hoa Hạ, giống như phiên bản cực lạc hậu, nhưng số lượng lớn sẽ tạo ra nguy hiểm. Mấy vạn mũi tên cùng bắn đến đây, phá hủy toàn bộ từ trường linh khí xung quanh họ sẽ dẫn đến hậu quả không thể lấy ra nhạc bảo bản mệnh.
"Còn có kết giới bảo vệ thành kia, được Cửu Quốc dùng để chống đỡ Thiên Ma Hỏa và Thiên Ma Thú, bên trong có thể phóng pháp lực ra ngoài nhưng chúng ta công kích từ bên ngoài, linh khí sẽ như đất đổ xuống biển, bị kết giới hấp thu toàn bộ."
Khúc Duyệt đã nghiên cứu rất kỹ lưỡng trong tám tháng ở Phúc Sương.
Khúc Đường cau mày: "Xem ra thật không dễ xử lý."
"Vốn là như vậy." Khúc Duyệt đỡ trán, tình hình trước mắt đã sớm đoán được.
Nàng vốn đề nghị không nên đuổi theo, tốt nhất nàng sẽ lén đưa mọi người vào vương đô, tìm cách bắt Tam Ca mang đi, rồi phá hủy phong ấn kiếm cốt. Nhưng Đại Ca lại không đồng ý, nhất định lựa chọn truy đuổi quyết liệt vang dội, muốn để cho người ở Cửu Quốc đều biết Đường lão tổ bị họ đuổi bắt như chó nhà có tang, bằng không lửa giận trong lòng khó nguôi ngoai.
Sảng khoái đấy nhưng cũng gây náo động lớn.
Khúc Đường giảng giải cho Nguyên Hóa Nhất: "Các ngươi ỷ đông hiếp ít, không công bằng."
"Một đám người các vị chạy đến khi dễ Đường lão tổ thì công bằng ư?" Nguyên Hóa Nhất cười khẩy, "Nghe nói tiền bối đang ở cảnh giới Độ Kiếp, vãn bối tự biết không bắt được ngài, cứ thoải mái chạy đi. Nhưng nếu vẫn cố chấp gây khó dễ cho Đường lão tổ thì sẽ trở thành kẻ địch của Thiên Phong chúng ta và Cửu Quốc. Ngài không thể được như ý, mong hãy suy nghĩ kỹ lại."
Khúc Đường giang hai tay: "Nhưng chúng ta đã đến, trở về tay không không phải rất mất mặt sao?"
Nguyên Hóa Nhất nhẹ nhàng nói: "Vậy vãn bối chuẩn bị cho ngài một ít đặc sản của Thiên Phong để ngài mang về, được không?"
Khúc Đường bực bội, xoay mặt nói với Khúc Tống: "Tên tiểu tử này bây giờ hỏng rồi."
Khúc Tống cảm thấy địa vị của mình bị lung lay, liếc mắt nhìn Nguyên Hóa Nhất, âm thầm thêm một gạch nợ.
"Hay là vầy đi, dùng cách mà kiếm tu các ngươi quen dùng." Khúc Đường xách Khúc Thanh ra, đẩy về phía trước, "Hắn tuy là nhạc tu nhưng lại tu chiến nhạc, gần giống kiếm đạo. Hai người các ngươi tới quyết đấu công bằng, nếu chúng ta thua sẽ lập tức rời đi."
Khúc Đường muốn lừa Nguyên Hóa Nhất ra.
Nguyên Hóa Nhất vẫn không hề động tâm: "Không cần thiết, dù hắn có thắng vãn bối, chư vị cũng phải đi."
"Khí khái của kiếm tu các người đâu rồi?" Khúc Đường phát hiện mình chẳng còn hiểu em trai nữa, cách ba trăm năm sao lại có biến hóa to lớn như vậy.
Nguyên Hóa Nhất không lên tiếng, bình tĩnh ung dung, bàn tay mang hộ giáp giơ lên lần thứ hai.
Kẽo kẹt!
Là tiếng dây cung được căng ra.
Khúc Đường đột nhiên thấy bực: "Được, ta cứ đứng ở đây, đệ ra đây giết ta thử xem!"
Thấy Nguyên Hóa Nhất không nhúc nhích, chỉ hư trương thanh thế, anh tức giận nhưng thoáng lui, "Đệ cũng có chút cảm giác, đúng không?"
"Không phải." Khúc Duyệt biết Đại Ca đang buồn nhưng không thể không nói, "Huynh ấy chậm chạp không hạ lệnh là vì sợ chúng ta cấu kết với người Thiên Ma, phía sau còn có thế lực của Thiên Ma, nếu mù quáng ra tay sẽ lãng phí rất nhiều vũ khí."
Trong lòng Khúc Đường càng thêm khó chịu, đứa em trai ngay thẳng chính trực của anh bị dạy dỗ thành cái đức hạnh quỷ quái gì thế này.
Đôi mắt chợt bừng lên sát khí hiếm thấy: "Ta muốn mạng của Đường Tịnh!"
"Muội hiểu, nhưng trước tiên chúng ta lui đi được không?" Khúc Duyệt nhớ đến thương thế của anh, khuyên nhủ, "Nếu Tam Ca thật sự hạ lệnh, chúng ta sẽ bị những mũi tên đó kiềm chế, cao thủ trong thành nhân cơ hội sẽ nhảy ra tổng công kích. Theo tác phong làm việc của huynh ấy, trong thành nhất định có rất nhiều cao thủ đang chờ sẵn. Thực lực của Thiên Phong cao nhất trong Cửu Quốc, có được vài cao thủ cấp chín."
Huống chi còn có Đường lão tổ đang chờ thời cơ hành động, tuy lão không dám lộ ra ma công của chính mình, chỉ dùng thần thức tấn công thôi cũng đã rất lợi hại, không thể không đề phòng.
— —
"Ha!" Đường Tịnh ngồi ngay ngắn trong biệt việt của Đường gia ở nội thành, dùng thần thức để quan sát mọi chuyện, "Chỉ là một tên nhóc vừa mới độ kiếp mà thôi. Ta còn chẳng ngại cha ngươi, dám hủy hoại thẻ bài, bắt Nguyên Hóa Nhất về, há sợ các ngươi tìm đến cửa sao?"
"Lão tổ, thật sự không sao cả ư?" Đường gia chủ nơm nớp lo sợ, trận này quả thật quá lớn, hắn không cưỡng được e ngại.
"Tu vi cấp tám của ngươi bị chó tha hết rồi à?" Đường Tịnh không khỏi tức giận khi nhìn thấy hậu duệ yếu kém này của mình, nếu đám hậu duệ nhà lão biết cố gắng, lão đâu cần đi bắt con cháu nhà khác về nuôi làm gì.
Đường Giác bị mắng xong càng trở nên căng thẳng hơn. Con trai lớn của hắn vì phát hiện lão tổ chuyển sang tu ma đạo, xúc động phẫn nộ nói vài câu nên đã bị con báo của lão tổ ăn thịt. Thảm trạng lúc đó đã trở thành tâm ma của hắn.
— —
"Đi!" Khúc Đường không tiếp tục đôi co với Nguyên Hóa Nhất, xoay người rời đi.
Khi trở lại chỗ Khúc Duyệt, vẻ mặt anh vô cùng chán nản, chỉ hận không thể ôm tiểu muội khóc rống.
"Đại Ca, huynh có cách để giải phong ấn kiếm cốt không?" Khúc Tống lo nghĩ nhất việc này, "Nếu không bắt được hắn cũng vô dụng."
"Đúng vậy, còn không thể vượt qua Tam Ca mà xử lý nhà họ Đường." Khúc Minh căm giận nói, "Đường lão tổ chắc chắn đã động tay động chân trên người Tam Ca rồi. Lúc sinh tử, nếu lão ta uy hiếp tính mạng của huynh ấy, giống như hai người phụ nữ cùng giành con vậy, mẹ ruột đành phải buông tay trước, chúng ta nhất định sẽ thua."
Khúc Thanh nói: "Không chỉ chuyện kiếm cốt của Tam Ca thôi đâu, còn phải đối phó với Đường gia, vạch trần sự thật Đường lão tổ chuyển sang tu ma đạo nữa. Nếu không, Liên Minh Cửu Quốc che chở lão, chúng ta chẳng làm gì được."
Khúc Duyệt trầm ngâm: "Chỉ cần buộc Đường lão tổ ra tay là được. Người bình thường không nhìn ra nhưng mấy đại lão cấp chín có thể, ví dụ như Vi Tam Tuyệt, hắn đặc biệt mẫn cảm với Thiên Ma Hỏa."
Nghe mỗi người phân tích một câu xong, Khúc Đường xoa giữa mày, hỏi: "Mấy người cấp chín ấy đều đã đến Thí Luyện Cửu Quốc?"
Khúc Duyệt lắc đầu: "Tu vi cấp chín giống như bảo vật trấn quốc, làm sao dễ dàng ra khỏi đất nước, chỉ có mấy người cấp chín của Thiên Phong quốc thôi, nhưng họ đều có giao tình với Đường lão tổ, sẽ dễ bị che đậy."
Khúc Đường nói: "Vậy nên tốt nhất vẫn là tấn công vào, bắt Lão Tam làm con tin, mặt khác dẫn toàn bộ tu đạo giả cấp chín của tám nước khác đến."
Khúc Tống nhíu mày: "Đại Ca, huynh chắc chắn mình không gây thêm rắc rối chứ?"
Ánh mắt Khúc Đường hơi né tránh, chỉ lên tường thành: "Ta sẽ mang tính mạng của Lão Tam ra gây rối sao?"
"Khó ở chỗ cái kết giới kia, chúng ta căn bản không thể đi vào." Khúc Tống chỉ vào chiếc lồng trong suốt như một cái bong bóng rung rinh đang bao phủ tòa thành, "Còn bị bắn thành con nhím", liếc nhìn Khúc Duyệt, "Hay là Tiểu Muội đưa ma quân Câu Lê ra để hắn hấp dẫn hỏa lực, chúng ta phá vây từ bên hông?"
Khúc Đường hơi cúi đầu như đang ngẫm nghĩ.
"Muội nghĩ ma quân Câu Lê không thích hợp." Khúc Duyệt dang hai tay, "Kết giới Cửu Quốc được lập ra để chống ma pháp."
Khúc Tống khựng lại: "Đúng, ta đã quên."
Cục diện lâm vào bế tắc.
Cửu Hoang người có mặt cho đủ số chỉ phụ trách tăng cường thanh thế cho Khúc Đường nên vẫn đứng yên lặng một bên. Hiện giờ nhìn thấy mấy người họ Khúc đều mặt ủ mày chau, hắn liền trầm tư.
Khúc Đường đối xử với hắn rất đặc biệt, không coi thường hắn. Khi nãy hắn còn làm sai khiến Khúc Đường không vui. Vậy nên bây giờ hắn phải giúp giải quyết chuyện khó trước mắt, biểu hiện thật tốt.
"Ta đi." Cửu Hoang phá vỡ yên lặng, "Ta đi phá kết giới."
"Không được." Khúc Duyệt không muốn hắn đi mạo hiểm, nhiều mũi tên linh lực bắn ra cùng một lúc như vậy, hắn không có cách gì biến hóa hấp thu, chẳng khác nào chịu chết.
Cửu Hoang tự tin: "Không sợ, ta sẽ làm cho bọn họ tự phá bỏ kết giới của mình."
Khúc Duyệt không hiểu: "Ý của chàng là gì?"
Cửu Hoang không nói lời nào, một mình đi về phía tòa thành, huynh muội Khúc gia đều dõi theo bóng lưng hắn. Lúc đi vào trong tầm bắn, cung nỏ dày đặc chuyển hướng theo từng nhịp bước của hắn.
Nguyên Hóa Nhất cũng nhìn chằm chằm Cửu Hoang.
Cửu Hoang dừng lại trước kết giới, dang rộng hai bàn tay rồi ấn lên trên kết giới.
"Pưng" một tiếng, kết giới khẽ run lên.
Tuy nhiên, ấn được một lúc, hắn xoay người bỏ đi. Không được, lực không đủ mạnh, hắn cần phải hưng phấn lên, độc trong cơ thể mới bùng nổ được.
Cửu Hoang bối rối bước trở về chỗ nhà họ Khúc đang đứng, trước mặt bốn người anh của Khúc Duyệt, hắn đột nhiên nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào trong lòng, ôm thật chặt.
Sau này Lục Nương muốn đánh sẽ để nàng đánh, bây giờ phải biểu hiện tốt trước mặt Đại Ca nàng đã.
Khúc Duyệt bối rối sững sờ, cả gương mặt bị ấn trong lồng ngực hắn, mạnh đến nỗi mũi gần như bị đè bẹp, không nói được cũng không động đậy được.
Đồng tử Khúc Tống co thật chặt, muốn tìm chết sao?
Khi định ra tay ngăn cản thì Khúc Đường ngăn lại. Lúc này Khúc Tống mới nhận ra cả người Cửu Hoang đang tỏa ra khói độc mù mịt, càng ngày càng bùng phát mãnh liệt khiến mấy anh em họ đều phải lui về phía sau.
Trên người Khúc Duyệt đang khoác áo choàng của Cửu Hoang có thể chống khói độc nhưng cả người nàng vẫn run rẩy, cảm nhận được trái tim hắn đập càng lúc càng nhanh, nàng truyền âm: "Chàng làm sao vậy? Có phải Thiên La Tháp..."
"Tốt rồi." Cửu Hoang buông nàng ra, tinh thần thật hăng hái.
Hắn nhanh chóng bật người lên, nhảy đến trước kết giới, hai bàn tay đập lên vách kết giới.
Phanh!
Lại xuất hiện một trận chấn động nhưng kết giới vẫn không suy chuyển, nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu.
Nguyên Hóa Nhất không hiểu được tên tà tu này, không biết hắn đang định giở trò gì. Ngôn Tình Nữ Phụ
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt hắn lộ vẻ kinh ngạc, kẻ tà tu này đang biến đổi sức mạnh của kết giới, dung nhập chất độc của hắn vào trong kết giới. Kết giới bao phủ toàn bộ thành trì, tạo thành một khối linh khí thống nhất, một khi kết giới bị nhiễm độc, chất độc cũng sẽ nhanh chóng lan tràn ra khắp không gian bên trong.
Khi Nguyên Hóa Nhất phát hiện ra thì đã không kịp ngăn cản Cửu Hoang được nữa, hắn hét lên: "Gỡ bỏ kết giới!"
Chuyển biến xảy ra quá nhanh, Khúc Tống không hiểu được: "Cửu Hoang sao đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy?"
Ban đầu Khúc Đường cũng mờ mịt nhưng anh nhìn Cửu Hoang một cái, rồi lại liếc nhìn tiểu muội nhà mình một cái, liền hiểu ra.
Sau khi Khúc Duyệt sững sờ một lúc, nàng đột nhiên nhớ đến chuyện trước đây, sắc mặt lập tức xanh hơn khói độc ba phần.
Khi kết giới biến mất, Cửu Hoang một lần nữa nhảy trở lại. Hắn đứng thẳng tắp chờ đợi Khúc Đường khen ngợi.
— —