Mục lục
Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạch Khê nao nao, “tổng giám đốc” mà Ron vừa nói chính là cha nuôi của cô. Cô không nghĩ tới chuyện hắn sẽ ra lệnh cho công ty ra quyết định này.

“Ron, kỳ thật tôi…”

“Mạch Khê, tôi hiểu. Nghe Jon nói hôm đó cô cùng tổng giám đốc đang dùng bữa tối phải không? Đây là chuyện tốt mà. Đầu năm nay, ngôi sao nữ nào mà lại không vì tiền đồ của chính mình mà suy nghĩ chuyện này đâu. Chẳng qua, không nghĩ đến, cô còn trẻ như vậy mà đã hiểu được quy tắc ngầm này. Không sai, không sai!” Ron tiến lên vỗ vỗ bả vai cô, thấp giọng cười nói.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê lúc phiếm hồng, lúc tái nhợt, muốn mở miệng giải thích cho tốt nhưng đã thấy Phỉ Tỳ Mạn tiến đến. Cô mặc một bộ trang phục sang trọng, mỗi phục sức trên người cũng đều được thiết kế riêng cho buổi biểu diễn, ngay cả khuôn mặt cũng được trang điểm bởi chuyên gia hàng đầu.

“Tiền bối!” Mạch Khê gặp Phỉ Tỳ Mạn thì sắc mặt có vẻ không được tốt lắm, lo lắng nhìn cô ta một cái.

Phỉ Tỳ Mạn bất mãn nhìn cô, lập tức giơ lên một bản thảo ném lên chiếc bàn trang điểm, giọng nói không có vẻ tức giận: “Đây là ca khúc hôm nay cô phải biểu diễn. Mấy ngày không đến diễn tập, xem kĩ ca từ trên đó cho tôi.”

Đôi mắt Mạch Khê phiếm chút cảm kích, cầm bản thảo lật ra xem, cảm động nói: “Tiền bối, ca từ đều là chị viết cho em sao?”

Sắc mặt Phỉ Tỳ Mạn lạnh lại, hừ lạnh một tiếng, “Cô không cần cảm kích tôi như vậy, chỉ là tôi sợ cô sẽ phá hỏng buổi biểu diễn của tôi thôi. Mạch Khê, cô vừa mới nhập môn mà đã không nghiêm túc. Buổi biểu diễn lúc mười giờ mà chín giờ mới đến phòng trang điểm. Nghĩ mình là thiên kim đại tiểu thư?”

Trợ lý Apple luôn có quan hệ tốt cùng Mạch Khê nên nghe thấy vậy liền vội vàng giải thích: “Thực sự là Mạch Khê đã cố hết sức để đến đây rồi. Mấy hôm nay thân thể em ấy không thoải mái, nhìn sắc mặt là biết ngay. Tiền bối Phỉ Tỳ Mạn, phiền chị không cần nói em ấy như vậy…”

“Apple……”

Mạch Khê nhẹ giọng chặn lời cô, nhìn về phía Phỉ Tỳ Mạn và người đại diện, “Thật ngại quá, là em không tốt, em không nên đến muộn.”

Có trời mới biết, hai ngày nay, kể từ khi thả cô ra khỏi lồng sắt, cha nuôi áp dụng chính sách gần như giam lỏng. Từ lúc sáng sớm mở mắt cho đến tận lúc đi ngủ cô đều có thể nhìn thấy hắn. Ngày ba bữa, hắn đều canh cho cô ăn uống đầy đủ. Hai ngày nay, dường như cô đã ăn rất nhiều.

Sáng nay cũng thế, cha nuôi ngồi nhìn cô ăn hết toàn bộ chỗ thức ăn được chuẩn bị trên bàn rồi mới lệnh cho Phí Dạ đưa cô đến buổi biểu diễn.

“Mạch Khê lần đầu lên sân khấu. Mấy người là đồng sự của cô ấy, hẳn là phải cổ vũ tinh thần chứ, dù sao cũng không ai muốn nhìn cô ấy xấu mặt mà!” Giọng nói mềm mại, đáng yêu của một người phụ nữ vang lên, cùng với đó là tiếng giày cao gót tao nhã. Mọi người theo tiếng nói liền nhìn lại, là Bạc Cơ. Dáng người cô cao gầy, mặc một bộ quần áo giản dị, áo trắng đi liền với quần jeans. Mái tóc dài của cô cũng được vấn đơn giản, toát ra sức sống tươi trẻ. Tuy rằng khí chất của một người mẫu không thể giống như một ca sĩ như Phỉ Tỳ Mạn, có điều cô mặc trang phục thường ngày đứng giữa đám đông nhưng vẫn thấy cực kỳ bắt mắt.

“Chị Bạc Cơ!” Mạch Khê sửng sốt, đôi mắt lập tức rộ lên ý cười xinh đẹp.

Phỉ Tỳ Mạn thấy thế chỉ hừ lạnh một tiếng, “Hôm nay ngọn gió nào đưa người mẫu danh tiếng đến đây vậy?”

Bạc Cơ tiến lên cười cười, “Thật là ngại quá, nếu hôm nay không phải bởi Mạch Khê lên sân khấu thì tôi cũng lười đến những chỗ như thế này. Có trời mới biết tôi luôn không thích xem biểu diễn ca nhạc.”

“Cô…”

“Thôi, thôi, sao hai người các cô lúc nào cũng cãi nhau thế?”

Ron vội vàng tiến lên khuyên can, một bên là người mẫu nổi tiếng, một bên là ca sĩ trứ danh, “Các cô không sợ bị truyền thống thấy thì tôi cũng sợ. Sắp đến giờ biểu diễn rồi, Phỉ Tỳ Mạn cũng nên chuẩn bị nhanh đi.”

Phỉ Tỳ Mạn hậm hực, không nói thêm lời nào đã rời đi.

Bạc Cơ nhìn vẻ cao ngạo của cô ta thì nhíu mày lại, “Bình thường cô ta luôn cao giọng như vậy nói chuyện với em ư?”



Không đợi Mạch Khê mở miệng, Apple liền lập tức nói: “Đúng vậy, đúng vậy, Phỉ Tỳ Mạn lúc nào cũng hung hăng nói này nói nọ.” “Làm gì mà khoa trương thế!”

Mạch Khê nhẹ giọng cười nói, “Kỳ thật, tiền bối Phỉ Tỳ Mạn là người tốt. Chị ấy còn cố ý viết ca từ cho em này!”

Bạc Cơ bất đắc dĩ lắc đầu, “Em thật sự là lương thiện. Cô ta làm thế hoàn toàn là vì cô ta, vì sợ em làm hỏng buổi biểu diễn của cô ta thôi.”

Mạch Khê mỉm cười không nói gì.

Bạc Cơ nhún nhún vai, vỗ vỗ vai cô, “Chị hoàn toàn tin tưởng Mạch Khê của chị nhất định làm tốt, hơn nữa chị đã đặc biệt đến cổ vũ nên phải cố lên nha!”

“Cám ơn chị!” Mạch Khê ngọt ngào cười.

“Còn phải khách khí với chị sao?” Bạc Cơ ngồi bên cạnh cô cười nói: “Nhưng mà em nhất định phải hát bài hát của cô ta sao?”

“Người đại diện nói sau này em sẽ có ca khúc của riêng mình.” Mạch Khê nhún vai.

Bạc Cơ nghĩ nghĩ rồi rút trong túi xách ra chiếc máy nghe nhạc, không chút để ý nói: “Như thế có là gì, để em hát bài của cô ta chẳng qua là sợ em sẽ vượt mặt thôi. Chị nói này, muốn thành danh nhất định phải tạo ấn tượng để mọi người nhớ kỹ đến mình cho nên ca khúc không thể chung đụng được. Mấy hôm trước chị vô tình nghe được một bài hát rất êm tai, hình như không phải do nhạc sĩ thành danh sáng tác đâu, ca từ cũng rất hoàn mỹ, em nghe thử xem.”

Mạch Khê tò mò nhận lấy máy nghe nhạc, đeo tai nghe vào rồi nhấn nút Play…

Ca khúc vang lên trong tai Mạch Khê mang theo giai điệu buồn đau, thê lương.

“Đây là ca khúc gì vậy?” Cô mới chỉ nghe đoạn đầu tiên đã vô cùng xúc động, nhìn về phía Bạc Cơ hỏi.

Bạc Cơ lắc đầu, “Không rõ lắm, chị cũng chỉ là vô tình nghe được trên mạng thôi. Người biết bài này hình như cũng không nhiều lắm.”

Mạch Khê không nói thêm gì, lẳng lặng nghe xong bài hát, hốc mắt đã phiếm lệ.

“Nhìn em như chìm đắm trong đó rồi.” Bạc Cơ nhẹ giọng cười trêu.

“Mạch Khê tháo tai nghe ra, nhẹ giọng nói: “Ca khúc này quả thực rất hay, nghe xong cảm giác lòng nặng trĩu.”

“Dù gì thì cũng chỉ là một bài hát thôi mà. Đừng có trách chị cho em nghe bài này khiến em tụt cảm xúc đó.”

Bạc Cơ vừa nói vừa lấy khăn tay nhẹ nhàng lau khóe mắt cho Mạch Khê, cánh tay vì không để ý mà làm rớt ra một chút chỗ cổ áo cô. Dấu hôn chói mắt khiến bầu không khí giữa hai người có phần ngượng ngùng.

“Mạch Khê…em…” Bạc Cơ theo bản năng kêu lên.

Khuôn mặt Mạch Khê liền tái nhợt đi, cô lập tức kéo chặt lại cổ áo.

Trên mặt Apple cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Trong lúc nhất thời không ai nói nữa, bầu không khí yên lặng điểm thêm vẻ ngại ngùng.

Sau một lúc lâu Bạc Cơ mới mở miệng, “Mạch Khê, là em bị ép buộc?”

Một câu nói ra khiến Mạch Khê sợ tới mức hồn bay phách lạc, kinh hãi nhìn Bạc Cơ. Chẳng nhẽ cô ấy đã biết rồi sao?

Bạc Cơ thấy thế thì cầm lấy tay Mạch Khê, ánh mắt tỏ rõ vẻ thông cảm, “Cái vòng luẩn quẩn này chẳng sạch sẽ gì. Lúc trước chị giới thiệu cho em vào giới cũng rất mâu thuẫn. Em thực sự là cô gái có tài nhưng một khi vào vòng giải trí ắt hẳn sẽ gặp phải chuyện này…là chị hại em!”

Mạch Khê nghe lời cô nói thì vẻ mặt kinh hãi dần chuyển thành ngạc nhiên. Cô hiểu được ý trong lời của Bạc Cơ.

“Cha nuôi của em có biết chuyện này không? Người đàn ông kia là ai?” Bạc Cơ như bị kích động, “Loại chuyện này sao em không nói với cha nuôi? Anh ấy chắc chắn có thể giúp em lấy lại công bằng.”

“Chị Bạc Cơ…” Mạch Khê vội vàng chặn lời cô, “Em chỉ muốn dựa vào chính mình để làm nên chuyện.” Thế này, cô mới biết được Bạc Cơ đang hiểu lầm.

Bạc Cơ nghe vậy sau thở dài, “Lúc trước nghe nói em là con gái của anh ấy chị rất hoảng hốt, sau mới lại biết là con gái nuôi. Nhưng mà có một người cha như vậy chắc chắn em sẽ cảm thấy rất áp lực, hơn nữa, chị nghĩ cũng vì thế mà em che giấu tâm tư. Cha nuôi em mấy ngày nay luôn bề bộn công việc. Hôm nay là ngày quan trọng đối với em, vậy mà anh ấy cũng không có thời gian đến xem em biểu diễn.”

“Ông ấy không đến em còn có thể thả lỏng hơn.”

Mạch Khê lãnh đạm nói một câu. Mấy ngày nay đương nhiên cô biết cha nuôi ở đâu, làm gì. Bạc Cơ không gặp được cha nuôi là đương nhiên, bởi hắn luôn ở lại tòa thành, ngay cả xử lý công việc cũng làm tại thư phòng. Mục đích là hắn muốn trông cho cô ăn uống đầy đủ.

Có điều, việc khiến cô vui mừng nhất là tối qua cha nuôi không giống lúc trước muốn trút bất mãn trên cô. Chính là, hắn yêu cầu cô nằm trong lòng hắn để hắn ôm lấy, rồi cô thiếp đi lúc nào không biết. Cô chỉ biết rằng cả đêm mình ngủ trong vòng ôm của hắn, mà trong lúc mơ hồ cô còn cảm nhận được hương thơm trên người hắn tựa như thứ xạ hương tỏa ra từ rừng tùng vậy.

Mạch Khê than nhẹ. Cô thật mềm lòng! Lúc trước để cho hắn mạnh mẽ chiếm lấy thân thể mình ngay trong lồng sắt. Cô thật sự hận hắn, rõ ràng rất hận, nhưng tối hôm qua lại có thể chìm đắm trong vòng tay hắn, lại có thể ngủ yên trong lòng hắn mà vẫn có cảm giác an toàn.

Bạc Cơ không biết suy nghĩ của cô, chỉ nghi hoặc hỏi: “Em nói gì?”



“À không có gì, ý em là ông ấy bận rộn như vậy, chuyện của em sao có thể so với bao công việc quan trọng của ông ấy được.” Mạch Khê nhanh chóng sửa miệng.

“Nói là vậy nhưng dù sao đây cũng là lần đầu em lên sân khấu. Nhưng mà cha nuôi em quả là người đàn ông sắt đá, nhất là đối với phụ nữ. Có điều đối với chị rất tốt, lần nào cũng có thể đồng ý với yêu cầu của chị. Mạch Khê à, em nói xem đó có phải một loại yêu không?” Bạc Cơ tuơi cười hạnh phúc.

Dường như Mạch Khê bị vẻ mặt tươi cười của cô làm cho đau lòng nhưng nhanh chóng rụt lại, vội vàng cụp mắt, ngại ngùng nói: “Cha nuôi thật sự yêu chị, nếu không sao có thể đối tốt với chị như vậy?”

Cô liền nhớ tới buổi trình diễn thời trang lần trước cha nuôi tự mình đến đón Bạc Cơ. Nếu không phải yêu thì cũng bên nhau một thơi gian dài như vậy cô ấy nhất định cũng chiếm được một vị trí nhất định trong lòng cha nuôi.

Bạc Cơ nghe vậy thì nụ cười càng thêm đậm, “Dận đối với chị thực sự rất tốt.”

“Chị Bạc Cơ, em muốn đi chuẩn bị một chút.” Mạch Khê chặn lời cô, bởi trong lòng tự nhiên nổi lên cảm giác chua xót, một loại cảm giác kỳ lạ cứ thế hãm sâu trong lòng cô.

Bạc Cơ vội vàng đứng dậy, “Được, chị sẽ cổ vũ em, cố lên nha!”

Mạch Khê gật đầu, nhìn cô qua gương cười cười.

Apple nhìn Bạc Cơ đi rồi thì vội vàng hỏi: “Mạch Khê à, thì ra em còn có cha nuôi. Sao cô ấy cứ luôn miệng nói cha nuôi em đối với cô ấy tốt lắm. Chẳng nhẽ là…”

“Apple!”

Mạch Khê lên tiếng chặn lời cô, không giải thích gì chỉ cầm tai nghe đeo lại lần nữa, “Em muốn nghỉ ngơi một chút!”

Apple thấy cô không nói gì thì, bĩu môi nói: “Được rồi, được rồi, cái gì cũng không nói cho chị biết. Chị là trợ lý của em đó, thật là….À, nhanh xem ca từ Phỉ Tỳ Mạn đưa đi.”

Mạch Khê không để ý đến lời cô, nhắm mắt lại dầm chìm đắm trong giai điệu của ca khúc.

Ca khúc vang lên, giai điệu thực kiến người ta “tê tâm liệt phế”, sự đau đớn lan đến tận mạch máu Mạch Khê, thậm chí cô có thể cảm nhận người sáng tác ca khúc này lúc đó vô cùng tuyệt vọng.

Suy nghĩ miên man, hàng lông mi cong dài của Mạch Khê khẽ run, tựa như còn mang theo sự ấm áp. Cánh cửa kí ức dần mở ra…tám tuổi năm ấy, bàn tay kia đã nâng cô dậy; mười bốn tuổi cô chững kiến một cảnh tượng kinh hoàng; mười tám tuổi, cha nuôi hoàn toàn tham gia vào cuộc sống của cô.

Mỗi một hình ảnh đều rõ nét đến không ngờ. Bóng dáng người đàn ông tàn nhẫn, lãnh khốc đối với cô hoàn toàn ăn khớp với nỗi tuyệt vọng, cô tịch.

“Dận đối với chị thực sự rất tốt.”

“Mạch Khê em nói xem đó có phải là một loại yêu không?”

Những lời Bạc Cơ vừa nói như vang mãi trong đầu…

Mạch Khê đột nhiên trợn mắt, ca khúc im bặt. Nhìn bên cạnh cô đã thấy Apple đang bận rộn, Mạch Khê liền nói: “Apple, bỏ bản ca khúc của Phỉ Tỳ Mạn đi, em muốn hát bài của chính mình.”

“Hả?” Apple hoàn toàn sửng sốt.

Trước buổi biểu diễn, nhóm nhân viên của tất cả các ban khác nhau đều cẩn thận chuẩn bị mọi thứ. So với đám nhân viên bận rộn như chuẩn bị tham chiến thì Phỉ Tỳ Mạn lại có vẻ thoải mái. Có thế mới thấy được năng lực và kinh nghiệm của ca hậu quả thực hơn hẳn người thường.

Khán đài to như vậy mà đã chật kín khan giả. Ánh đèn huỳnh quang đủ màu sắc không ngừng lóe lên tạo thành một không gian ảo mộng. Fan hâm mộ đến từ khắp nơi, có nhóm cầm trong tay tấm banner có ảnh Phỉ Tỳ Mạn, có người đeo trên ngực chiếc huy hiệu in ảnh cô, chỗ này thấy có fan cầm hoa tươi, chỗ kia lại thấy có người mang cả kính viễn vọng theo.

Buổi biểu diễn được bảo vệ rất nghiêm ngặt, mỗi người vào bên trong đều được kiểm tra kĩ càng.

Jon cũng tự mình tỉ mỉ chuẩn bị, bởi buổi biểu diễn này gần như buổi biểu diễn toàn cầu, nên không thể không cẩn thận.

“Mạch Khê, Mạch Khê đâu?” Khi anh ta bận đủ thứ việc thì đột nhiên nhớ đến cô gái này.

Ron không nói gì, chỉ chỉ vào một góc.

Jon đi đến đó đã thấy Mạch Khê nhàn nhã ngồi dựa trên ghế gỗ, đeo tai nghe như là đang nghe nhạc. Anh ta không nghĩ ngợi gì liền vội vàng đánh gãy dòng cảm xúc của Mạch Khê.

“Mạch Khê…”

Mạch Khê liền có phản ứng, vội vàng tắt nhạc. Khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ đẹp động lòng người quay ra nhìn Jon.

Jon nhìn thoáng qua chiếc máy nghe nhạc trong tay Mạch Khê, hơi nghi hoặc nói: “Mạch Khê, ca từ của bài hát kia đã học thuộc chưa? Thời gian tập cho cô quá ngắn, liền một lúc hát hai bài hẳn là cô rất áp lực.”

“Jon, anh yên tâm đi, không thành vấn đề.” Mạch Khê cười cười, xem ra rất tự tin.

Lần này công ty quyết định để Mạch Khê biểu diễn hai tiết mục, một là hát đi kèm với vũ đạo, một là hát ca khúc trữ tình. Sở dĩ sắp xếp như vậy là vì muốn tìm một con đường phát triển phù hợp với Mạch Khê.



Thấy cô nói như vậy Jon mới yên tâm, dặn dò vài câu rồi đi luôn.

“Jon…” Mạch Khê gọi to, nhìn anh ta quay đầu, vừa muốn nói lại thôi.

“Làm sao vậy?”

Mạch Khê liếm liếm cánh môi, dừng lại lấy dũng khí: “Jon, tôi có thể hát bài hát của mình không?”

Jon nghe vậy thì cười cười, vỗ nhẹ đầu Mạch Khê, “Yên tâm đi, Mạch Khê, chỉ cần lần này cô thể hiện tốt, khán giả sẽ nhớ đến cô. Như vậy cô ra ca khúc của riêng mình mới thành công.”

“Ý tôi không phải vậy. Tôi muốn ở ngay tại buổi biểu diễn này hát bài hát của mình.” Đôi mắt long lanh của Mạch Khê nhìn anh ta với đôi phần kiên quyết.

Jon vừa nghe xong đã hoảng hốt, “Mạch Khê, cô có ca khúc của riêng mình sao? Mà cho dù vậy hiện tại cũng không được. Tiến trinh buổi biểu diễn đều được sắp xếp ổn thỏa hết rồi, không được phép thay đổi. Sở dĩ cho cô hát ca khúc của Phỉ Tỳ Mạn là muốn cô được fan của cô ấy cổ vũ, đây là muốn tốt cho cô thôi, hiểu chưa?”

Mạch Khê không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ rầu rĩ cắn môi, trên môi đã in sâu dấu răng.

Jon như còn muốn nói gì nữa đã thấy một nhân viên vội vã chạy tới, ghé vào tai anh ta thấp giọng nói gì đó khiến sắc mặt Jon đột nhiên hoảng hốt, còn chưa nói thêm gì liền đi theo nhân viên kia.

Mạch Khê ủ rũ một lần nữa ngồi xuống ghế. Không phải cô không hiểu lời Jon nói mà là cô có chút không cam lòng.

Cô lấy ra tập giấy, một bên lại nghe ca khúc kia trong máy nghe nhạc rồi nghĩ thêm lời cho ca khúc đó. Cô chợt có cảm giác bài hát này như là được viết cho chính mình vậy, bởi trong thời gian ngắn ngủi nó đã khiến cô xúc động, thậm chí nhanh chóng thuộc lời. Loại cảm giác này làm đáy lòng cô không khỏi bồi hồi. Nhìn ca từ của bài hát, cô ngâm nga theo từng câu từng chữ, nhưng bài hát này còn thiếu một cái tên.

Mạch Khê nhắm mắt lại cẩn thận suy nghĩ, không bao lâu sau mở mắt ra, cầm lấy bút viết xuống vài chữ rõ ràng “Cẩn thận có báo ứng!”

__________________

Jon vừa đến phòng tiếp khách quý liền nhìn thấy ngay mấy tên vệ sĩ, trong lòng cực kỳ vui sướng, bởi không cần nói cũng biết ai tới. anh ta nhanh chóng đi vào phòng.

Vừa mới mở cửa quả nhiên nhìn thấy bóng dáng người đàn ông ngồi trên ghế sopha, chậm rãi thưởng thức rượu vang đỏ. Bên người hắn còn có một người đàn ông, với bộ dáng lạnh lùng tương tự.


Jon vội vàng tiến lên, trên mặt lộ vẻ vui mừng hớn hở, “Tổng giám đốc, hôm nay thế nào lại đại giá quang lâm đến đây?”


Lôi Dận không nói gì, ngược lại, Phí Dạ đứng bên cạnh đã lên thấp giọng hỏi: “Bao giờ thì buổi biểu diễn bắt đầu?”


“Ngay bây giờ đây!” Nói xong, anh ta quay đầu nói với nhân viên hậu đài: “Bảo mọi người chuẩn bị bắt đầu buổi biểu diễn đi.”


Jon làm tại đây nhiều năm như vậy, kĩ năng quan trọng là biết quan sát sắc mặt người khác. Trong lòng anh ta biết, đã là ông chủ đến thì không thể để người ta chờ lâu, huống chi đây lại là Lôi tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy. Vạn nhất đón tiếp không chu toàn, nói không chừng cả công ty sẽ bị liên lụy.


“Không cần, mọi chuyện cứ diễn ra như cũ.” Lôi Dận thản nhiên ra mệnh lệnh.


“Vâng ông chủ!” Jon vội vàng nháy mắt với nhân viên kia.


Lôi Dận đặt ly rượu xuống. Jon thấy ly đã cạn thì liền tiến lên muốn rót thêm rượu cho hắn, lại ngay lập tức bị Phí Dạ ngăn lại. Điều này khiến Jon khá xấu hổ, đứng lui lại một bên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK