"Là ngươi!" Ý thơ bị đánh vỡ, Huyễn Ba bực bội ngẩng đầu, "Họ Khúc!"
Đám tôm cua lần lượt trở về biển, bỏ lại một đảo toàn dạ minh châu. Nhìn qua bọn chúng có vẻ như vừa bị kinh hoảng nhưng thật ra con nào cũng vui mừng khôn xiết vì không cần phải diễn kịch trước mặt lão đại nữa.
Huyễn Ba mang giày của phàm nhân, biến hóa ra một cơ thể giống người như đúc, thậm chí còn không có yêu khí.
Sau một lúc quan sát và suy đoán, Quân Thư ngạc nhiên hỏi: "Là Tịch yêu?"
Khúc Duyệt cười: "Chính là Tịch yêu."
"Không ngờ bên trong Phúc Sương vẫn còn Tịch yêu tồn tại." Quân Thư cảm thán.
Tịch yêu là linh thể, chỉ phát triển ở vùng nước có linh khí đầy đủ. Thời thượng cổ có rất nhiều Tịch yêu, chỉ một vùng biển nhỏ cũng có thể sinh trưởng kha khá Tịch yêu. Tuy nhiên hiện giờ vô cùng hiếm.
Khúc Duyệt ngồi nghiêng trên thanh kiếm, hai chân buông xuống, mỉm cười: "Ngươi không thấy câu cuối trong bài thơ rất kỳ quái à?"
"Thế nó mới vần, có hiểu không?" Huyễn Ba cũng cảm thấy câu cuối thật gượng ép nhưng để có vần điệu nên đành chịu.
Hắn đâu phải thi nhân, chỉ là hôm nay vừa lúc sắm vai người ngăm thơ dạo mà thôi, có cần phải xét nét thế không hả?
Hắn đã sắm rất nhiều vai trong sự nhàn rỗi của mình, chẳng hạn như một kiếm sĩ độc hành ngàn dặm xa xôi, một thư sinh đầy bụng kinh luân, hay một kẻ ăn chơi trác táng cờ bạc gái gú, còn có một ác bá kiêu ngạo ương ngạnh, thậm chí một đế vương chúa tể thiên hạ... Dù sao trong biển lắm cá tôm, hắn muốn diễn gì cũng được, mỗi ngày đổi một câu chuyện, nhân sinh thăng trầm vui buồn tan hợp đủ cả, tùy vào hứng thú của hắn thôi.
Bị Khúc Duyệt vạch trần hắn thẹn quá hóa giận, vốn định kéo lên sóng biển cuốn hai cái người này từ trên không nhấn xuống dưới nước, nhưng chợt nghĩ đến một khả năng, tâm trí hắn bình tĩnh trở lại.
Nàng ấy hẳn là vì sự "kinh hồng trong một cái liếc mắt" của lần trước mà nhớ mãi không quên nên mới hơn mười ngày đã gấp không chờ nổi chạy đến đây tìm hắn.
Huyễn Ba hắng giọng, khóe miệng khẽ nhếch lên mấy lần vì nụ cười tự mãn trong lòng, hắn phải cố gắng lắm để thu lại, bình tĩnh nói: "Không phải ngươi muốn đi vương đô ư, vì sao còn chưa đi?"
"Ta từ vương đô tới đây." Khúc Duyệt nhìn không thấu tính cách quái dị bất định của hắn, không dám xuống khỏi kiếm, ngồi trên cao tán gẫu, "Tiền bối hẳn là chưa nghe được tin tức ta đã vào Học Viện Phúc Sương."
"Hiện giờ không phải học viện..." Huyễn Ba bỗng ngẩn ra, "Ngươi chuyển được chum nước bên ngoài học viện à?"
Khúc Duyệt đưa mắt ra hiệu với Quân Thư.
Quân Thư vội chấp tay nói: "Khúc tiên sinh đã là sư tôn của chúng ta, hứa hẹn trong đợt thí luyện tám tháng sau của Cửu Quốc, chúng ta sẽ lọt vào ba thứ hạng đầu."
Huyễn Ba sửng sốt một lát, rồi cười đến nỗi gương mặt trở nên méo mó: "Đây thực sự là câu chuyện hài hước nhất ta được nghe trong năm nay."
Khi mới từ khe nứt xuyên đến đây, Khúc Duyệt hoàn toàn không có chút tu vi nào, Huyễn Ba nhìn không ra. Nhưng hiện giờ hắn có thể nhìn rất rõ ràng, nàng chỉ ở cấp bốn.
Khúc Duyệt cũng có chút xấu hổ sờ mũi của mình: "Cũng đúng, ta sẽ sớm trở thành trò cười của toàn Phúc Sương, à không, của cả chín nước."
Huyễn Ba hỏi: "Ngươi có biết Học Viện Phúc Sương đã sáu mươi tám lần đứng chót không? Đã sáu trăm tám mươi năm rồi, đám lão bất tử kia của học viện bây giờ "chó cùng rứt giậu" sao?"
Nghe vậy, hộp kiếm sau lưng Quân Thư vang lên tiếng lách cách, gương mặt anh tuấn hiện rõ sự tức giận, nhưng rồi hắn cố gắng kềm xuống, từ từ khôi phục vẻ đạm nhiên.
Khúc Duyệt liền hỏi thẳng: "Tiền bối cho rằng ta không làm được?"
Huyễn Ba lắc ngón tay: "Không chỉ có ngươi không làm được, ai cũng không làm được hết, đám kiếm tu đó đầu óc trống rỗng, vừa ngoan cố vừa cộc cằn, không coi ai ra gì."
Khúc Duyệt cũng tỏ ra đồng tình gật đầu, hỏi: "Nếu ta làm được biết đâu sẽ lưu thành truyền kỳ."
"Đương nhiên. Nếu Phúc Sương lần này thật sự đứng trong ba hạng đầu sẽ là một nét vẽ không thể xóa nhòa trong lịch sử của Cửu Quốc."
"Vậy, tiền bối không cảm thấy câu chuyện "lội ngược dòng" này rất có cảm hứng sao?" Giọng nói của Khúc Duyệt chợt trở nên hưng phấn, "Trước kia có đất nước nọ cứ luôn bị xếp chót bảng, buồn bã ủ ê như đầm nước đọng, và rồi một tiểu cô nương pháp lực hàng cấp bốn xuất hiện..."
Khúc Duyệt kể một câu chuyện sinh động như thật, lồng ghép vào tất cả những cảnh phản kích và vả mặt mà nàng từng biết, khiến cho toàn bộ câu chuyện trở nên đầy thăng trầm.
Quân Thư nghe đến muốn bật cười nhưng Huyễn Ba lại như đắm chìm trong đó, theo từng lời của nàng, một viễn cảnh hoàn chỉnh chậm rãi được dựng nên trong đầu hắn. Ngay lúc cốt truyện đang gay cấn thì bỗng nhiên hắn nghe thấy một giọng nói hỏi:
"Tiền bối, ngài có muốn cùng ta tạo nên huyền thoại này không?"
Huyễn Ba đồng ý ngay lập tức: "Ta đồng ý!"
Khúc Duyệt vỗ tay: "Được! Ta cho phép ngài gia nhập!"
Huyễn Ba:... Khoan đã, cái quỷ gì đây?
Đầu óc hắn trì trệ trong chốc lát, rồi từ từ thoát ra khỏi "vở kịch", sắc mặt u sầu đến chảy nước: "Ngươi lại bẫy ta?"
Tịch Yêu đã nói thì sẽ làm, đã làm thì sẽ làm cho tới, huống chi người tu hành nói phải giữ lời, nếu không rất dễ sinh tâm ma.
Khúc Duyệt vô tội nói: "Tiền bối, ta đang cho ngài một cơ hội tạo ra huyền thoại."
Huyễn Ba bực bội: "Ta không thèm."
"Thật ra, Tịch Yêu và nhạc tu chúng ta giống nhau, đều dựa vào trời đất tự nhiên. Từ linh thể tu luyện nên hình người cần phải thu thập thất tình lục dục của con người." Khúc Duyệt nói vô cùng êm tai, "Vì vậy, nghe kể chuyện, từ trong những câu chuyện đó rút ra thất tình lục dục chính là phương thức tu hành của tiền bối. Nhưng mà, ngài tu hành mấy trăm năm, thật sự chỉ cam nguyện làm người nghe thôi sao?"
Huyễn Ba nhíu mày.
Khúc Duyệt chỉ về một phía ra hiệu cho Quân Thư ngự kiếm rời đi.
Quân Thư không nói một lời vô nghĩa, chắp hai ngón tay thầm niệm pháp chú, kiếm xoay một đường cong trong không trung, mũi kiếm hướng về phía Khúc Duyệt đã chỉ. Sau đó phi kiếm nhanh chóng chở hai người băng qua biển, chỉ để lại một chuỗi lời nói của Khúc Duyệt.
"Lần này ta ra biển là thỉnh ngài đến tương trợ. Chiếc chum bên ngoài học viện có biển, vừa vặn sống thoải mái. Nếu ngài đáp ứng, ta hứa mỗi bảy ngày ta sẽ kể cho ngài một câu chuyện mà ngài thấy xuất sắc. Sau khi cuộc thí luyện của Cửu Quốc kết thúc, ta sẽ tặng ngài một viên tạo hóa đan. Cho ngài thời gian một đêm để suy xét, ta ở làng chài ven biển chờ ngài, sáng sớm ngày mai ta sẽ rời đi."
Lời vừa nói hết, phi kiếm đã chở hai người họ bay ra hơn mười dặm.
"Tạo hóa đan" ba chữ này không ngừng vang lên trong đầu Quân Thư, đó chính là đan dược cấp bảy, có thể đẩy nhanh quá trình tu luyện hình người cho yêu quái. Phúc Sương chỉ có duy nhất một vị đan dược sư cấp bảy, vị này không phải là người của học viện, nàng tìm ai để luyện chứ?
Vị đệ đệ họ Giang kia ư?
Không thể nào, Giang Thiện Duy cũng chỉ mới cấp bốn, giỏi lắm chỉ luyện ra được đan dược cấp bốn mà thôi.
Tám phần lại là lừa dối tên Tịch Yêu này, trong lòng Quân Thư nghĩ, Tịch Yêu đó quá dễ bị lừa.
"Lão đại, ngươi thật muốn đi vương đô sao?" Nữ giao nhân nhô đầu ra khỏi nước, dựa vào trên đá ngầm nhìn Huyễn Ba, khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm nước hiện vẻ lo lắng, "Mười năm nữa ngươi có thể hóa thành người rồi, căn bản đâu cần tạo hóa đan."
Thật ra Huyễn Ba không đem ba chữ "tạo hóa đan" đặt trong lòng, hắn dốc lòng tu hành đã chín trăm năm, lúc còn ngây ngô thì không nói, sau này khi đã có nhận thức, hắn bắt người, buộc họ kể chuyện cho hắn nghe nhưng chưa từng hại tính mạng ai. Hắn tự thấy việc hóa thành hình người chắc chắn sẽ thành công mà không cần bất kỳ ngoại lực nào trợ giúp. Nhưng quả thật, hắn muốn đồng ý, điều kiện kể một câu chuyện hay mỗi bảy ngày của Khúc Duyệt rất dụ hoặc. Nàng thực sự là người kể chuyện hay nhất mà hắn từng gặp!
— —
Sau khi lên bờ, Khúc Duyệt ghé vào làng chài bỏ hoang, ngôi nhà tranh nàng đã dọn dẹp trước kia vẫn còn có thể dùng được. Khi nàng bắt cá quay về, Quân Thư đã nhóm lửa xong, nhận cá trong tay nàng, thuần thục mổ bụng rồi xiên qua đặt lên bếp nướng.
Quân chủ của một quốc gia vậy mà còn dễ hầu hạ hơn đại thiếu gia Giang Thiện Duy, Khúc Duyệt không nhịn được hỏi: "Ngươi rất có kinh nghiệm?"
"Khi còn nhỏ nhị thúc đã dạy ta." Nhắc tới Quân Chấp, mắt hắn hơi nheo lại, cũng không nói gì thêm nữa.
Dù Quân Chấp là đối tượng điều tra nhưng Khúc Duyệt cũng không muốn hỏi quá nhiều.
Vừa rồi, trong lúc đang kể chuyện, Khúc Duyệt lờ mờ nghe thấy tiếng của giao long. Thì ra người vẫn luôn theo chân bọn họ từ vương đô chính là Quân Chấp. Xem dáng vẻ của Quân Thư hẳn là đã biết việc này. Vậy mục tiêu của y không phải là nàng.
Có lẽ vì biết nhĩ lực của nàng rất tốt, y đã tránh ở rất xa, pháp lực của Khúc Duyệt vẫn chưa khôi phục hoàn toàn nên không nhận ra được vị trí của y. Tuy nhiên với tu vi hàng cấp bảy, thần thức của y có thể quan sát hai người vô cùng rõ ràng.
Khúc Duyệt im lặng ngồi một lát, lấy từ vòng trữ vật ra khúc gỗ của ban sáng, nhìn tới nhìn lui nghiên cứu. Quân Thư ngồi nướng cá, tầm mắt cũng dừng lại ở khối gỗ trong tay nàng, mấy lần mở miệng định hỏi nhưng dường như e ngại điều gì lại thôi.
"Ta không nghĩ ra." Khúc Duyệt mân mê khối gỗ trong tay, lông mày chau lại.
"Tiên sinh không nghĩ ra điều gì?" Quân Thư thừa dịp liền dò hỏi.
Khúc Duyệt nhìn chằm chằm khối gỗ được chạm khắc sống động như thật: "Vị yển sư nào đó lột da người cho rối gỗ mặc vào, điều khiển nó đi thăm dò Khán Ma Kính, mục đích của hắn là gì?"
Quân Thư khẽ nhíu mày: "Còn có thể có mục đích gì, ma nhân vẫn luôn muốn vượt qua cảnh báo của Khán Ma Kính, sau đó tiến vào thành phá hư pháp trận bảo vệ. Khi đại thiên kiếp đến, Thiên Ma Hỏa rơi vào trong thành, người và thú không chỗ dung thân, đến lúc đó khắp nơi đều có ma chủng."
Khúc Duyệt nói: "Nhưng loại con rối này chỉ có thể điều khiển từ xa. Thông thường tu đạo giả có chút đạo hạnh rất khó bị lột da, phàm nhân và tu đạo giả cấp thấp cho dù vào thành, liệu có thể đột nhập vào phủ thành chủ để phá hoại pháp trận không?"
Nghe Khúc Duyệt nói xong, Quân Thư cũng nghĩ không ra, chau mày nói: "Vậy có thể là lý do gì?"
Thật ra Khúc Duyệt biết nguyên nhân, con rối gỗ này có phần đầu không được làm từ gỗ thông thường mà là Kí Hồn Mộc.
Kí Hồn Mộc thường được dùng để phân thân, nếu nàng đoán không lầm, bên trong con rối này có chứa phân thân của ma nhân. Bởi vậy khi nó đi vào thành, Khán Ma Kính mới vang lên cảnh báo một lần.
Nhưng da người bọc rối gỗ, theo lý không hề có ma tính, Khán Ma Kính đáng lẽ không phát hiện được mới đúng.
Sau cảnh báo của Khán Ma Kính, ma nhân bám vào rối gỗ này nhận được lệnh của yển sư, ngay lập tức chìm vào giấc ngủ sâu, vì vậy Khán Ma Kính mới giống như bị hư, không phát báo động lần nào nữa. Nếu có thể thành công vào thành, yển sư sẽ cởi bỏ lớp da người, lấy ra Kí Hồn Mộc và thức tỉnh ma nhân.
Thật không may, Kí Hồn Mộc lại bị Khúc Duyệt mang đi, còn đi bằng cách ngự kiếm phi hành, yển sư là người bình dân không thể ngự kiếm nên không đuổi kịp, hắn phải chờ Khúc Duyệt dừng lại mới có thể xác định vị trí của nàng.
Khúc Duyệt vốn định đi ngay sau khi lừa được Huyễn Ba, mang rối gỗ về học viện giao cho Cư Bất Khuất nhưng vì cảm giác được Quân Chấp đang theo phía sau, nàng quyết định ở lại làng chài.
Bây giờ, nếu Khúc Duyệt ném con rối vào đống lửa, ma nhân đang bám bên trong sẽ ngay lập tức thức tỉnh. Bằng vào tu vi của nàng và Quân Thư, hai người họ không phải là đối thủ của ma nhân này.
Có lẽ đây là cơ hội tốt để tiếp cận Quân Chấp?
— Vy Miu edit —