Cửu Hoang chỉ hiểu biết về châu Nam Man, không biết Diệp gia so với Khúc gia sẽ như thế nào. Hắn chẳng có chút hứng thú nào với tiền tài bảo vật và quyền thế địa vị, nhưng từ khi phát hiện gia cảnh nhà Lục Nương không bình thường, hắn càng phải suy nghĩ nhiều hơn.
Khúc Duyệt vẫn lo Cửu Hoang nhất thời không hiểu rõ: "Rau Hẹ, chàng đáng lẽ có rất nhiều người thân, không phải sống cô độc trong núi hơn mấy trăm năm..."
Cửu Hoang hoàn hồn: "Ta không cảm thấy cô đơn, luyện công rồi làm thủ công, ta bận rộn suốt ngày."
Sau khi có Lục Nương càng bận rộn hơn, nào có cô đơn?
Khúc Duyệt nêu ví dụ: "Đáng lẽ chàng sẽ giống như Diệp Lam Khuynh..."
"Diệp Lam Khuynh là ai?" Cửu Hoang suy nghĩ một lúc, "À, là hắn ta. Hắn thì làm sao, rất tốt sao?"
Khúc Duyệt:...
Xong! Khúc Duyệt cảm thấy đầu mình đã "treo máy". Cửu Hoang hoàn toàn không nghĩ theo lối người bình thường hay nghĩ, nhưng lời nói của hắn lại có lý đến mức khó hiểu.
Có phải nàng đã gần mực thì đen, bị đồng hóa rồi không? Đầu cũng có vấn đề?
Chờ sau khi Khúc Duyệt không hỏi nữa, Cửu Hoang mới thử thăm dò: "Lục Nương, Diệp gia so với Khúc gia của nàng như thế nào?"
Khúc Duyệt tỉnh lại từ trong mê mang: "Nhà ta đương nhiên kém hơn, cha ta bế quan, sinh tử chưa biết, Khúc gia chỉ còn lại sáu huynh muội ta. Trong khi đó Diệp gia có một lão tổ cảnh giới Hợp Đạo, họ hàng có quan hệ gần gũi sợ là đến mấy vạn người. Họ còn đứng nhất trong bốn đại gia tộc của Thập Cửu Châu nữa. Ngoài ra, còn có không ít người của Diệp gia nắm vai trò quan trọng bên trong Quy Hải tông, vừa giúp gia tăng thế lực cho Quy Hải tông, vừa củng cố địa vị Diệp gia."
Cửu Hoang nói ngay: "Lục Nương, đoàn người Diệp Lam Khuynh đang đợi ta đúng không? Ta muốn về Thập Cửu Châu, ta muốn gặp Diệp Thừa Tích."
Khúc Duyệt nhíu mày: "Vừa rồi còn nói không quan tâm, vì sao đột nhiên đổi ý?"
Cửu Hoang không trả lời, nhưng vẻ mặt hắn khiến Khúc Duyệt sinh nghi.
"Rau Hẹ?" Khúc Duyệt hơi nheo mắt, càng nhìn càng thấy sắc mặt hắn kỳ quái, có vài phần sung sướng, vài phần chột dạ.
Khúc Duyệt bỗng nhiên nhớ đến những hạt hoa châu kia, tự hỏi lẽ nào hắn nghĩ nếu quay về Diệp gia, hắn sẽ trở thành môn đăng hộ đối với nàng, nên mới đổi ý muốn nhận tổ quy tông?
Nàng cảm thấy bất lực trong giấy lát, muốn nói mình chẳng thèm để ý môn đăng hộ đối gì đâu nhưng... hình như hơi kỳ quái khi nói ra lời như vậy. Nàng đương nhiên biết tình cảm Cửu Hoang dành cho mình, trong lòng tràn ngập cảm kích và áy náy. Đối với nàng, Cửu Hoang rất đặc biệt, trừ cha và các anh, hắn là người nàng quan tâm nhất. Nếu đến chết cũng không thể rời khỏi Thiên La Tháp, nàng nguyện ý ngồi bên cạnh lồng giam của hắn như thế này cả đời.
Nhưng, như thế đâu giống tình yêu, phải không?
Cha nhớ mẹ nên viết thành một khúc nhạc, nàng tấu lên có thể cảm nhận được nỗi nhớ thương sầu muộn. Năm đó đại ca bị đại tẩu bỏ rơi, gả cho người khác, đại ca đi cướp hôn, mất nửa cái mạng. Khúc Duyệt không cho rằng nàng có tình cảm sâu đậm như vậy với Cửu Hoang. Nếu sau này hắn ra tù, gặp được một cô nương tốt có thể cùng hắn định chung thân, nàng có lẽ sẽ cảm thấy... nhẹ nhõm?
Nàng luôn không thích ướt át ủy mị khi giải quyết mọi việc. Trước đây nàng đã từng đề cập chuyện này với Cửu Hoang không chỉ một lần nhưng hắn nghe mà cũng giống như chưa nghe gì.
Nhưng nàng vẫn phải nói cho rõ ràng: "Rau Hẹ, chàng không thể có được thứ chàng muốn từ ta, chàng không cần quan tâm ta muốn gì, chàng phải nghĩ xem mình muốn gì..."
Cửu Hoang thầm nghĩ trong lòng: ta chỉ muốn nàng, nhưng ngoài miệng lại lái sang chuyện khác: "Lục Nương, hôm đó Diệp Lam Khuynh nhắc đến chuyện củng cố phong ấn nhân tạo, nàng có nói phải đi hỏi Tháp Linh, kết quả thế nào rồi?"
Khúc Duyệt lại cảm thấy bất lực, quả nhiên chủ đề này không thể nào nói cho thông được.
Cửu Hoang thật sự không thích nghe nàng nói những lời ấy. Hắn thích nghe nàng nói, cho dù là những lời hung dữ cũng đều là những âm thanh êm ái du dương đẹp đẽ. Nhưng những lời khi nãy khiến hắn sinh ra cáu kỉnh.
Sư phụ từng nói, mệnh người tu luyện rất dài, không nên nóng vội hấp tấp, chỉ cần nỗ lực, tất thảy sẽ tốt. Nếu cuối cùng không thể đạt đến đỉnh cao và được như ý nguyện, cũng không nên oán trời trách đất, hãy trách bản thân chưa đủ nỗ lực nên chưa xứng đáng.
Đối với tu vi cảnh giới là như vậy, điêu khắc thủ công là như vậy, và với hôn nhân đại sự cũng như vậy.
Khúc Duyệt quay lại chính đề: "Rau Hẹ, Diệp Thừa Tích sẽ không nhận chàng, có khả năng sẽ giết chàng."
Cửu Hoang sửng sốt: "Không phải ta là con trai bị thất lạc của ông ta sao, lại không phải kẻ thù, sao phải giết ta?"
Khúc Duyệt nhẹ thở dài: "Ông ấy là người đứng đầu chính đạo, trong khi chàng là tà ma, còn là tà ma tiếng tăm lừng lẫy ở châu Nam Man."
Châu Nam Man được xem như nơi lưu đày, thông thường tà ma cùng đường chẳng còn nơi nào để đi mới đến đó, châu lục này đại diện cho chủng tộc thấp kém nhất Thập Cửu Châu.
Cửu Hoang hỏi: "Hiện giờ Diệp Thừa Tích đã biết chưa?"
Khúc Duyệt lắc đầu: "Không biết."
Cửu Hoang: "Vậy làm sao các nàng biết ông ta sẽ giết ta?"
Khúc Duyệt đáp: "Ông ấy là người mẫu mực của chính đạo, nghe nói tính cách cũng vô cùng chính trực, làm sao có thể có một đứa con trai là tà tu, danh tiếng của Diệp gia, danh dự của cá nhân ông ấy..."
Không đúng!
Có lẽ Khúc Duyệt biết Cửu Hoang sẽ nói gì, trước khi Diệp Thừa Tích biết chuyện, không ai chắc ông ấy sẽ làm thế nào. Nói cho cùng, ông ấy đã mất một đứa con trai.
Nàng sẽ không ngăn cản nếu Cửu Hoang muốn quay về. Làm rõ thân thế, dù tốt hay xấu cũng được một cái kết quả, đối với việc tu hành luôn có ích.
"Được, ta gọi Tháp Linh đến giúp chàng ổn định ấn ký." Hôm đó Khúc Duyệt đã hỏi rồi, ngoài Thiên La Tháp không ai khác có thể xóa bỏ ấn ký, nhưng có thể giúp ổn định nó lại.
Nàng gọi Tháp Linh đến, nó nhắc nhở: "Cần bốn mươi tám canh giờ và vô cùng thống khổ đấy."
"Không sao." Cửu Hoang khoanh chân ngồi trong lồng giam không thèm để ý.
"Vậy ta bắt đầu đây."
"Khoan đã." Cửu Hoang nhìn Khúc Duyệt đang đứng canh bên cạnh, "Lục Nương, nàng về trước đi."
Khúc Duyệt biết hắn lo nàng nhìn thấy sẽ khó chịu, nàng gật đầu: "Ừ."
Sau khi Khúc Duyệt rời khỏi, Cửu Hoang nói: "Bắt đầu đi!"
Vừa dứt lời, thần hồn như bị sét đánh, tiếp theo trong cơ thể như bùng lên một ngọn lửa lớn thiêu đốt, hắn chống cự theo bản năng nhưng trong nháy mắt, toàn bộ sức lực bị rút cạn. Không thể ngồi được, hắn cuộn tròn trên sàn lồng giam.
Giọng nói kia lại vang lên: "Lão đệ, lão tử phát hiện ngươi quá hợp khẩu vị của ta đấy!"
Cửu Hoang nghiến răng: "Câm miệng!"
— —
Khúc Duyệt đã thấy được được uy lực của "đặt tên đại pháp". Nàng vừa sửa tên Cửa Tùy Thân thành Hách Vân Lai, vận may liền kéo nhau đến.
Thứ nhất, Bì Bì có dấu hiệu hóa hình. Thứ Ẩm Triều Tịch cho nó ăn rất có khả năng là đan dược cao cấp hơn cả Tạo Hóa Đan. Tuy nhiên tu vi của Bì Bì còn quá thấp, bị kẹt ở điểm giới hạn không thể cử động. Vì thế Khúc Duyệt tìm một ít hạt giống nguyệt khê thảo, là thành phần chính để luyện ra Tạo Hóa Đan rồi bảo Giang Thiện Duy dùng pháp lực nuôi lớn và cho Bì Bì ăn.
Giang Thiện Duy sốt sắng chạy đi gieo trồng thành vườn thuốc nho nhỏ. Trước đây cậu bất đắc dĩ phải nuôi rễ bạch nguyệt thảo cho Bì Bì ăn, bây giờ Bì Bì đã cứu cậu, cậu đương nhiên cần báo đáp phần ân tình đó. Ngồi xếp bằng bên cạnh khoảnh vườn, Giang Thiện Duy tập trung nuôi lớn dược thảo.
Một lúc lâu sau, giọng của Chi Kỳ từ trong cơ thể cậu truyền ra: "Ca ca, huynh làm như vậy quá chậm."
Giang Thiện Duy giật mình hoảng sợ, căng thẳng trong chốc lát rồi giả vờ bình tĩnh như không có gì xảy ra: "Vậy phải thúc như thế nào?"
Kỳ thật Giang Thiện Duy vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ về việc mình đột nhiên có thêm một đứa em trai, lại trông chẳng giống người thường. Nhưng sư tỷ không muốn cậu biết, dựa trên nguyên tắc cơ bản sư tỷ luôn luôn đúng, cậu không hỏi thêm.
Chi Kỳ: "Ta dạy cho huynh..."
Giang Thiện Duy nghe lời thu hồi chân khí, theo lời Chi Kỳ cậu thay đổi phương thức vận khí, sau một vòng tiểu chu thiên, nguyệt khê thảo trước mặt lập tức đâm chồi.
Giang Thiện Duy trố mắt: "Công pháp của ngươi thật lợi hại!"
Chi Kỳ không hé răng, chỉ bởi Giang Thiện Duy không biết cách sử dụng năng lực của mình mà thôi, xem ra Giang lão tổ chưa bao giờ nghĩ đến việc đạt được bất kỳ ích lợi nào từ cậu.
Chi Kỳ hỏi: "Giang gia có đối tốt với huynh không?"
Giang Thiện Duy không cần nghĩ ngợi: "Gia gia thương ta nhất đến nỗi ai trong cốc cũng ganh ghét."
Chi Kỳ ừ một tiếng: "Vậy là tốt rồi."
Giang Thiện Duy vừa thúc lớn dược thảo vừa nhớ đến lời sư tỷ nhắc nhở, dè dặt hỏi: "Chi Kỳ, ta gạt đệ, đệ không giận sao?"
"Có giận một chút." Chi Kỳ nói thật lòng, "Nhưng sau khi suy nghĩ lại, huynh có thể tự bảo vệ mình, ta nên mừng cho huynh mới đúng."
Trong lòng Giang Thiện Duy có chút cảm động, nhưng mà giấc mộng kia...
Cậu lắc đầu rũ bỏ tạp niệm: "Ngươi còn biết bí quyết gì nữa không?"
Chi Kỳ nói: "Biết, ta dạy cho huynh. Nhưng huynh không thể sử dụng quá nhiều trong một lần, sẽ hao tổn linh khí."
Giang Thiện Duy: "Được."
Hai huynh đệ nói chuyện bình thường, không truyền âm, Bì Bì đầu bốc khói ở bên cạnh đều nghe được hết, nhịn không được xen mồm: "Huynh tên là Chi Kỳ?"
Giọng Chi Kỳ đột nhiên trở nên lãnh đạm: "Thực xin lỗi, tuy lúc trước ngươi cứu anh trai ta nhưng ta không muốn nói chuyện với ngươi."
"À." Thật có cá tính nha, Bì Bì ngậm miệng.
— —
Chuyện tốt thứ hai, rốt cuộc cũng có tin tức của Huyễn Ba, Nguyên Hóa Nhất hẹn Khúc Duyệt chạng vạng gặp mặt ở Thiên Phố. Nàng y như trước đến sớm, đứng ở lối vào chờ hắn.
Xe kỳ lân đáp xuống, Bắc Mạch nhảy xuống mở cửa xe, Nguyên Hóa Nhất quay sang nhìn Khúc Duyệt. Thấy khí sắc hắn đã khôi phục bình thường, nàng hơi mỉm cười. Nguyên Hóa Nhất vẫn mặc áo choàng lông chim như trước nhưng Khúc Duyệt nhìn thấy sắc cam lộ ra bên dưới áo choàng, là bộ quần áo Đại Ca để lại, hắn vẫn mặc không cởi ra. Thiên Hiền kiếm vẫn chưa thu vào ý thức hải và được trang bị một vỏ kiếm cực kỳ bình thường, đeo bên hông, không chút tương xứng với trang phục sang trọng đang mặc.
"Quốc sư đại nhân!" Khúc Duyệt chào hỏi.
Nàng không gọi Tam Ca để giữ chút khoảng cách, có lẽ như vậy sẽ khiến hắn thoải mái hơn, dễ dàng đến gần nàng hơn.
Nguyên Hóa Nhất nghe thấy cách xưng hô này, vẻ mặt hơi sững lại: "Lên ngồi đi."
"Chúng ta không vào Thiên Phố sao?"
"Không vào."
Khúc Duyệt tiến lên ngồi vào xe, dựa lưng vào cửa sổ.
Bắc Mạch đóng cửa xe, điều khiển kỳ lân dang cánh bay lên cao.
Nguyên Hóa Nhất vào ngay chủ đề chính: "Muội nói lúc đó Huyễn Ba đuổi theo đạo sĩ bán Bướm Mỹ Nhân đi vào Thiên Phố, sau đó thì mất tích. Dựa theo bổn... ta điều tra, người bán Bướm Mỹ Nhân kia vô cùng khả nghi."
Khúc Duyệt nhíu mày: "Khả nghi?"
Nguyên Hóa Nhất gật đầu: "Nghe nói người nọ thường xuất hiện ở Thiên Phố, mỗi lần đều mang theo một ít Bướm Mỹ Nhân, giá vô cùng cao nhưng không bán ra bao nhiêu, thế nhưng lại đến đây thường xuyên, mỗi khi có họp chợ đều đến."
Khúc Duyệt suy nghĩ.
Bướm Mỹ Nhân sáng lấp lánh như đom đóm rất hiếm gặp, trong vòng trăm dặm nơi có chúng tụ tập nhất định có giấu bảo vật. Nhưng rất ít người biết việc này, trừ phi là người quen với việc săn tìm bảo vật và con cháu thế gia đại tộc cùng ban phái lớn. Người bình thường không chi nhiều tiền để mua Bướm Mỹ Nhân vì cho rằng chúng chỉ dùng để ngắm và chiếu sáng mà thôi. Giả như ai đó biết được và bỏ tiền ra mua, sau đó chỉ cần thả ra, bướm sẽ bay về tổ, họ chỉ cần đi theo là được.
Khúc Duyệt cho rằng người bán bướm là tội phạm chuyên nghiệp. Bướm Mỹ Nhân giá rất cao mà vẫn có người mua, chắc chắn người mua biết giá trị của chúng và người này rất giàu có. Sau khi mua xong, thả bướm và đuổi theo săn tìm báu vật, người mua nhất định sẽ lọt vào bẫy mà kẻ bán bướm đã giăng sẵn, sau đó bị giết và cướp đi vòng trữ vật.
Thiên Phố mở ra cho cả Cửu Quốc, người đến người đi hỗn tạp, một người biến mất cũng chẳng ai chú ý.
Khúc Duyệt bắt đầu lo lắng cho Huyễn Ba.
Nguyên Hóa Nhất phất tay áo, trước mặt hai người xuất hiện một chiếc bình thủy tinh, bên trong chứa một con Bướm Mỹ Nhân. Đột nhiên nhìn thấy ánh sáng, con bướm liền đập cánh, những đốm sáng lung linh tung ra từ đôi cánh vô cùng xinh đẹp.
"Một kẻ giàu có không biết nhìn hàng mua nó như món đồ trang trí, không săn tìm bảo vật. Ta trả gấp mười lần để mua lại."
Nguyên Hóa Nhất ra hiệu cho Khúc Duyệt mở cửa sổ xe, tiếp đó hắn mở nắp bình, con bướm lập tức bay ra ngoài, xuyên qua cửa sổ xe bỏ trốn mất dạng.
"Chúng ta đuổi theo đi."
"Được!"
Nguyên Hóa Nhất làm việc Khúc Duyệt vô cùng yên tâm.
Xe đổi hướng đuổi theo Bướm Mỹ Nhân, dọc đường đi trong xe yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Cuối cùng Khúc Duyệt phá vỡ sự im lặng: "Đúng rồi quốc sư, muội đã biết lai lịch thế giới ma chủng..."
Nàng kể hết mọi chuyện.
Nguyên Hóa Nhất bắt lấy một chi tiết trong đó: "Quân Chấp muốn mang ma chủng đến Thập Cửu Châu ư?"
Khúc Duyệt gật đầu: "Họa Thiên Ma Hỏa sắp giáng xuống rồi."
Nguyên Hóa Nhất trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói: "Mạng sống của tất cả sinh linh trong thế giới này nằm trong tay muội, mong rằng khi làm việc muội suy nghĩ kỹ rồi hãy làm."
Khúc Duyệt trịnh trọng nói: "Quốc sư yên tâm, Quân Chấp không phải loại người huynh đã từng nghĩ."
Nhiều chuyện xảy ra khiến Nguyên Hóa Nhất hiểu ra rất nhiều, hắn vốn muốn tìm Quân Chấp giải hòa nhưng lại không có mặt mũi nào, lúng túng nói: "Dù sao cũng đừng chỉ quan tâm đến ý kiến của hắn, hãy hỏi thêm ta nữa. Hắn là khí linh của ma chủng cần phải đưa ra quyết định nhưng ta là tam ca..."
Tim Khúc Duyệt như có chuông rung lên, vội vàng đáp: "Sẽ, Tam Ca yên tâm! Nói lớn thì đây là sinh mệnh của cả một thế giới, nói nhỏ thì nơi đây có những người mà muội quan tâm, đám đệ tử của muội, Tiểu Duy, còn có Tam Ca huynh nữa. Nhất định mỗi bước đi đều sẽ thật cẩn trọng."
Nguyên Hóa Nhất dùng ngón cái miết miết vỏ kiếm, gật đầu: "Ừ, vậy thì tốt." Lại bổ sung thêm, "Ta sẽ không nương tay ở Thí Luyện Cửu Quốc."
Khúc Duyệt nói: "Muội cũng sẽ không."
Nguyên Hóa Nhất dường như hơi nhếch khóe môi, ánh mắt chuyển hướng ngoài cửa sổ. Khúc Duyệt cũng không nói tiếp, đưa mắt nhìn biển mây ngoài cửa sổ, bất giác khẽ mỉm cười.
— —
Bên trong Thiên La Tháp.
Quá trình ổn định phong ấn khiến lục phủ ngũ tạng của Cửu Hoang như quặn thắt, nắm tay siết chặt đến nỗi móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, máu xuyên qua khe hở lồng giam nhỏ giọt xuống bên dưới.
"Lão đệ, ngươi chịu đựng giỏi thật."
"Lão đệ, ở đây chỉ có hai người chúng ta, ngươi cứ kêu lên, lão tử sẽ không chê cười ngươi."
"Lão đệ..."
Cửu Hoang vốn sắp ngất đi vì đau đớn lại liên tục bị người nọ quấy rầy, thống khổ dường như giảm bớt chút ít, hắn nghiến răng: "Ngươi câm miệng được không? Ta không phải lão đệ, tên ta là Cái Thế Anh Hùng!"
"Biệt danh à?"
"Tên thật!"
Người nọ cười sang sảng: "Ha ha ha, Cái Thế Anh Hùng?"
Trong chớp mắt mọi đau đớn dường như biến mất, mắt Cửu Hoang tràn đầy sát khí: "Ngươi đang cười nhạo ta?"
"Không, đừng hiểu lầm, lão tử không cười nhạo tên ngươi đâu." Hắn tiếp tục cười nói, "Ngươi biết lão tử tên gì không? Lão tử là Tuyệt Đại Phong Hoa."
Tuyệt đại phong hoa: vô cùng tài hoa và phong nhã.
Cửu Hoang ngạc nhiên: "Ngươi thật sự là Tuyệt Đại Phong Hoa?"
Người nọ đáp: "Đương nhiên, đại trượng phu đi không đổi tên ngồi không đổi họ, gia tộc của lão tử họ kép Tuyệt Đại, mẹ ta đặt tên cho ta là Phong Hoa, sư phụ đã ban cho ta đạo hào "Mỹ Nam Tử", hiện giờ ở lồng số 2."
Cửu Hoang nói: "Ta họ kép Cái Thế, tên Anh Hùng, do ta tự đặt, tà tu, không đạo hào!"
Người nọ lại cười: "Thật là duyên phận đấy lão đệ, ngươi tên Cái Thế Anh Hùng, ta là Tuyệt Đại Phong Hoa. Tên hai chúng ta quá hợp, còn ở chung một nhà giam, bái huynh đệ được không?"
— —
Editor muốn nói:
Hahaha, cười chết với câu tự giới thiệu của Hoang Hoang.
Truyện này có cả đống nhân vật có chấp niệm với cái tên.
Ban đầu tui có ấn tượng là Cửu Hoang như một tên ngốc mù quáng theo đuôi A Duyệt, nhưng giờ lại phát hiện chàng ta biết suy tính, biết mềm nắn rắn buông, dừng lại đúng lúc, chàng ta hiểu suy nghĩ của A Duyệt, biết đọc cảm xúc của nàng, biết nàng chưa thật sự nhận ra tình cảm với mình nên không chèo kéo khiến nàng khó xử, mà chọn giải pháp mưa dầm thấm đất.