Mục lục
Thần Khúc - Kiều Gia Tiểu Kiều
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thật ra Khúc Duyệt sợ, không thể không sợ, lão tổ Đường gia có thể nhảy ra khỏi thế giới ma chủng và dò xét bản chất của thế giới này, rất có thể ông ta đã hợp đạo thành công. Cho dù chỉ hợp đạo được nửa bước, cũng đã giống như cha nàng trước khi bế quan, đạt đến mức cao nhất của cảnh giới Độ Kiếp.

Theo phân loại tu vi của thế giới này, từ cấp một đến cấp chín đều xếp dưới cảnh giới Độ Kiếp. Trên cấp chín là Độ Kiếp và Hợp Đạo, nhưng sự khác biệt giữa hai cảnh giới này lại không rõ ràng, thêm vào đó cảnh giới Hợp Đạo lại vô cùng hiếm, ít nhất Khúc Duyệt chưa từng được thấy.

Tu vi hiện giờ của Vi Tam Tuyệt đang ở hàng đỉnh cấp chín, không biết giáo chủ Thiên Ma giáo Trảm Không có tiến bộ nào không, nếu hắn vẫn ở hàng đỉnh cấp chín như Vi Tam Tuyệt thì lão tổ Đường gia kia chính là người mạnh nhất trong thế giới ma chủng này.

Mạng nhỏ này của Khúc Duyệt không đủ cho một lóng ngón tay của lão chọc, cho dù là cha nàng cũng không nắm chắc sẽ toàn thắng. Tuy nhiên, đại lão ở cảnh giới Độ Kiếp trong chính đạo sẽ không tùy tiện ra tay giết người, Khúc Duyệt cũng không phải đang đi khiêu khích lão.

Quân Chấp lại hỏi: "Tiên sinh có nói với Nguyên Hóa Nhất không?"

Khúc Duyệt lắc đầu: "Nghĩ kỹ thì lúc này nói cho huynh ấy biết cũng không có ý nghĩa gì. Hơn hai trăm năm nay huynh ấy không phát hiện điều kỳ lạ nào, nếu ta mạo muội nói ra, huynh ấy sẽ không tin, ngược lại dễ dàng đảo loạn tình hình khiến chúng ta càng thêm bị động."

Quân Chấp tán đồng nói: "Ta cũng không nhìn thấy điều dị thường nào."

Khúc Duyệt nhớ đến một việc: "Quân tiền bối, kẻ lúc trước dùng mưu hại ngài trọng thương chưa chắc là Tam Ca của ta."

Quân Chấp im lặng, thầm cân nhắc trong lòng.

— —

Ba ngày sau, tuyết giao đưa bọn họ đến một sa mạc mênh mông, hoang tàn vắng vẻ, không một ngọn cỏ.

Đi xuyên qua sa mạc liền tiến vào một vùng núi.

Những đỉnh núi nơi đây vô cùng kỳ lạ, không trải dài liên tiếp không dứt mà trông giống như những thanh kiếm cắm vào lòng đất, cao ngất và thẳng đứng. Bên trên mây đen cuồn cuộn, giữa những vách núi kề nhau là khe vực tối tăm không thấy đáy.

"Nơi này gọi là Vạn Nhận Sơn." Giao long cuộn mình trong mây đen, Quân Chấp giới thiệu, "Lão tổ Đường gia bế quan trên núi. Nơi ông ta bế quan là bí mật, nhưng trong lúc vô tình ta đã cảm ứng được. Khi những người tu vi cực cao dẫn động linh khí của trời đất, ta thỉnh thoảng có thể cảm ứng được họ, nhưng chỉ trong nháy mắt mà thôi."

Khúc Duyệt kinh ngạc: "Nghe như ngài thật giống Thiên Đạo."

Quân Chấp chắp tay sau lưng, quay lưng với Khúc Duyệt ngẩng đầu nhìn: "Đáng tiếc trên đỉnh đầu chúng ta không phải thiên."

"Thật ra "thiên" kia rốt cuộc là gì, đâu ai biết được." Khúc Duyệt ôm tỳ bà, cũng nhìn lên, "Nếu có thể dễ dàng hiểu thấu, chẳng phải đại lão Hợp Đạo chạy đầy đất sao?"

Quân Chấp hơi giật mình, mím môi cười: "Tiên sinh nói đúng."

Khúc Duyệt lại nhìn xuống: "Vạn Nhận Sơn có ít nhất trăm đỉnh núi, ngài có thể cảm ứng lão tổ Đường gia ở đỉnh núi nào được không?"

Quân Chấp lắc đầu: "Ta không cảm ứng được đến mức đó."

Khúc Duyệt suy nghĩ thêm: "Vậy chúng ta bay đến chính giữa đi."



Quân Chấp gõ vào sừng tuyết giao bảo nó nghe theo lời Khúc Duyệt, rồi nghi hoặc hỏi: "Có khi nào ở mấy đỉnh núi chính giữa không?"

Khi tuyết giao dừng lại giữa không trung, Khúc Duyệt cất tỳ bà, ngưng kết tinh khí thần, dùng lực thần thức hét lớn: "Đường tiền bối, liên minh tu đạo giả Hoa Hạ Khúc Duyệt cầu kiến!"

Ngay sau đó, tiếng của nàng vang vọng quanh quẩn giữa các ngọn núi không dứt.

Không ai đáp lại.

Khúc Duyệt tiếp tục hét: "Đường tiền bối? Đường tiền bối? Đường tiền bối? Đường tiền bối?..."

Quân Chấp nhướng mày, cô nương này một khi đã linh động, tâm tư sẽ biến chuyển cực nhanh khiến người không đoán được, nếu đã quyết định tấn công trực diện thì một chút cũng không chịu đi vòng.

Đột nhiên một chùm tia sáng ánh vàng vọt lên giữa hai đỉnh núi, hóa thành vô số mũi tên, chuyển hướng trong không trung bắn về phía hai người!

Quân Chấp vốn vẫn luôn phòng bị, lập tức muốn điều động Tam Thiên Kiếm nhưng bị Khúc Duyệt ngăn lại: "Đánh không lại, không đánh!"

Hai người chỉ tạo quanh mình một kết giới che chắn. Khi những mũi tên ánh vàng ấy sắp đến gần họ, chúng đột ngột đổi hướng, tạo nên tiếng rít chói tai, sau đó liên tục quay cuồng lên xuống khuấy động luồng không khí xung quanh.

Không gian xáo động dữ dội khiến tuyết giao không khống chế được ngã nhào, Khúc Duyệt và Quân Chấp cũng loạng choạng rơi khỏi đầu nó. Tựa như đang ở giữa một cơn lốc xoáy, cả hai không có cách nào tự chủ.

Quân Chấp biến sắc: "Đây không phải là pháp lực, đây là lực thần thức."

Lực thần thức đạt đến trình độ này là một sự tồn tại đáng sợ nhưng Khúc Duyệt đoán: "Lão hẳn vẫn còn ở trong cảnh giới Độ Kiếp."

Rơi xuống một đỉnh núi, Quân Chấp khụy một gối, một tay chống trên mặt đất, đầu cúi thấp, một lúc lâu sau mới nuốt xuống vị tanh ngọt trong cổ họng. Tu vi của Khúc Duyệt còn thấp nên nàng ngã sấp trên đất, thổ ra vài ngụm máu.

"Có sao không?" Quân Chấp đến đỡ nàng sau khi đã ổn định.

Ngũ tạng Khúc Duyệt quặn đau, nàng nương theo lực của Quân Chấp đứng lên, lau vết máu trên môi, tùy ý quay mặt về một hướng không xác định, chắp tay: "Đường tiền bối đối đãi với hậu bối thập phần không thân thiện."

Một tiếng cười giễu cợt từ đỉnh đầu truyền đến, không thể phân biệt xuất phát từ nơi nào: "Tự tiện xông vào nơi thanh tu của lão phu, còn la lối lớn tiếng, lão phu không đánh chết ngươi đã không tệ rồi."

Quả là như thế, nhưng sau lần thử này, Khúc Duyệt càng thêm khẳng định lão quả thật tạm thời không thể, hoặc là không muốn mệnh của nàng.

Khúc Duyệt tạ lỗi: "Là vãn bối mạo phạm, mong lão nhân gia thứ lỗi."

Đường Tịnh lạnh lùng nói: "Vậy mau cút đi."

Xung quanh Khúc Duyệt và Quân Chấp bỗng rơi xuống trăm tượng đá quỷ dị, đồng loạt mở bừng mắt và hét lớn: "Cút đi!"

Giọng nói của chúng như sấm sét giáng vào tai Khúc Duyệt, nàng lập tức phong bế nhĩ thức, một lát sau mới cởi bỏ: "Đường tiền bối, vãn bối đến đây để tìm lời giải thích, nếu ngài không đưa ra, vãn bối sẽ không đi."

Đường Tịnh mặc kệ nàng.

Khúc Duyệt nói: "Ngài tự tiện bắt Tam Ca nhà ta, sửa tên thành Nguyên Hóa Nhất..."

Đường Tịnh: "Nguyên Hóa Nhất là cô nhi lão phu nhặt về, sao lại nói là bắt đi?"

Khúc Duyệt: "Phụ thân vãn bối đã để lại thẻ bài giới thiệu rõ ràng, ngài đặt cho huynh ấy họ Nguyên, ngài dám bảo mình chưa từng nhìn thấy thẻ bài sao? Việc làm của ngài đã vi phạm luật pháp của chúng ta, vãn bối cho ngài cơ hội tự giải thích, nếu không sẽ lập tức báo cáo với liên minh của thế giới chúng ta, minh chủ của liên minh sẽ phải thỉnh ngài đến chỗ chúng ta thẩm tra."

"Ha!" Đường Tịnh cười lớn, "Các ngươi có thể vào đây sao?"

Khúc Duyệt và Quân Chấp nhìn nhau, câu này chứng tỏ lão biết bí mật của ma chủng.

Khúc Duyệt lễ độ nói: "Không vào được ư? Xin tiền bối chỉ giáo, không phải vãn bối đã vào được sao?"

Đường Tịnh không hé răng.

Quân Chấp nói: "Tiên sinh vào được là do có người giả dạng Quân mỗ, cố tình để lại khe hở không gian trên biển trong thế giới của tiên sinh, nếu không tiên sinh sẽ không có cách gì vào được thế giới ma chủng của ta."

Khúc Duyệt nhìn vào mắt Quân Chấp không ngờ được chàng thẳng thắn nói ra như vậy.

Sau một lúc trầm mặc, Đường Tịnh lên tiếng: "Quân Chấp, ngươi thân là người bảo vệ Ma Khí, sao có thể làm ra chuyện tổn thương đến Ma Khí? Giả trang thành dáng vẻ của ngươi cũng là để cho ngươi biết rằng, Ma Khí này nếu đặt trong tay người khác, người đứng mũi chịu sào tổn thương là chính ngươi. Ngươi là Ma Khí, Ma Khí cũng là ngươi, các ngươi là một thể."



Khúc Duyệt nghiêm túc nói: "Các người ném ma chủng vào thế giới của ta, là muốn chúng ta đem ma chủng đến Thiên La Tháp để tăng cường sức mạnh cho nó. Xin hỏi tiền bối một câu, ba trăm năm trước ngài bắt Tam Ca của ta, ba trăm năm sau bày mưu dẫn vãn bối đi vào, có phải vì muốn bắt anh em ta làm con tin, khiến thế giới của ta không thể hủy hoại ma chủng?"

Nếu ma chủng bị tiêu hủy, nàng và Tam Ca cũng sẽ diệt vong.

"Ma Khí nằm trong tay các người, lão phu há có thể yên tâm?" Tay cầm át chủ bài, Đường Tịnh đương nhiên không chút lo lắng, đồng ý hợp tác cùng Chi Kỳ, rồi trong thế "tĩnh xem kỳ biến" mà chờ mấy người Khúc Duyệt động thủ.

Hiện giờ người đã tìm tới cửa nhưng lão không sợ, cũng không nên nói ra gì cả, vì thế lão một chữ cũng không tiết lộ. Chi Kỳ đã từng nhắc lão, liên minh tu đạo giả Hoa Hạ có rất nhiều bảo vật cổ quái hiếm lạ, có thể thu hình dáng và giọng nói của một người vào trong một hộp chứa rồi phát tới phát lui nhiều lần.

Vì thế lão cố tình đổi sang âm thanh già nua: "Các ngươi đừng nghĩ lão phu có âm mưu gì cao sâu, lúc trước đưa hắn về cũng vì thấy hắn có tài năng. Sau này có người báo cho, mới phát hiện hắn quả thật hữu dụng, lão phu đã nhặt được bảo vật."

Khúc Duyệt nắm chặt tay: "Ngoài chuyện là con át chủ bài, có phải còn muốn dùng mạng của chúng ta để uy hiếp minh chủ thế giới chúng ta, tức là Nhị Ca của ta, buộc huynh ấy đưa ma chủng vào Thiên La Tháp?"

Đường Tịnh không đáp: "Cút đi, nhân lúc lão phu còn chưa tức giận, nói như thế là đủ rồi."

"Cho dù nói chưa đủ, Đường tiền bối cũng không dám giết ta." Khúc Duyệt cười lạnh, "Bằng không bàn tính này của ngài thất bại rồi."

"Làm càn!" Đường Tịnh dường như tức giận, áp lực cuồn cuộn đổ xuống đầu hai người.

Quân Chấp tung kiếm khí ra ngăn cản, Khúc Duyệt được kiếm khí che chở bên dưới nên không bị ảnh hưởng gì lớn.

Khúc Duyệt truyền âm cho Quân Chấp: "Tiền bối, lão không dùng thần lực công kích, chỉ phóng thích áp lực, không hề sử dụng một chút pháp lực..."

Đường Tịnh chưa xuất nhiều lực nhưng Quân Chấp chống cự rất vất vả: "Có lẽ hắn đã chuyển sang ma đạo, sợ rằng sử dụng pháp lực sẽ bị chúng ta phát hiện?"

"Có khả năng." Khúc Duyệt cũng đoán vậy.

Hẳn là khi Đường lão tổ tiến vào đỉnh Độ Kiếp, phân thân hoặc là thần hồn ngẫu nhiên nhảy ra được thế giới bên ngoài, phát hiện ra bí mật của thế giới ma chủng, hiểu được chính đạo mình tu luyện vĩnh viễn không có khả năng hợp đạo thành công, chân thân vĩnh viễn không có cách nhảy ra thế giới bên ngoài, vì thế lão dứt khoát chuyển sang tu ma đạo.

Lão muốn mượn sức Thiên La Tháp làm tăng sức mạnh của hạt ma chủng, giúp lão hợp đạo thành công.

Theo những gì lão đã nói, có lẽ lão vốn cũng không biết tác dụng của Thiên La Tháp, có người đã nói cho lão, người này tám phần là tên Quả Hợp Đạo Ác kia.

Quả tinh cũng có thể tự do xuất nhập thế giới ma chủng, vì vào được Thiên La Tháp nên hắn hiểu biết Bộ Đặc Biệt, cũng hiểu biết Khúc gia. Vì thế hắn nhận ra Nguyên Hóa Nhất và biết được Đường lão tổ đã từng nhảy ra bên ngoài, nên đi tìm lão ta hợp tác.

Sau vài câu nói, Khúc Duyệt phân tích và suy luận, nàng đã thu được tin tức mình muốn biết, nhìn thấy Quân Chấp sắp không chịu đựng nổi nữa, nàng chắp tay tạ lỗi: " Đường tiền bối bớt giận, vãn bối biết sai rồi, lập tức cáo lui."

Đường lão tổ hừ lạnh một tiếng, thu hồi uy thế. Những tượng đá kỳ quái kia cũng nhắm mắt lại.

Quân Chấp đưa Khúc Duyệt lần nữa quay lại trời cao, ngồi trên đầu giao long điều tức.

Khúc Duyệt nghỉ ngơi ổn định một lát, mở Nhất Tuyến Khiên báo cho Khúc Tống: "Ngay từ ban đầu họ đã chuẩn bị kỹ càng, cố ý khiến chúng ta quay được hình ảnh Quân Chấp ném ma chủng, cố ý để lại một khe hở không gian, dẫn dụ muội đi điều tra rồi trở thành con tin của họ."

Khúc Tống: "Nhưng bọn họ có điều không biết."

Khúc Duyệt gật đầu, họ không biết sự tồn tại của Cửa Tùy Thân, không biết nàng chẳng những có thể tự do ra vào, còn có thể gọi được trợ thủ.

Tuy nhiên vẫn còn chỗ khó khiến Khúc Duyệt rất lo lắng: "Muội cảm thấy Đường lão tổ cực kỳ tự tin rằng ngoại trừ lão, trên đời này không ai có thể giải phong ấn kiếm cốt của Tam Ca. Muội nghĩ, lão có lẽ còn động tay trên ý thức hải của Tam Ca, có thể không chế sinh tử của huynh ấy... Nên làm gì bây giờ đây?"

Khúc Tống cũng lo lắng: "Mặc kệ lão làm bao nhiêu thứ, ta dạy muội khẩu quyết gọi ma quân Câu Lê ra ngoài, cho lão có thứ để bận tâm trước đã."

Khúc Duyệt khẽ nhíu mày, nàng hiểu được ý của Khúc Tống, anh muốn Đường lão tổ khốn đốn một chút nhằm xác định lão có thật đã chuyển sang tu ma đạo không, cần thiết cho việc bắt giữ lão sau này.

Khúc Duyệt đang định nói đồng ý, đột nhiên một giọng nói truyền đến.

"Thỉnh ma quân Câu Lê gì chứ?"

— —

Trong trụ sở Bộ Đặc Biệt, phòng cất giữ Nhất Tuyến Khiên vô cùng bí mật, bình thường chỉ duy nhất Khúc Tống mới được vào. Đột nhiên có người phớt lờ cấm môn, đẩy cửa ra, nghênh ngang đi vào làm Khúc Tống giật mình.

Nhìn thấy người tới là ai, đôi mắt Khúc Tống bất giác lộ ra vẻ vui mừng, nhưng anh lại nhíu mày nói: "Đại Ca, sao về sớm vậy?"



"Bớt nói nhảm! Đi!" Khúc Đường mặt một bộ đường trang* đen đỏ, diện mạo chỉ khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, ngón tay mang nhẫn ban chỉ ngoắc ngoắc Khúc Tống: "Mang theo hạt châu mẹ, theo ta đến Thiên La Tháp."

Đường trang: theo wikipedia, 唐装 đường trang, không phải là trang phục của người đời Đường, mà là trang phục truyền thống có nguồn gốc từ thời nhà Thanh, đến thời hiện đại vẫn được ưa chuộng. Nó có đặc trưng với cổ áo dựng đứng và hàng nút đĩa.



Khúc Tống không hiểu ra sao nhưng vẫn đứng dậy đi theo Khúc Đường.

Vừa đi xuống tầng mười tám, Khúc Đường vừa nói: "Chuyện nhà mình phải tự mình đi giải quyết, cứ mời người ngoài nhúng tay không tốt đâu."

"Huynh tưởng ta không nghĩ đến ư?" Khúc Tống không còn cách nào, "Nhưng chúng ta không vào được thế giới ma chủng."

Khúc Đường quở trách: "Đệ đó, vĩnh viễn là kẻ chết não. Nếu không có cách thì phải tự tạo ra cách. Nếu A Duyệt có thể triệu hoán tù nhân, chúng ta xuống tầng mười tám gắn cái ấn ký phạm nhân lên người, không phải có thể đi được rồi sao?"

Sống lưng Khúc Tống cứng đờ, hiếm khi trố mắt thế này: "Đại Ca?"

Đang đùa phải không?

Ấn ký kia có thể tùy tiện gắn lên được sao hả?

Khúc Đường cười nói: "Vừa lúc ta mới giết được mấy yêu ma cực phẩm, rút ma nguyên của chúng ra, sau đó hấp thu ma khí, Thiên La Tháp không thể nào phân biệt được, sẽ hạ ấn ký. Sau này chúng ta loại bỏ ma khí trong cơ thể, ấn ký sẽ tự hủy thôi, cùng lắm thần hồn bị tổn hại chút ít, dưỡng hai ba trăm năm sẽ không sao hết."

Khúc Tống định nói chuyện lại bị anh ngắt lời: "Dù sao ta cũng không việc gì cả đâu, đời này ta chưa làm chuyện gì trái với lương tâm, không tâm ma, không chấp niệm, Thiên La Tháp không vây khốn được ta. Nếu trong lòng đệ có quỷ thì đừng làm."

Khúc Tống nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi nói: "Ta nghĩ ta cũng không có vấn đề."

Đến tầng mười tám, hai người dừng lại, Khúc Đường chớp chớp mắt: "Khoan đã."

Khúc Tống: "Sao?"


Khúc Đường ra lệnh: "Gọi Lão Tứ và Lão Ngũ về luôn đi, chuyện này không thể thiếu hai đứa nó."


Khúc Tống đồng ý: "Được."


Anh đang định kết nối Nhất Tuyến Khiên thì Khúc Đường vừa xoa xoa nhẫn ban chỉ vừa ngăn cản: "Khoan đã. Lúc nào cũng là năm người huynh đệ chúng ta cùng chỉnh chỉnh tề tề ra cửa đánh nhau, thiếu Lão Tam thật không quen."


Khúc Tống không nói nên lời: "Để ta gọi Lục Điền tới."


"Kéo Lục Điền đến làm gì, có phải người Khúc gia chúng ta đâu." Khúc Đường không thích người có cái miệng thô tục kia, ánh mắt quét qua nhìn thấy Cửu Hoang đang ngồi khắc hạt châu, "Rau Hẹ?"


Không đợi Khúc Tống lên tiếng, anh nói: "Đưa hắn đi cho đủ số!"


— —

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK