Mục lục
Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời - Ân Tầm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dù Đại Lị không có nói như vậy, cô đã sớm cảm thấy được vòng đeo tay này có gì đó khác lạ. Đáng tiếc, cả hai người bọn họ đều không nghĩ đến việc vòng tay này thực sự là dùng da người để làm, cả hai——đều không có được sự tàn nhẫn để nghĩ đến chuyện như thế này.

Nơi cổ tay càng lúc càng nặng nề, càng lúc càng lạnh băng khiến Mạch Khê, trong nhất thời khó có thể thừa nhận. Cô đẩy mạnh Lôi Dận ra, hô hấp dồn dập đè ép tiếng thét chói tai xuống, liều mạng mà kéo mở vòng tay, muốn tháo nó ra khỏi cổ tay. Nhưng thật đáng tiếc, chiếc vòng này giống hệt như trước kia, căn bản là không thể tháo được…

“Không, tôi không muốn đeo nó, không muốn…”

Cô liều mạng lắc đầu, nhìn Lôi Dận như một người điên——

“Ông là ma quỷ, ma quỷ không hơn không kém! Ông…ông làm sao có thể tàn nhẫn như vậy? Ông sẽ gặp báo ứng, nhất định sẽ gặp báo ứng!”

Lôi Dận không hề tức giận, ngược lại còn cười. So với sự kinh hoàng của Mạch Khê, hắn quá mức bình tĩnh, quá mức trầm ổn. Hắn duỗi cánh tay dài ra, bàn tay to lớn đầy sức mạnh kéo bàn tay nhỏ bé của cô lại, ngăn cản hành động điên cuồng của Mạch Khê, đôi môi mỏng gần sát bên môi cô:

“Báo ứng? Trên người tôi toàn là mùi của máu, ngay cả thần chết cũng phải né tránh tôi ba phần. Thử hỏi, tôi sẽ gặp báo ứng như thế nào?”

Mạch Khê giận giữ, trừng trừng mắt nhìn hắn, “Tôi không thích vòng đeo tay này, không muốn đeo nó!”

“Đừng thử tháo ra nữa…”

Bàn tay to lớn của Lôi Dận, như thể vô cùng thân thiết sờ sờ mái tóc dài của cô, “Đúng là đã lo lắng việc em có thể sợ hãi, cho nên mới khảm vào đó nhiều đá quý như vậy. Em là con gái tôi nuôi lớn, mỗi thứ trên người em, tôi không thể nào keo kiệt quá mức được.”

Cổ Mạch Khê như thể bị một bàn tay to lớn siết chặt lại, dường như bản thân cô, cho dù muốn nói cái gì cũng không có cách nào mở miệng. Cô tựa hồ nhìn thấy được phía sau lưng cha nuôi chính là một đôi cánh tàn ác, ngay cả nụ cười bên môi cũng hoàn toàn lạnh lẽo. Cô nhìn hắn, thật lâu thật lâu sau đó, toàn bộ sức lực như đã bị hút sạch, chậm rãi…

“Xin ông, buông tha cho tôi…”

Rốt cuộc, cô đã thỏa hiệp. Ngay giây phút này đây, cô đã hiểu rõ cảm giác của mẹ mình, càng thêm hiểu rõ, vì sao mẹ lại nói người đàn ông này tàn nhẫn cùng đáng sợ…

Tàn nhẫn, thường thường không ai mà không có, mà Lôi Dận, là sự đáng sợ thật sự. Có lẽ trong thế giới của hắn, sự trừng phạt vô cùng đa dạng. Không chỉ đơn giản là đổ máu, mà còn là cốt nhục chia lìa. Bởi vì, hắn từ nhỏ đã lớn lên trong bầy sói, mà loài sói cũng chỉ có sự giằng xé cùng cắn nuốt trực tiếp…

Mà hắn, hoàn toàn học được đặc điểm này, hơn nữa lại dùng phương thức trực tiếp nhất để trừng phạt mỗi một người đã từng phản bội hắn.

Nhưng là, người phạm sai lầm rốt cuộc vẫn chính là hắn. Mẹ là người phụ nữ của Huyết Xà, chính là hắn đã xen vào, hơn thế nữa, lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn để lấy đi tính mạng của Huyết Xà. Chỉ là bởi vì, mẹ muốn ở lại bên cạnh Huyết Xà hay sao?

Giờ khắc này, Mạch Khê thực sự cảm thấy bất lực, hoàn toàn bất lực. Sự bất lực đó siết lấy, khiến cô không có cách nào thở được…

Lôi Dận nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đôi mày anh tuấn hơi hơi nhíu lại, đôi môi mỏng chậm rãi tới gần cô, cái mũi cao xuyên qua những sợi tóc mềm mại cùng hơi thở ấm áp luồn qua tai cô…

“Thực sự là mẹ con liên tâm, ngay cả lời nói cũng giống như như đúc…”

Nói xong câu đó, hắn hé miệng, mạnh mẽ ngậm mút lấy vành tai tinh xảo của Mạch Khê, khiến cho toàn thân cô vì bàng hoàng mà run run.

“Tôi…buông tha cho tôi…Cái gì tôi cũng không muốn biết. Cha nuôi, tôi chỉ xin ông, thả tôi đi đi.” Cánh tay của cô buông thõng, ngay cả nước mắt cũng chảy xuống.

Lôi Dận nhíu mày, đôi môi lạnh như băng nhẹ nhàng chạm trên gò má của cô, lấy đi từng giọt nước mắt rơi ra vì sợ hãi, tiện đà kề sát đôi môi đỏ mọng kia, giọng nói rất nhỏ:

“Không có khả năng, tôi thể buông tha cho em. Cả đời này em đừng nghĩ đến việc chạy khỏi lòng bàn tay tôi, tôi sẽ——bắt lấy em rất chặt!”

Khuôn mặt đầy nước mắt của Mạch Khê đột nhiên biến sắc…

Lôi Dận cười lạnh, thân mình cúi xuống, đôi môi nóng rực cũng theo đó trượt dần, che chặt lại cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Mạch Khê nức nở, thân mình giống như chiếc lá rơi xuống trong cơn gió thu. Hắn thế nào còn có thể như vậy, hắn không có tư cách…không có tư cách sử dụng những cách thức kinh hoàng như thế!

Cô ngừng đánh hắn, theo bản năng khẽ mở hai môi, muốn hít vào một chút không khí. Nhưng, khi cánh môi vừa hé mở, đầu lưỡi nóng rẫy của hắn không khách khí mà luồn vào!

Mùi hương nồng nàn nóng bỏng đầy nam tính ấy tràn ngập trong khoang miệng cô, nhanh chóng chiếm cứ lấy cô.

Hắn quá cay độc, quá nguy hiểm, giống như mật ngọt pha đầy độc dược, không nghĩ được rằng, sẽ khiến cho người ta phải trầm luân, nghiện hương vị đó…

Khi hắn rốt cuộc buông Mạch Khê ra, cô nhìn thấy đôi mắt nóng rát của gã đàn ông kia. Ánh mắt kia có sự mạnh bạo, rất trực tiếp, rất có tính chiếm hữu, rất…Mọi thứ, đều khiến cô không có cách nào thừa nhận.

“Khê nhi, tôi rất muốn thương em thật nhiều, vậy nên, ngoan ngoãn nghe lời, không nên chọc tôi tức giận, được không?”

Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của người đàn ông vang lên, xuyên thấu lớp hỗn độn trong đầu cô…

Những lời này nói được như thế khiến người ta uất ức, nhưng Mạch Khê biết, đây là lời cảnh cáo của hắn, một phương thức cảnh cáo của riêng hắn…

Muốn rời đi sao?

Có lẽ, năm đó mẹ cô cũng đã từng như thế, trong tuyệt vọng đằng đẵng cũng chỉ có tuyệt vọng, chết, lại trở thành cách giải thoát nhẹ nhàng nhất…

—————————

Một lần nữa trở về tòa thành Bạc Tuyết, Mạch Khê càng ngày càng trở nên trầm mặc. Tất cả người hầu đều cẩn thận dè dặt hầu hạ từng ly từng tý. Quản gia Hàn Á lại nhìn thấy rõ ràng hơn nỗi đau cùng thương tiếc trong mắt Mạch Khê, mỗi ngày đều nghĩ ra ý tưởng chọc cô vui vẻ, nhưng mỗi lần đều chấm dứt trong thất bại.

Đối với Mạch Khê, Lôi Dận trông giữ càng thêm nghiêm ngặt. Chẳng những phái vệ sĩ bảo vệ cùng quản lý nhất cứ nhất động của cô trong hai mươi tư giờ, ngay chính hắn, hàng đêm cũng trở về tòa thành. Cho dù phải sang nước ngoài chủ trì hội nghị, cũng cố hết sức mà bay về trong đêm. Nếu quay về không kịp sẽ phái Phí Dạ ở lại bên người Mạch Khê.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê càng ngày càng nhợt nhạt hơn, cho dù chuyên gia dinh dưỡng là người chuyên sâu nhất, nhưng vẫn không thể cứu vớt nổi dung nhan tái nhợt ấy của cô…

Hoàng hôn nhàn nhạt, những đám mây lớn nơi chân trời tụm lại thành một cụm xinh đẹp, nhẹ nhàng buông rơi xuống dưới, như phác họa bóng dáng gần như trở thành u hồn trong hoa viên kia.

Việc đầu tiên Lôi Dận làm khi trở về từ công ty là đi đến vườn hoa. Khi đó, hắn có chút thảng thốt. Cách đó không xa là bóng dáng nhạt nhòa của một cô gái, dường như có thể biến mất bất cứ lúc nào. Chỉ như thế, lòng hắn, trong nhất thời đau đớn!

Cách đó không xa, Mạch Khê đang ngồi trên tấm thảm mỏng, giữa những tầng hoa Ngọc Sơn Bạc Tuyết, những đóa hoa trắng tinh giống như những bông tuyết, cùng với làn gió thanh mát của buổi chiều tà phiêu tán trong không trung. Váy áo màu trắng nhạt như một cơn mơ, cô gái nhỏ có chút ngây ngốc nhìn về phương xa, ánh mắt bình thản, sắc mặt thanh khiết như ánh trăng…

Lôi Dận cho đến bây giờ cũng không biết, thì ra màu trắng cũng có thể xinh đẹp đến như vậy, xinh đẹp nhưng lại là muôn vàn đau đớn. Loại đau đớn này, vừa như va đập trong lồng ngực của hắn từng hồi từng hồi, lại cũng giống như con sóng cứ quanh quẩn. Nhất là từng tầng từng tầng hoa Bạc Tuyết lay động quanh người Mạch Khê, thật giống như tuyết trời bay trong không gian. Cảm xúc quá mức bình tĩnh và thuần thục của cô như thể không muốn kẻ sau lưng mình biết được.

Giờ khắc này, Lôi Dận lại rất muốn, rất muốn ôm cô vào lòng, ôm thật chặt…

Trong không khí dường như có hương nước hoa nhẹ dịu…

Mạch Khê nhẹ nhàng quay đầu lại, ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước, giống như đóa hoa Bạc Tuyết không còn một chút hơi thở của sự sống kia. Khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn trên lối vào vườn hoa, gương mặt xinh đẹp vẫn lành lạnh có chút bi thương.

Lôi Dận bước tới, thấy hai chân thon dài của cô lộ ra trong không khí, ánh mắt vốn thân thiết bỗng có chút không vui cùng khắc nghiệt rất nhỏ, nhưng ngữ khí vẫn trầm thấp như trước.

“Sao em lại chạy tới đây?”

Mạch Khê dần dần cụp mắt xuống, không nói gì, chỉ là một lần nữa rời ánh mắt về vị trí ban nãy, nhìn những đóa hoa lay động, khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh có một tia khao khát…

Trên đỉnh đầu khẽ vang lên tiếng thở dài của người đàn ông. Ngay sau đó, hai cánh tay hắn duỗi ra, bế cả người cô lên. Trên chiếc ghế giữa bụi hoa, trong ánh trời chiều đang ngả dần về phía Tây, bóng dáng quá mức cao lớn của người đàn ông hoàn toàn bao phủ lấy thân thể bé nhỏ của cô gái trong lòng…

“Nghe Hàn Á nói, hôm nay em ăn xong phần ăn của mình, rất ngoan.” Lôi Dận ôm cả khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vào lòng bàn tay, cũng nhẹ nhàng mà ôm lấy thân mình cô.

Lông mi thật dài của Mạch Khê có chút giật giật, tựa như thong thả phiêu diêu, lại để lộ ra sự bất lực nhợt nhạt cùng xinh đẹp đến nỗi khiến người đàn ông lạnh lùng này càng thêm đau lòng, không muốn buông tay.

Thấy Mạch Khê không nói lời nào, Lôi Dận nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, lấy trong túi áo một sợi dây chuyền mặt ngọc cực kỳ trong sáng. Dưới ánh sáng của tịch dương, nó càng thêm xinh đẹp…

“Đây là tôi vô tình nhìn thấy, tuy tính chất của nó chỉ là thủy tinh bình thường nhưng có một cái tên rất dễ nghe——‘lệ tình nhân’. Kiểu dáng rất độc đáo, vậy nên tôi mua cho em.”

Mặt dây chuyền là một viên ngọc thủy tinh giống như nước mắt nằm bên trong bàn tay rộng của Lôi Dận. Mạch Khê lãnh đạm nhìn thoáng qua, ánh mắt chấn động một chút. Viên ngọc thủy tinh này trong sáng đến khiến người ta đau lòng, trong suốt như thể sắp biến mất. Rất đẹp, thật sự rất đẹp…

“Thích không?” Lần đầu tiên, Lôi Dận nhẹ nhàng hỏi ý nguyện của cô.

Mạch Khê gật đầu, trong bình tĩnh lại có sự ngoan ngoãn, đẹp đến dị thường, kinh tâm động phách.

Lôi Dận thỏa mãn nhếch môi, tự mình đeo chiếc dây chuyền lên cổ cô. Làn da nhuận ngọc làm nổi bật sự trong sáng của thủy tinh, ẩn dưới sóng tóc mềm mại của cô…

Tịch dương buông xuống, người đàn ông lại một lần nữa ôm cô vào lòng, chỉ là lẳng lặng ôm cô. Bóng dáng hai người trông thật hòa hợp trong ánh sáng mờ nhạt cuối trời…

Dưới ánh mặt trời, chiếc xe sang trọng giống như con cá kình xuyên qua ngã tư đường…

Ở vị trí cạnh lái xe, ánh sáng nhè nhẹ chiếu lên gương mặt lẳng lặng của Mạch Khê, tựa như đóa hoa trải qua sóng gió sẽ nở rộ vẻ đẹp tuyệt thế nhất, sau đó chỉ giữ lại một nét đẹp thật bình dị.

Cô như một bức tượng búp bê pha lê trong sáng, thân mình mềm mại dựa vào trên ghế xe. Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng nghiêng, xuyên qua cửa kính xe, cô nhìn hết thảy phồn hoa bên ngoài. Ánh mắt cô như đang chú ý đến điều gì đó, lại như xuyên qua chốn đô hội để chìm đắm trong suy nghĩ tự vấn bản thân.

Tóm lại là, cô vẫn như cũ, trước sau như một trầm mặc. Sắc mặt không vui cũng không buồn. Mái tóc quăn mềm xõa tung trên đầu vai, trên người cô tràn ngập mùi hương nhàn nhạt, quần áo thơm ngát dịu dàng, để lộ ra một sự ngoan ngoãn thỏa hiệp chưa từng có.

Không sử dụng lái xe của tòa thành, mà Lôi Dận tự mình lái xe. Đối với sự nghe lời của cô sau khi trở về, tuy nói rằng hắn thật vừa lòng, nhưng mỗi lần khi cô dùng đến ánh mắt chất chứa khát vọng để nhìn lũ chim ngoài cửa sổ, hắn cuối cùng vẫn ra quyết định này, mang cô theo bên người, bất luận là khi đi công ty hay đi họp.

Bắt đầu kể từ khi Mạch Khê tám tuổi đến sống ở tòa thành, chưa từng là một cô gái dễ dàng thỏa hiệp. Lần này cô yên lặng khác thường như vậy, khiến Lôi Dận ít nhiều cũng có chút hồ nghi. Sự yên tĩnh cùng an phận khác thường như thế không giống cô, vậy nên, hắn dường như càng phải cẩn thận một chút.

Thế nhưng hắn lại có một chút ngạc nhiên mà phát hiện... chỉ cần ôm cô gái này trong lòng, tâm tư bình ổn của hắn dường như có được sự thỏa mãn từ trước đến nay chưa từng có, như thể chỗ trống kia, nơi đã hoang vắng thật lâu kia, nay đã được lấp đầy…

Nói hắn bá đạo cũng được, ích kỷ cũng thế, nếu hắn cũng không bài xích loại cảm giác xa lạ này, thì cứ như vậy kéo dài đến vĩnh viễn thì tốt rồi.

Dường như điều hòa trong xe khiến người ta có chút khó thở, Mạch Khê rốt cuộc cũng có động tác. Cô vươn ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng ấn một nút ở cửa xe xuống.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, khi ánh mắt bình tĩnh của cô có nơi ngừng lại, cô khôi phục động tác cùng dáng vẻ như trước, giống hệt một con rối, nhìn ngã tư đường đầy rộn ràng nhốn nháo ngoài cửa sổ.

Trong không khí thoang thoảng đưa theo mùi hạt thông thơm ngát, tựa như tơ nhện cùng làn gió tươi mát thổi vào trong xe. Hương vị này có chút hiệu quả nâng cao tinh thần, đôi con ngươi ảm đạm và bình thản của Mạch Khê hơi chấn động một chút, như là làn gió mát thổi nhẹ qua mặt nước, khiến những làn sóng lăn tăn nhẹ nhàng gợn lên…

Bên ngoài cửa sổ xe, những người đi trên đường đều vội vội vàng vàng, đều có công việc bận rộn của chính bản thân mình. Ánh mắt Mạch Khê dần dần tràn ngập ai oán, nhìn những người đi đường, hoặc bận rộn, hoặc nhàn nhã, mỗi người đều tràn ngập sức sống tươi vui. Mà cô, giống như một con rối gỗ ngồi trong xe, bên cạnh người đàn ông này, không thể đi bất kỳ nơi đâu, không thể rời khỏi hắn nửa bước.

Thậm chí, việc học của cô, sự nghiệp ca hát của cô; thậm chí, những mối quan hệ bạn bè của cô đều vì sự bá đạo của người đàn ông này mà ‘mắc cạn’…

Xe hơi chuyển bánh vào lề đường rồi ngừng lại…

Bàn tay thon dài của người đàn ông chuyển động, mang theo mùi hương ôn hòa của riêng hắn nhẹ nhàng xoay khuôn mặt cô lại, đáy mắt vẫn bình tĩnh lạnh nhạt lại có một tia thăm dò cùng khắc nghiệt không hề che giấu...

“Suy nghĩ cái gì?”

Tuy rằng bộ dáng thất thần của cô rất đẹp, rất động lòng người, nhưng hắn vẫn không cho phép trong ánh mắt của cô không hề có hắn. Cô chỉ có thể nhìn hắn! Chỉ cho phép nhìn hắn!

Khuôn mặt anh tuấn dị thường trước mắt mang theo một cảm xúc rõ ràng là không vui. Ánh mắt Mạch Khê rốt cuộc cũng rõ ràng lại mà ngắm nhìn, sau khi tiếng nói trầm thấp từ đỉnh đầu vọng xuống, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, gần như thảng thốt:

“Bọn họ sao lại vội vã vậy?”

Mi tâm Lôi Dận hơi nhíu lại, nhìn theo ánh mắt của cô lúc nãy, ngoại trừ những người qua đường đang đi tới đi lui vì công việc, không có điều gì khác thường cả. Bọn họ? Cô là đang hỏi hắn rằng những người qua đường kia đang vội vã vì điều gì sao?

Đúng là vấn đề kỳ quái!

Bàn tay to lớn khẽ vuốt mái tóc dài của cô, làn gió mát kia thổi tung sợi tóc rối. Ngón tay thon dài của hắn sửa sang một chút khiến mái tóc ấy lại một lần nữa trở nên mềm mại…

“Khê nhi, sau khi đến công ty, ngoan ngoãn nghỉ ngơi trong văn phòng tôi, không được đi đâu cả. Chờ tôi họp xong, em muốn đi đâu chơi, muốn ăn cái gì, tôi sẽ dẫn em đi.”

Giọng nói thấp thuần khuyên nhủ, nghe vào càng giống như đang mệnh lệnh. Nhưng, có thể nghe ra trong đó sự cưng chiều không dễ thấy được.

Mạch Khê không trả lời hắn, mà cụp mắt, trầm mặc. Có đôi khi đây cũng là biểu hiện của sự thỏa hiệp. Trừ điều này ra, cô không biết nên có biểu tình như thế nào, chẳng lẽ còn muốn mang ơn hay sao?

Cô ngoan ngoãn nghe lời khiến cho Lôi Dận vừa lòng nhếch môi. Thân hình cao lớn hơi xoay lại, đôi môi mỏng mang theo ý cười rất nhẹ liền đặt một nụ hôn xuống trán cô. Nụ hôn này, tuy rằng rất nhẹ, lại mang theo ý chiếm hữu rõ ràng. Cùng lúc đó, giọng nói trầm thấp kia một lần nữa vang lên bên tai cô:

“Khê nhi, thế giới ngoài cửa sổ xe có cái gì đẹp đâu, nó chỉ làm em thêm phiền lòng…”

Ánh mắt của người đàn ông hiện lên sự bá đạo và chiếm hữu hoàn toàn. Hắn nâng tay muốn đóng cửa sổ xe xuống. Ngay lúc cửa sổ đang hạ xuống, một âm thanh đầy vui vẻ vang lên.

Mạch Khê theo bản năng nhìn qua...

Là một tiệm kẹo!

Giống hệt như trong thế giới cổ tích vậy, những mô hình kẹo lớn nhỏ được trang trí xinh đẹp đến không tưởng tượng được. Những ‘ngũ thải tân phân’ (năm màu chính: vàng, xanh, đỏ, trắng, đen. Đại ý là nơi đó có nhiều thứ, phong phú đủ loại) thật thật giả giả xếp cùng một nơi, đều biến thành những vật trang sức đẹp nhất.

Bên ngoài tiệm kẹo, những nữ nhân viên đầy nhiệt tình của cửa hàng đang mặc trang phục hình kẹo phát tờ rơi, trên mặt đều đầy những nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng…

Trong lúc nhất thời, Mạch Khê nhìn đến ngây ngốc…

Lôi Dận nhìn thấy cô có chút nghiêm túc khác lạ, cũng thấy ánh mắt cô dường như gợn lên điều gì đó, nhìn theo âm thanh náo nhiệt đó, đôi mày anh tuấn nhẹ nhàng nhíu lại, khóe môi hắn tựa như vì buồn cười mà giần giật, hắn nói nhỏ:

“Thích kẹo?”

Mạch Khê nhẹ nhàng gật đầu. Kỳ thực, cô không thích kẹo mà là thích những màu sắc rực rỡ này, còn có những nụ cười tươi tắn dào dạt trên gương mặt của nhân viên cửa hàng. Nụ cười này, cô cũng đã từng có…

Giờ khắc này, Mạch Khê thế nhưng rất muốn tìm kiếm điều mà bản thân mình đã đánh mất.

Còn người đàn ông này, hắn không hiểu, vĩnh viễn cũng sẽ không biết…

Lôi Dận thấy thế, ý tứ cưng chiều bên môi dường như càng nồng đậm hơn. Hắn nhéo nhẹ cái mũi xinh đẹp của cô, nhẹ nhàng nói, “Đúng là tiểu nha đầu! Chờ tôi!”

Nói xong, hắn đẩy cửa xe ra...

“Cha nuôi..." Mạch Khê bất ngờ lên tiếng, quay đầu nhìn về phía Lôi Dận, bàn tay nhỏ bé như có chút lo lắng mà nhanh chóng kéo lấy cánh tay hắn.

Lôi Dận quay đầu, nhìn dọc theo cánh tay mảnh khảnh của cô lên trên, đôi con ngươi vốn lãnh đạm dường như có chút vui mừng. Hắn nâng tay đóng lại cửa xe lần nữa, cầm ngược tay cô, vây bọc lấy bàn tay bé nhỏ này bên trong lòng bàn tay to lớn của hắn, giống hệt như, hắn đang nắm trong tay mình nhân sinh cùng vận mệnh của cô. Hắn tới gần cô, đôi môi mỏng thoát ra những lời nói nhỏ:

“Rốt cuộc cũng mở miệng gọi tôi?”

Ánh mắt Mạch Khê không có sự sợ hãi, giống như mặt hồ không chút gợn sóng, phản chiếu ngược hình ảnh của người đàn ông kia, phản chiếu sắc mặt lạnh lẽo cùng đường nét quá anh tuấn của hắn. Cô nhẹ nhàng nói, “Tôi có thể xuống xe, tự mình lựa chọn không?”

Tuy rằng ánh mắt cô vẫn bình thản như nước, nhưng là, trong giọng nói nhẹ nhàng thờ ơ ấy lại tràn ngập chờ mong…

Từ khi nào, ngay cả muốn hít thở bầu không khí non tươi bên ngoài cũng là một loại xa xỉ?

Lôi Dận lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sự vui mừng trong đáy mắt lặng lẽ lui xuống, giống như cơn thủy triều vừa rút, sự bình tĩnh nhất quán thay thế. Khuôn mặt anh tuấn giống như điêu khắc lóe lên ánh sáng khiến người ta không nắm bắt được. Hết thảy đều quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi khiến hy vọng nho nhỏ trong lòng Mạch Khê vừa dâng lên, lại dần dần trôi qua…


Thật lâu sau đó...


“Có thể, tôi đi cùng em.” Người đàn ông rốt cuộc cũng mở miệng. Giọng nói thấp lại trầm, thuần hương giống như một loại rượu phủ bụi đã hơn một ngàn năm…


Mạch Khê thở ra một hơi, ít nhiều cũng giật mình sửng sốt trong chốc lát, rồi nhẹ nhàng gật đầu một cái. Lôi Dận xuống xe trước, lại vòng đến vị trí bên cạnh mở cửa xe.


Giờ khắc này, ánh mặt trời như những hạt bụi vàng chiếu xuống phủ lấy người Mạch Khê. Ngay cả quần áo cũng đầy hương vị của nắng trời, lại có một chút hương hạt thông nhẹ dịu rất riêng của bầu không khí kia.


Ánh mặt trời cùng lúc đó cũng phủ kín trên người Lôi Dận, bóng dáng cao lớn như thần đế, hoàn toàn bao trùm lấy thân hình Mạch Khê. Người đàn ông quá mức anh tuấn, cô gái xinh đẹp đầy tinh tế, cảnh tượng này đủ khiến người qua đường phải chú ý mà nhìn ngắm…


Hai chiếc xe của đám vệ sĩ trước sau cũng đã sớm ngừng lại, gặp xe của Lôi Dận, cửa xe của họ lập tức mở ra. Khi đám vệ sĩ vừa thò đầu ra, liền bị một tay của Lôi Dận khoát lên, ngăn lại.


Cánh tay rắn chắc vòng qua thắt lưng Mạch Khê, tuy rằng rất nhẹ nhàng nhưng cô không có cách nào để tránh thoát được. Đôi nam nữ quá mức xuất sắc như thế này khi hướng đến tiệm kẹo náo nhiệt, những nhân viên cửa hàng nhìn một cái rất rõ ràng, đều kéo hết lại đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK