Mục lục
Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phía trên giường, sau khi tiếng sấm ầm ì vang lên, Mạch Khê vốn đang chìm trong giấc ngủ sâu rốt cuộc cũng có phản ứng. Trong ánh mắt nhìn chăm chú của người đàn ông kia, mi tâm của cô có chút nhíu lại, hàng mi thật dài run nhè nhẹ, tựa như gió lạnh thổi lướt qua cánh ve.

Mi tâm đang nhíu được ngón tay thon dài của người đàn ông kia phủ lên, vết nhăn nhỏ giữa hai hàng chân mày càng sát lại, dường như cô gái đang chịu sự bất an nào đó. Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của người đàn ông lộ rõ sự kích động, hắn cúi đầu gọi bên tai cô...

“Khê nhi…”

Hắn cúi đầu xuống, giọng nói vang lên như hương thơm của loại rượu ngon thuần chất nhất, từng đợt nhè nhẹ chui vào trong tai Mạch Khê. Bên giường, máy móc kiểm tra chỉ số bỗng phát ra âm thanh lớn hơn nữa, chỉ nghe Mạch Khê ‘ưm’ một tiếng, hàng mi run run, hai mí mắt khép chặt cũng có chút nhúc nhích. Sau đó, đôi mắt như ngọc lưu ly chậm rãi mở ra, phủ đầy sương mù như vẫn chưa tỉnh khỏi cơn mơ…

“Khê nhi..."

Đáy mắt Lôi Dận như giãn ra, cảm xúc tựa hồ có chút kích động. Ngay sau đó, bàn tay to lớn của hắn duỗi ra, ấn một cái nút trên đầu giường xuống.

“Khê nhi, Khê nhi…”

Mỗi một tiếng gọi như mộng như ảo, như xa như gần. Mạch Khê chỉ cảm thấy đầu mình như nổ tung, ánh mắt mê man dị thường. Trước mắt cô, hết thảy đều lờ mờ như phủ một tầng hơi nước. Trong lúc nhất thời, cô hơi hơi nâng bàn tay bé nhỏ lên. Phần đầu đau đớn kịch liệt khiến cô cảm thấy không thoải mái.

Giữa không trung, một bàn tay to lớn hơn ngăn bàn tay nhỏ nhắn của cô lại. Giọng nói trầm thấp đầy an toàn của một người đàn ông nhẹ nhàng vang lên bên tai, như nồng đượm hương rượu ngon, nhàn nhạt phiêu tán trong không khí…

Ngay sau đó, Mạch Khê chỉ cảm thấy phần trán của mình được một sức mạnh nhẹ nhàng xoa ấn, mang theo khí tức cùng mùi hương dịu nhẹ quen thuộc, tràn ngập trong từng lần hô hấp của cô. Giờ khắc này, hơi thở nhẹ khiến cô thả lỏng, phần đầu đau nhức dường như cũng được những xoa vuốt dịu dàng kia đẩy lùi, dần dần biến mất.

Thật thoải mái…

Giống như, cả người cô đang nằm giữa những đám mây. Mạch Khê hơi hơi mở ra hai mắt, rồi từ từ khép lại, hô hấp cũng trở nên bình ổn hơn, mi tâm cũng chậm rãi giãn ra…

Là ai?

Như bừng tỉnh trong một giấc mộng…

Giọng nói thấp trầm ở bên tai như thể trải qua nhiều lần tang thương lắm, phảng phất như phải vượt qua ngàn năm xa xôi vọng lại, nhưng âm vang bên tai sao lại rõ ràng đến thế!

Mạch Khê dần dần chìm thật sâu vào giấc mộng, tiếng gọi bên tai vẫn rõ ràng như cũ.

Cảm giác trong lòng cứ mơ mơ hồ hồ, có chút hỗn độn, lại có chút thống khổ. Dần dần, giữa cảnh trong mơ kia lại hiện ra một đôi mắt sâu trầm. Đôi mắt kia mang theo một chút vui mừng. Đôi môi cô khẽ cử động nhưng không thoát ra âm thanh nào...

“Khê nhi…”

Đây là cảnh trong mơ sao? Làm sao có thể chân thật như thế, khiến lòng đau đớn, phảng phất như là vỡ vụn…

Nếu là như thế này, cô tình nguyện không muốn tỉnh lại, cứ đằm chìm trong đám mây mềm mại kia, lãng du như thế... như gió mát, và mỉm cười ngắm nhìn sơn thủy.

“Khê nhi… Khê nhi…”

Đôi đồng tử đầy kích động của Lôi Dận chợt co rút lại, sự vui mừng trong nội tâm vừa bùng lên lại nhanh chóng trầm hạ xuống cùng với đôi mắt một lần nữa khép lại của Mạch Khê. Bàn tay to lớn đang nhẹ nhàng xoa dịu mi tâm của cô cũng ngừng lại. Hắn nhẹ nhàng nâng bàn tay cô lên. Bàn tay nhỏ nhắn vẫn còn cắm kim truyền dịch…

Chỉ trong chốc lát, bác sĩ chủ trị cùng với y tá vội vội vàng vàng đi đến, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì trong lòng run sợ một chút. Họ lại nhìn qua những thiết bị giám sát chỉ số, thấy hết thảy mọi thứ vẫn bình thường mới bình tĩnh bước tới.

“Lôi tiên sinh…”

“Bác sĩ chủ trị, cô ấy vừa mới tỉnh, vừa mới lúc nãy!” Lôi Dận thấy thế, lập tức đứng dậy, vẻ mặt trong chớp mắt có chút cô đơn cùng khẩn trương.

Bác sĩ vội vàng tiến lên, cẩn thận kiểm tra, lại nhìn về phía Lôi Dận thì sắc mặt có chút khó xử…

“Như thế nào?” Lôi Dận nóng vội hỏi.

“Lôi tiên sinh, xem ra tiểu thư Mạch Khê chính xác đã có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng hiện tại cô ấy vẫn còn trong hôn mê.”

“Tại sao có thể như vậy? Làm sao có thể?” Lôi Dận phiền lòng vung tay lên, y tá sợ tới mức toàn thân đều run rẩy.

“Điều này phải xem ý chí của tiểu thư Mạch Khê, nếu cô ấy không muốn tỉnh lại, bác sĩ chúng tôi cũng không có biện pháp nào.” Bác sĩ chủ trị can đảm mà nói một câu.

Một tay Lôi Dận kéo mạnh bác sĩ lại, ánh mắt chợt phủ đầy tiêu điều...

“Không có biện pháp? Những lời này của ông có ý gì?”

“Lôi, Lôi tiên sinh…ngài bóp chết tôi cũng… cũng vô dụng… Nếu ý chí của bệnh nhân buông xuôi… bác sĩ chúng tôi cũng… ‘vô lực hồi thiên’ [3].”

Bác sĩ khó khăn nói ra những lời này. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, ông đã lĩnh giáo được sức mạnh ngoan tuyệt của người đàn ông kia. Giờ khắc này, ông sắp không thở nổi.

Ánh mắt Lôi Dận lạnh lùng, ngay sau đó, bàn tay to lớn của hắn cũng buông lỏng…

“Khụ khụ…” Bác sĩ vất vả lắm mới hít vào chút không khí mát lành.

“Phải làm như thế nào cô ấy mới có thể tỉnh lại?”

Ngữ khí của Lôi Dận rõ ràng mềm xuống hơn rất nhiều. Người có y thuật như vị bác sĩ này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hắn cũng không muốn bóp chết ông ta nhanh như vậy.

Bác sĩ vất vả lắm mới điều chỉnh được hơi thở, tuy rằng ông là bác sĩ, nhưng người nào có thể đắc tội được, người nào không đắc tội được ông vẫn còn phân biệt rất rõ ràng. Ông khó khăn nuốt một chút nước miếng...

“Lôi tiên sinh, kỳ thực ý chí của bệnh nhân vô cùng quan trọng. Trong lúc cấp cứu, ý chí sống của tiểu thư Mạch Khê thật sự rất mạnh mẽ, đây cũng là nguyên nhân quan trọng để tiểu thư có thể vượt qua nguy hiểm. Tình huống của tiểu thư cũng rất đặc biệt, đầu có tụ máu, nhưng không giống với người thực vật sẽ lâm vào hôn mê sâu. Không nói về tình trạng cơ thể, tôi cho rằng, điều này phụ thuộc rất lớn vào tâm lý cùng ý chí của cô ấy. Bản thân tiểu thư Mạch Khê không muốn tỉnh lại, thì điều duy nhất có thể làm cũng chỉ là chờ đợi. Nếu các chỉ số sức khỏe của cô ấy đều bình thường, thì khi đó, dù không muốn tỉnh lại đều phải thanh tỉnh. Xin hãy yên tâm, Lôi tiên sinh…”

Lúc này nói như vậy là tốt nhất, mục đích đầu tiên là trấn an người đàn ông ma quỷ trước mắt này. Ông không muốn liên lụy cả bệnh viện này phải gặp tai ương, nhất là lời hắn uy hiếp...

Ông tin tưởng, bằng năng lực của Lôi Dận này, nói được thì nhất định sẽ làm được.

Lôi Dận một lần nữa ngồi xuống bên giường, trong ánh mắt lạnh lẽo khắc nghiệt chảy ra một vẻ đau lòng, bàn tay to lớn của hắn vô lực khoát lên...

“Các người đi xuống đi.” Ngay cả giọng nói cũng trở nên có chút mệt mỏi.

Bác sĩ liên tục gật đầu, “Lôi tiên sinh, một lát nữa tôi sẽ cho y tá đến giúp tiểu thư Mạch Khê uống thuốc, sẽ trợ giúp cho việc khôi phục sức khỏe của cô ấy.”

Thấy hắn gật đầu một cái, bác sĩ rốt cuộc cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng vẫy tay với y tá, nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh…

———————————

Ánh đèn tường dịu dàng chiếu vào dáng người điềm tĩnh. Lớp ánh sáng hiền hòa đổ lên khuôn mặt tĩnh lặng xinh đẹp của Mạch Khê, phủ quanh từng đường nét động lòng người.

Cô cứ như vậy mà lẳng lặng nằm trên giường, đẹp giống như một nàng tiên. Qua một lần có dấu hiệu tỉnh, cô vẫn không hề tỉnh lại, sắc mặt vẫn tái nhợt như trước.

Thân hình cao lớn của Lôi Dận ngồi bên cạnh cô, đôi con ngươi xanh lục tràn ngập sự đau lòng cùng lo lắng.

Là cô không muốn tỉnh lại…

Cô ấy, không muốn tỉnh lại?

Tâm Lôi Dận như bị kéo toạc, lời bác sĩ vừa nói khiến cho hắn nảy sinh cảm giác thất bại trước nay chưa từng có!

Một cô y tá dè dặt mà cẩn trọng nâng Mạch Khê dậy để cô có thể nhẹ nhàng tựa vào trên đầu giường bệnh, thử đổ thuốc nước vào miệng cô. Đây là thuốc giúp máu lưu thông, bởi vì cô hôn mê, chỉ có thể dùng thuốc nước để uống.

Thuốc nước theo khóe miệng của Mạch Khê chậm rãi chảy xuống, đôi môi khép kín vô ý thức ngăn trở thuốc đưa vào.

[3]: “Vô lực hồi thiên” (không sức đổi trời), được trích từ Khóa 1 của Dự ngôn “Mã tiền khóa” do Thừa tướng Gia Cát Lượng nhà Thục, thời Tam Quốc sáng tác.

Tay cô y tá run run, gấp đến độ luống cuống tay chân mà chà lau khóe miệng Mạch Khê. Ai ngờ, lại càng lúc càng bối rối. Quá rõ ràng, cô thật sự sợ hãi người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn phía sau kia.

Quả nhiên...

Lôi Dận không kiên nhẫn nổi mà đứng lên, hàng mày anh tuấn nhíu lại, hắn sải bước đến trước mặt y tá. Bàn tay lớn của hắn lấy thuốc nước, một bàn tay khác gạt đổ y tá sang một bên.

“Để tôi..." Hắn nhẹ nhàng để thân mình mềm mại của Mạch Khê dựa lên người mình.

“Lôi tiên sinh, thực xin lỗi, cứ để tôi cho cô ấy uống thuốc…” Y tá thấy vẻ mặt đáng sợ của Lôi Dận, sợ tới mức xém chút nữa hồn phi phách tán.

“Cút..." Ánh mắt Lôi Dận tràn ngập giận dữ.

Y tá giật mình, nhanh như chớp vội vàng chạy ra khỏi phòng bệnh.

Ánh mắt Lôi Dận lại hướng về Mạch Khê, hai tròng mắt lãnh khốc dần dần chuyển qua vẻ dịu dàng. Hắn cầm lấy cốc thuốc nước, nhẹ nhàng để bên môi cô…

Thuốc nước vẫn như cũ chảy xuống dưới, không vào được miệng cô một chút nào.

Ánh mắt Lôi Dận có chút thảng thốt. Hắn buông thuốc nước xuống, một tay ôm Mạch Khê, một tay nhẹ nhàng lau khóe miệng cô, ngón tay thon dài ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô.

“Nhóc con cứng đầu này, chẳng lẽ đây cũng là cách em đối kháng với tôi? Nếu thực sự hận tôi đến vậy, em phải tỉnh lại lập tức, không phải em thích nhất là hô to gọi nhỏ với tôi hay sao?” Hắn than nhẹ một tiếng, dịu dàng như người yêu thì thầm với cô. Giọng nói dịu dàng đến mức bản thân hắn cũng khó có thể tin được.

Hắn nhẹ nhàng đặt Mạch Khê xuống giường, con ngươi thâm sâu khóa chặt lấy đôi mắt đương khép chặt kia, ngay sau đó, ngữ khí hắn trở nên kiên định...

“Nếu tôi quyết định muốn em, thì em chính là người phụ nữ của Lôi Dận này, không có sự cho phép của tôi, muốn chết, cũng không dễ dàng như vậy!”

Nói xong, hắn cầm lấy cốc thuốc nước, uống vào một ngụm thuốc nước chua xót, cúi mình xuống, bàn tay to nhẹ nhàng nâng đầu Mạch Khê lên, đôi môi mỏng ghì chặt lấy đôi môi mềm mại như cánh hoa của cô, ép buộc cô mở miệng để đưa thuốc nước vào…Sau khi toàn bộ thuốc nước đều đã trôi vào, Lôi Dận như cũ lưu luyến quên rời khỏi môi cô, cùng với thuốc nước chua xót nhấm nháp sự ngọt lành chết người của cô…

“Cha nuôi, xin ông buông tôi ra đi, tôi rất mệt mỏi… thật sự rất mệt mỏi...”

Lời Mạch Khê đã từng nói một lần nữa quanh quẩn bên tai Lôi Dận.

Nội tâm hắn như vừa bị kéo rách, như một vết chém thứ hai, “Em thật sự lựa chọn, dù chết, cũng không thể ở lại bên cạnh tôi sao?” Lôi Dận thì thào, như tự nói với bản thân mình, ngón tay mơn trớn mái tóc quăn thật dài của Mạch Khê, trong mắt hiện lên một tia đau lòng.

Hắn luôn luôn cao ngạo lạnh lùng. Thương trường như chiến trường, nhiều năm qua, hắn đã sớm quen với máu tươi cùng nước mắt, nhưng chưa bao giờ giống như hiện tại, khẩn trương đến thế này. Nước mắt Mạch Khê rơi xuống như nụ hoa chớm nở. Cô chỉ cần dùng một giọt nước mắt đã có thể hòa tan sự cứng rắn lạnh lùng của bản thân hắn, mà máu tươi của cô, càng khiến hắn có một cảm giác đau đến ghê người.

“Tôi rốt cuộc phải đối với em như thế nào đây?” Lôi Dận nhìn hai mắt nhắm chặt của Mạch Khê, đôi mắt hắn cũng tràn ngập tịch liêu.

Đứng bên ngoài phòng bệnh, vẻ mặt Phí Dạ đầy cô đơn, lại càng nhiều hơn là sự bất đắc dĩ trong đó. Đây chính là cái gọi là ‘ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê’. Hắn tinh tường biết, Lôi tiên sinh đã thực sự yêu con gái nuôi của mình… Là tình yêu của một người đàn ông với một cô gái.

Tính cách Lôi tiên sinh luôn lạnh lùng cao ngạo, tranh đoạn trên thường trường luôn dùng mưu kế cường ngạnh, thế lực hiển hách hiện thời khiến hai phái hắc bạch nghe tới đã sợ mất mật, nhưng là...

Giờ khắc này, Lôi tiên sinh, người đàn ông cao cao tại thượng đó lại trở nên như thế, mất đi lý trí như thế, xem ra rõ ràng là động lòng, lại còn chưa biết.

Nhưng mà… Đoạn tình cảm này, hắn có chắc chắn có được không?

Nỗi lo lắng trong lòng Phí Dạ càng nhiều thêm…

———————————

“Khê nhi…”

Giọng nói như xa như gần, như phiêu đãng ở xa xôi nơi chân trời, giữa đám mây mù nhàn nhạt. Mạch Khê mờ mịt nhìn bốn phía mới phát hiện ra, ngoại trừ lớp sương mù tràn ngập trước mắt, cái gì cũng không thấy rõ.

Đây là nơi nào?

Cô còn nhớ rõ, vừa lúc nãy mới được thoải mái như thế, giống như được một bàn tay to lớn nhẹ nhàng vỗ về gò má mình, khiến cảm giác bất an cũng được xoa dịu, cảm giác rất an toàn. Nhưng mà, bây giờ, đây là nơi nào?

Trong khung cảnh mơ hồ, bóng dáng một người phụ nữ xuất hiện. Ánh mắt Mạch Khê liền bàng hoàng thảng thốt…

Người phụ nữ này có dung mạo giống mẹ trong tấm ảnh chụp như đúc, là Bạc Cơ hay là Bạc Tuyết? Là mẹ cô sao?

Đang suy nghĩ, cô đã thấy người phụ nữ kia càng lúc càng gần, gần đến nỗi có thể nhìn thấy ánh mắt ai oán đầy trách móc của người đó...

“Mạch Khê, con gái mẹ, con làm sao có thể ở lại bên cạnh hắn? Không thể, con phải rời khỏi hắn, rời khỏi hắn…”

“Đúng vậy, Lôi Dận là của tôi, cô dựa vào cái gì ở lại bên cạnh anh ấy? Dựa vào cái gì? Cô phải rời đi cho tôi!”

Giọng nói của một người phụ nữ khác vang lên từ phía sau. Mạch Khê kinh hãi. Cùng lúc đó, cô nhìn thấy một khuôn mặt giống hệt như mẹ…

Là Bạc Cơ!

Hai khuôn mặt giống hệt nhau đó qua lại, giao thoa, khiến tay chân Mạch Khê càng thêm luống cuống...

“Tôi không có… Không có…”

Cô vừa định bước lên giải thích với hai người, nhưng ngay sau đó, hai người phụ nữ kia lại biến mất không thấy…

“Mẹ… mẹ…”

Mạch Khê lo lắng chạy chung quanh tìm, mẹ đi đâu rồi?

“Tiểu Mạch Khê…”

Khi cô quay đầu lại, đã thấy bên trong sương mù xuất hiện một bóng dáng cao lớn. Khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt đầy ý cười nhìn cô.

“Anh Thiên Luật…”

Mạch Khê vui mừng gọi lớn, chạy về phía kia. Nhưng khi cô vừa tới nơi, lại phát hiện Nhiếp Thiên Luật cũng biến mất trong màn sương.

Mạch Khê bất lực ngã ngồi xuống, nước mắt lập tức phủ đầy hai mắt cô.

“Anh Thiên Luật…” Cô gấp đến độ lớn tiếng gọi. Vì sao tất cả mọi người đều rời bỏ cô?

Rồi đột nhiên, cô cảm thấy sau lưng có một sự âm lạnh kéo về, thuận thế quay đầu, cô lại phát hiện một ánh mắt lãnh liệt đang nhìn mình. Ánh mắt ấy lạnh lẽo như thế, khiến người ta không rét mà run…

Lôi Dận.

Cha nuôi của cô…

Mạch Khê theo bản năng lui thân mình về phía sau, lại thấy hắn từng bước một tới gần cô, khí tức lạnh lẽo tản mác từ người hắn dần dần bao phủ lấy cô…

“Khê nhi, đến bên cạnh tôi. Em là của tôi, không thể rời đi…”

“Không…” Mạch Khê sợ hãi kêu lên…


Giọng nói trong cảnh mơ cùng giọng nói vang vọng bên tai hư hư thực thực, kích thích thần kinh cô. Ngay sau đó, mí mắt cô hơi hơi rung động, nhẹ nhàng kêu lên một tiếng rên rất nhỏ rồi rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt ra. Đôi con ngươi mê man đối diện với đôi mắt dường như đang giận dữ của người đàn ông.


Cô làm sai điều gì sao? Vì sao chủ nhân của đôi mắt này lại có vẻ tức giận như vậy? Mạch Khê hơi nhíu mày, cảm giác miệng đầy khô đắng.


Trong đầu nhất thời có chút trống rỗng, cô nhìn quanh bốn phía một chút, một khoảng không gian chim hót hoa thơm, ánh mặt trời nhàn nhạt phủ chung quanh khiến cô có cảm giác xa lạ....Chiếc giường to có đệm chăn thuần màu trắng, sắc thảm trắng như tuyết xa lạ, rèm cửa màu vàng... Sự bất an trong lòng một lần nữa nảy sinh.


Cảnh thống khổ đầy hỗn độn trong cơn mơ, lại hiện ra lặng lẽ trong đáy lòng…


Cô cố gắng thở, cánh tay mảnh khảnh cố hết sức nâng lên nhẹ nhàng đè xuống trước ngực. Cô có cảm giác sắp mất đi hơi thở, nước mắt lại bất tri bất giác phủ kín hai gò má, từng giọt từng giọt rơi xuống, lăn xuống cổ, xuống ngực…


“Khê nhi, rốt cuộc em cũng tỉnh rồi.”


Một tiếng thở dài, một giọng nói trống rỗng vang lên đột ngột ngay bên tai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK