“Em gái, hồ sen này là của nhà em sao? Nói như vậy thì bệnh viện này cũng là của nhà em?”
Cô bé trừng lớn hai mắt giận dữ nhưng dường như vẫn còn sợ người đàn ông trước mặt, bất bình nói: “Đương nhiên, bệnh viện này là của nhà tôi, là do ba vất vả dựng lên, bây giờ lại bị các người chèn ép mà lấy đi rồi!”
“Trẻ con đừng nói bậy!” Phí Dạ nghe vậy, thấp giọng nói.
Bộ mặt Lôi Dận như phủ một lớp sương lạnh, sâu trong đôi mắt hắn không thể nhìn ra ẩn ý gì. Đôi mắt hắn đối diện với ánh mắt chất vấn của Mạch Khê. Khóe môi hắn thoáng cong lên, dường như chỉ như thế đã có thể làm tan đi vẻ lạnh băng trên khuôn mặt."Có chuyện gì vậy? Bệnh viện này là do các người chèn ép mà thu mua sao?"
Thân mình cao lớn của Lôi Dận có chút cứng ngắc, đôi mày cương nghị hơi hiện vẻ lạnh lùng. Bàn tay hắn đặt bên hông Mạch Khê. Cũng không khó để nhìn ra vẻ nhẫn nhịn của hắn thông qua đôi mắt...
"Việc của em lúc này chính là khỏe mạnh mà sinh hạ đứa nhỏ, chứ không phải là can thiệp vào phương thức xử lý công chuyện của tôi."
"Ông..."
Mạch Khê nắm chặt tay lại, đuôi lông mày cũng rõ ràng hiện lên vẻ tức giận. Đúng, cô không có tư cách gì mà can thiệp vào công việc của hắn, có điều...
Bàn tay cô bị người đàn ông kéo lấy, cảm giác ấm áp lại tràn qua...
"Tức giận không tốt cho phụ nữ có thai." Hai gò má Lôi Dận mang vẻ lạnh lùng ban đầu, ngữ khí lại trầm thấp nhưng trong giọng nói thì không thấy nét tình cảm như trước.
Mạch Khê thấy thế thì không có chút cảm động, ngược lại vung khỏi bàn tay Lôi Dận rồi đến bên cạnh cô bé, dịu dàng hỏi:"Em gái, em đừng sợ, nói mọi chuyện cho chị nghe đi."
Cô bé dường như cảm nhận được sự quan tâm của Mạch Khê, giọng nói có chút nghèn nghẹn, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống....
"Bệnh viện này là do ba em thành lập. Trước kia ở đây có rất nhiều bệnh nhân. Ba nói bệnh viện này là bệnh viện tư nhân tốt nhất. Nhưng mà hai ngày trước, em nhìn thấy người kia... " Cô bé đột nhiên chỉ vào Phí Dạ.
"....đến nhà em. Sau đó ba em cũng không đến bệnh viện nữa. Hai ngày nay, ba em chỉ ở nhà uống rượu. Cho đến bây giờ em chưa từng nhìn thấy ba uống rượu như vậy."
Tâm tình Mạch Khê cũng dần ổn định, trong lòng cũng đại khái hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Cô thầm than một tiếng rồi lại hỏi: "Em gái, vậy tại sao em lại một mình chạy đến đây?"
"Em biết ước nguyện của ba, nên cũng rất thích hồ sen này. Hồ sen này là ba trồng tặng mẹ vì đây là loài sen mẹ em thích nhất." Cô bé nói xong, tiếng khóc càng thêm to, cuối cùng khóc không thành tiếng.
Một ngọn lửa không tên rực lên trong lòng Mạch Khê. Cô ngẩng đầu, tức giận nhìn qua Phí Dạ rồi lại chuyển sang phía Lôi Dận..."Sao ông có thể làm như vậy? Thật quá đáng!"
"Tiểu thư Mạch Khê, chuyện này không như cô nghĩ đâu... "
"Phí Dạ!" Giọng nói của Lôi Dận đanh lại, chặn ngang lời Phí Dạ rồi ra mệnh lệnh: "Xử lý tốt chuyện này đi!"
"Vâng, Lôi tiên sinh!"
Lôi Dận một lần nữa dừng ánh mắt trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê. Đôi mắt cô dưới ánh mặt trời lóe ra vẻ phẫn nộ nhưng lại đẹp kỳ lạ. Vẻ lạnh lùng trong mắt hắn hơi dịu đi một chút. Lúc này, ngọn lửa giận trong mắt cô chiếu vào đáy mắt hắn lại như bông mai nở rộ.
Một người phụ nữ đẹp có thể có rất nhiều loại, quyến rũ, thanh thuần, mị hoặc hay đáng yêu...Vẻ xinh đẹp cũng có thể biểu hiện bằng nhiều cách, chẳng hạn như nụ cười, vẻ suy tư, sự dịu dàng....
Nhưng Mạch Khê đẹp không chỉ khi cười mà ngay cả lúc cô khóc nức nở hay khi tức giận cũng khiến người ta không đành rời ánh mắt. Nhất là khi tức giận, mỗi khi đáy mắt cô nổi lên lửa giận hừng hực thì vẻ xinh đẹp dường như đạt đến cực hạn!
"Khê nhi, em ra ngoài lâu quá rồi, nên về phòng nghỉ đi thôi!"
Cảm xúc dao động trong Lôi Dận không quá lớn, nhất là đối mặt với lửa giận của cô thì ngữ khí lại trầm thấp xuống. Tiếng nói của hắn mang theo thứ hương quen thuộc khiến người ta không khỏi say mê.
Ánh mắt Mạch Khê dần tràn ngập vẻ khiếp sợ. Cô theo bản năng lắc đầu, sắc mặt cũng dần ảm đạm, "Sao ông có thể lạnh lùng như vậy? Chỉ vì sự ích kỷ của ông mà ông làm ảnh hưởng đến cả gia đình của một cô bé. Sao ông có thể đối với sự việc như thể không có chuyện gì như vậy?"
"Thương trường như chiến trường, loại chuyện này, một đứa bé thì có thể hiểu được cái gì?"
Lôi Dận chưa bao giờ có sự nhẫn nại đến thế, vẫn tiếp tục nói, "Không còn sớm nữa, về phòng thôi!"
Bàn tay to áp nhẹ lên đầu cô, giọng nói lạnh lùng lại mang theo chút dịu dàng.
"Trả bệnh viện lại cho họ!"
Mạch Khê đứng nguyên tại chỗ không hề nhúc nhích. Đôi mắt đẹp không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào hắn.
Lôi Dận hơi nhíu mày, "Những lời này, tôi sẽ cho rằng đó là lời cáu kỉnh của em!"
Ngữ điệu của hắn thậm chí không hề lên cao. Nhưng phải biết rằng, đây là tính cách của Lôi Dận. Mọi người vẫn biết đây chính là điểm báo hiệu hắn không hài lòng, bởi ngữ điệu bình tĩnh nhưng thực ra đang ẩn ý tứ cảnh cáo rất rõ ràng.
Phí Dạ biết rõ điều này, sắc mặt cũng đã dần nổi lên vẻ lo lắng.
Hơi thở nguy hiểm dần tản ra trong bầu không khí, thậm chí Mạch Khê cũng ngửi thấy mùi nguy hiểm ấy. Cô lạnh lùng cười, như đang tự giễu mình. Khóe môi cô cong lên. Trong ánh mắt đang chống lại Lôi Dận dâng lên vẻ thê lương, ảm đạm như giếng cạn."Ông đã hủy hoại tôi rồi, còn muốn thu tay lại hủy hoại đi bao nhiêu người nữa?"
Những lời này thực sự đủ để kéo đến tai ương khôn lường!
Quả nhiên, Mạch Khê vừa dứt lời, vẻ mặt Lôi Dận đột nhiên như tên ma vương khiến người ta sợ hãi. Hắn nhìn cô, sâu thẳm trong ánh mắt tản ra tia sáng mãnh liệt như ánh sao đêm....
"Có biết hay không, lời tranh luận này của em là đại nghịch bất đạo, hả?"
Cánh tay rắn chắc của hắn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô. Hơi thở nguy hiểm như quẩn quanh bên tai cô, dù âm điệu trong giọng nói của hắn không cao nhưng lại mang vẻ uy hiếp rõ ràng.
Mạch Khê không khỏi đứng thẳng lên, một cảm giác căng thẳng hướng đến ngay trên đỉnh đầu...
"Ông có thể lại nhốt tôi vào lồng. Nếu như vậy thì không cần lãng phí tiền của mà thu mua hẳn một cái bệnh viện đâu."
Ánh mắt Lôi Dận khóa chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Đôi môi mỏng hơi gợn lên ý cười lãnh khốc. Đôi con ngươi đen lúc này cũng lộ ra vẻ nguy hiểm như của dã thú khát máu...
"Em là mẹ của con tôi, ít nhất tôi sẽ để em sống mà có chút tôn nghiêm!"
Giọng nói lạnh băng của Lôi Dận như cây roi quật vào lòng Mạch Khê. Sắc mặt cô càng thêm tái nhợt, không còn chút huyết sắc...Ngay lúc bầu không khí đang căng thẳng...
"Anna? Anna, trời ạ, sao con lại ở đây?"
Giọng nói nôn nóng của người đàn ông từ xa lại gần. Ông nhìn thấy cô bé thì có chút an tâm, cùng lúc đó, ánh mắt đưa đến hai người đàn ông trước mặt thì không khỏi sửng sốt, sợ hãi.
Bỗng nhiên xuất hiện một người đàn ông, bầu không khí căng thẳng đang dần nghiêm trọng lại bị phá vỡ... Ngay lúc này lại phát sinh một vấn đề...
"Khâu Cát viện trưởng, ông xuất hiện ở đây là có ý gì? Theo như điều khoản trong hợp đồng thì gia đình ông phải ở London mới đúng chứ!"
Phí Dạ là người trực tiếp bàn bạc với ông nên thực ra người đàn ông ấy cũng chỉ nhận ra Phí Dạ.
Người đàn ông trung niên ấy chính là người đã thành lập đồng thời là viện trưởng của bệnh viện Buals.
Bệnh viện này tọa lạc tại nơi có địa thế rất tốt hơn nữa quang cảnh xung quanh tuyệt đẹp. Ngay lúc mới thành lập, nó đã phục vụ cho những người cao quý. Nói đúng hơn, bệnh viện này mở ra là dành cho kẻ có tiền. Nguyên do cũng bởi nó được đầu tư trang thiết bị tối tân, lại mời được những bác sĩ, chuyên gia hàng đầu. Vì thế chỉ trong thời gian ngắn, bệnh viện này đã có được danh tiếng không nhỏ.
Lôi Dận cũng mới nhắm được chỗ này, đương nhiên chỉ trong một thời gian ngắn đã có được nó, và việc dùng thủ đoạn là không thể tránh khỏi.
"Ba..." Cô bé vừa khóc vừa chạy về phía viện trưởng.
"Phí... Phí tiên sinh, thực xin lỗi, tôi chỉ là quá lưu luyến nơi này nên chưa chuyển đi."
"Trông con gái ông cho cẩn thận!" Phí Dạ lạnh giọng nói.
"Vâng...vâng... "
Khâu Cát viện trưởng vội vàng gật đầu, lại theo bản năng liếc qua người đàn ông đứng cách đó không xa, trong lòng đột nhiên run lên. Dường như ông cảm thấy có chút quen thuộc, hình như đã gặp hắn ở đâu đó rồi.
"Ba, chúng ta đừng bỏ hồ sen, đây là nơi mẹ thích nhất..." Cô bé lớn tiếng khóc lên.
Đáy lòng Mạch Khê khẽ rung động. Cô có thể nhìn ra được đích thực là một người cha tốt. Trong ánh mắt ông, trừ bỏ vẻ thâm tình thì cũng không ít những tơ máu...
"Anna, ngoan ngoãn nghe lời. Chỗ này đã thuộc về người khác rồi. Về phần hồ sen này... " Khâu Cát viện trưởng cố hết sức dỗ dành con gái, trên mặt cũng chỉ toàn là vẻ bất đắc dĩ cùng tang thương, "...cứ để mặc đi..."
"Nhưng hoa sen là do tự tay mẹ trồng..." Cô bé nói một câu, lệ bi thương lại trào ra.
Lòng Mạch Khê ê ẩm đau. Cô nhìn về phía Lôi Dận, lại thấy khuôn mặt hắn lạnh băng. Vẻ hờ hững trong đáy mắt hắn thực sự quá quen thuộc, thậm chí bộ dáng cũng ung dung như không.
Cô thật sự không nhịn được, cố tránh khỏi vòng tay của Lôi Dận rồi bước nhanh đến, dùng một âm giọng nhẹ nhàng nhất để an ủi cô bé, "Em gái, em yên tâm, hồ sen này là của em, cả bệnh viện này nữa vẫn thuộc về ba người gia đình em. Đừng khóc nữa!"
Một câu nói ra khiến tất cả những người đang đứng đó kinh ngạc, ngoại trừ cô bé. Cô bé ngừng khóc, ánh mắt long lanh nhìn Mạch Khê...
"Chị, là thật sao? Chị không gạt em chứ?"
Mạch Khê nhẹ nhàng ngồi xổm xuống, khẽ vuốt mái tóc dài của cô bé. Khuôn mặt xinh đẹp của cô ánh lên một vẻ dịu dàng mê ly, đôi môi anh đào khẽ gợn lên nụ cười xinh đẹp...
"Em tên là Anna đúng không?"
Cô bé gật đầu mạnh một cái.
"Anna, chị cam đoan với em, bệnh viện này vẫn có thể như trước đây. Về sau em vẫn có thể tự do thăm hồ bất kỳ lúc nào."
Giọng nói của Mạch Khê rất nhẹ nhàng tựa như thanh âm từ trời rớt xuống vậy.
Cô bé có vẻ rất vui sướng, vỗ tay hoan hô, ngẩng đầu nhìn Khâu Cát viện trưởng, "Ba, bệnh viện lại là của nhà chúng ta rồi!"Vẻ mặt viện trưởng hơi sững sờ, "Chuyện này..."
Ông nghi hoặc nhìn. Vị tiểu thư này là ai? Người thu mua bệnh viện là cô ấy sao? Tại sao lại có thể nói trả bệnh viện lại cho ông là trả ngay được vậy?
Phí Dạ đứng một bên thấy thế thì vội vàng tiến lên, thấp giọng khuyên, "Tiểu thư Mạch Khê, Lôi tiên sinh thu mua bệnh viện này chẳng qua là muốn bảo vệ sự an toàn của tiểu thư và đứa bé mà thôi."
"Sai rồi!"
Mạch Khê đứng dậy, ánh mắt dần mất đi vẻ dịu dàng, thản nhiên nhìn về phía Lôi Dận rồi lại nhìn về Phí Dạ, "Ông ta chẳng qua là muốn thỏa mãn chính mình mà thôi. Tôi sẽ không làm con rối gỗ của ông ta."
"Tiểu thư Mạch Khê... "
"Khâu Cát viện trưởng, nếu ông không muốn bán bệnh viện thì không ai có thể ép ông."
Mạch Khê không buồn nghe lời giải thích của Phí Dạ mà chuyển hướng nhìn sang phía Khâu Cát viện trưởng.
Giọng nói của cô quá mức bình tĩnh, tựa như chiếc lá khẽ rơi trên mặt hồ, hoa rơi không tiếng động. Sự bình tĩnh thậm chí lan ra đáy mắt cô, khiến cô trở nên xinh đẹp như vị nữ thần vậy.
Cô lẳng lặng nhìn Khâu Cát viện trưởng. Cô vốn tưởng rằng ông ta sẽ giống như con gái mình mà vui sướng, không ngờ rằng...."Cô, cô..."
Ông kinh ngạc mà nhìn Mạch Khê rồi đột nhiên bộ dáng cũng thay đổi. Toàn thân ông toát lên vẻ hoảng sợ, ngay cả da trên mặt dường như cũng co rúm lại, ánh mắt thì mở lớn ra...
Loại vẻ mặt này thường cho thấy con người đang lâm vào nỗi sợ hãi cực độ. Nhưng chính giờ khắc này, vẻ mặt của Khâu Cát viện trưởng như gặp phải ma quỷ.
"Khâu Cát viện trưởng, ông..."
"Cô....không phải cô đã chết rồi sao? Sao lại...?" Khâu Cát viện trưởng chỉ vào Mạch Khê, ngón tay cũng run run, bắt đầu nói năng lộn xộn.
Mạch Khê cả kinh...
"Viện trưởng, ông đang nói gì vậy? Tôi..." Cô muốn tiến lên giải thích.
"Cô đừng cậy có tiền!"
Khâu Cát viện trưởng một tay ôm lấy con gái, vẻ mặt hoảng loạn nhìn chằm chằm Mạch Khê, một tay kia bắt đầu vung loạn, "Bạc tiểu thư, cô...cô đừng lại đến tìm tôi. Tôi thật sự không biết gì cả..."
Mạch Khê hoàn toàn ngây ngốc.
Lôi Dận đứng bên cạnh nãy giờ vẫn chưa mở miệng, vừa nghe thấy vậy thì sắc mặt liền biến đổi. Hắn tiến nhanh đến, cánh tay duỗi ra kéo mạnh lấy áo viện trưởng, bàn tay to lớn chỉ cần thêm chút lực là có thể bóp chết ông ta...
"Bạc tiểu thư ông vừa nói là ai? Bạc Tuyết?" Tiếng nói trầm thấp lộ ra vẻ uy hiếp vô cùng, lại lạnh như cái rét tháng chạp khiến đối phương đông lại.
Sắc mặt viện trưởng cũng biến đổi nhanh, ông gian nan gật đầu, lại kinh ngạc nhìn về phía Mạch Khê, trong mắt có đôi chút chần chờ, "Là... tiểu thư Bạc Tuyết."
Toàn thân Mạch Khê run lên. Bạc Tuyết? Là mẹ cô sao? Vị viện trưởng này biết mẹ cô?
Ánh mắt Lôi Dận càng trở nên lạnh lùng như băng. Cảnh tượng này khiến cô bé con kia hoàn toàn sợ hãi. Nhìn thấy cha bị tóm lấy, bàn tay cô bé nắm lại đánh lên đùi Lôi Dận...
"Đồ trứng thối, buông ba ra, buông ra!"
"Anna... "
"Bạc Tuyết lúc ấy tìm ông, là vì cái gì?" Lôi Dận không để ý đến cô bé đang khóc lóc làm loạn, ngữ khí càng thêm sầm lãnh hỏi Khâu Cát viện trưởng.
Khuôn mặt Khâu Cát viện trưởng lộ vẻ kinh sợ, giọng nói cũng có chút đứt quãng, "Tôi…Thật sự lúc đó tôi không biết gì cả. Tiểu thư Bạc Tuyết cũng rất kỳ quái. Cô ấy tới tìm tôi cũng chỉ hỏi có một câu... "
"Hỏi cái gì?"
"Cô ấy, cô ấy hỏi tôi... Lôi phu nhân chết như thế nào?" Khâu Cát viện trưởng nói chuyện hơi lắp bắp, bởi sợ hãi, cũng bởi bàn tay Lôi Dận tóm quá mạnh, gần như bóp nghẹt ông vậy.
Lôi Dận nhíu mày, "Vì sao cô ấy muốn hỏi như vậy?"
"Không biết, tôi, tôi thật sự không biết. Có thể là do trước đây tôi đã từng xem bệnh cho Lôi phu nhân, mà lúc đó tôi cũng không biết bà ấy là Lôi phu nhân. Bạc Tuyết tiểu thư bỗng dưng tìm được tôi khiến tôi cũng cảm thấy kỳ lạ. Lôi phu nhân không phải là chết do khó sinh sao?" Khâu Cát viện trưởng trả lời một tràng.
Lời nói này dừng trong tai Mạch Khê nhưng cô cũng chẳng hiểu thế nào. Còn Phí Dạ đứng bên kia thì đôi mày đã nhíu chặt lại, dường như đang suy tư điều gì đó.
Đôi mắt thâm thúy của Lôi Dận cũng hiện lên vẻ suy tư, lạnh lùng hỏi, "Sao ông lại biết Bạc Tuyết?"
Sắc mặt Khâu Cát tím ngắt như sắp ngạt thở. Thấy thế, Lôi Dận liền buông lỏng tay, viện trưởng thuận thế ngã xoài ra đất.
Ông cố hít từng ngụm khí vào lồng ngực. Cô bé kia cũng khóc nấc lên nhào vào lòng ông.
"Nói!" Lôi Dận không hề im lặng, trên mặt thấp thoáng tản ra mùi máu tươi.
"Tôi... " Khâu Cát viện trưởng dường như có chút khó nói.
Mạch Khê nhịn không được tiến lên, cố gắng cầu xin, "Viện trưởng, ông mau nói đi."
Khâu Cát viện trưởng tựa như có chút sợ Mạch Khê, lui thân mình về sau, lại nhìn thoáng qua Lôi Dận, thấy vẻ mặt hắn lộ vẻ không kiên nhẫn thì ông vội vàng nói: "Kỳ thực, tiểu thư Bạc Tuyết luôn là người tôi thầm mến trong lòng, mỗi lần cô ấy lên sàn catwalk trình diễn tôi đều đến xem. Có điều, không ngờ có một lần cô ấy tới phòng khám tìm tôi tư vấn. Cũng chính lần đó tôi và cô ấy mới chính thức nói chuyện với nhau…"
Ông thầm nghĩ, "Thì ra vị tiểu thư này không phải Bạc Tuyết. Nhưng sao hai người lại giống nhau vậy?"
"Phòng khám? Chính là bệnh viện này?" Lôi Dận nghi hoặc hỏi.
"Không, tôi vốn học về tâm lý, ban đầu mở phòng khám cũng là phòng tư vấn tâm lý. Về sau tôi mới lập nên bệnh viện này." Viện trưởng vội vàng giải thích.
Đột nhiên Lôi Dận nhíu mày chặt lại…
"Rồi sao nữa?"
"Sau này... "
Viện trưởng dừng một chút, "Sau đó cũng không có gì. Kỳ thực Bạc Tuyết tiểu thư không có vấn đề gì lớn về tâm lý cả, chỉ là do quá áp lực mà thôi. Sau vài lần tư vấn, chúng tôi không gặp lại nhau nữa. Có điều trước đó cô ấy tình cờ nhìn thấy bệnh án của Lôi phu nhân cho nên mới không ngừng hỏi tôi... "
"Lôi phu nhân mà ông nói là ai?" Lôi Dận cho tới bây giờ không biết mẹ hắn đã từng đến gặp bác sĩ tâm lý, tuy rằng hắn cũng chưa từng gặp mẹ một lần.
Viện trưởng nuốt nước miếng, "Chính là Lôi phu nhân của Lôi thị đó, nhưng mà bà ấy thật sự đã chết nhiều năm trước rồi.". Ngôn Tình Sủng
Ánh mắt Lôi Dận có chút ảm đạm, hàn ý nơi đáy mắt cũng dịu đi không ít. Mẹ hắn đã từng phải đến gặp bác sĩ tâm lý?
"Bệnh án của Lôi phu nhân ở đâu?"
Viện trưởng thầm thở dài, "Nếu phòng khám còn thì nhất định sẽ tìm được bệnh án của phu nhân. Đáng tiếc, trận đại hỏa năm đó đã thiêu trụi hoàn toàn phòng khám. Nơi đó ghi dấu rất nhiều những ‘mồ hôi nước mắt’ của tôi..."
"Lôi phu nhân lúc ấy vì sao phải đến khám tâm lý?" Khuôn mặt tuấn tú sắc bén của Lôi Dận dần trầm xuống...
Đại hỏa? Thật sự lại trùng hợp vậy sao?
Viện trưởng chậm rãi nhớ lại, "Kỳ thực Lôi phu nhân chỉ đến phòng khám có một lần. Tôi nhớ rất rõ ràng, ngày đó mưa to, bà ấy đến phòng khám với sắc mặt rất kém. Sau đó bà ấy nói với tôi gần đây giấc ngủ của bà không tốt, đang ngủ lại gặp ác mộng, trong lòng lúc nào cũng hoảng sợ, dường như lúc nào cũng có thể phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Lúc đó tôi đã chẩn đoán sơ bộ là bà ấy mắc chứng u buồn trước khi sinh."
"Chứng u buồn trước khi sinh?" Lôi Dận lâm vào dòng suy tư thâm trầm.
Viện trưởng gật đầu, "Không sai, lúc đó bà ấy đúng là đang mang bầu. Loại bệnh án như thế tôi đã từng tiếp nhận rất nhiều nên có khuyên bà ấy một vài biện pháp."
"Biện pháp gì?" Lôi Dận nghiêm túc hỏi.
"À... " Viện trưởng nghĩ nghĩ, "Ví dụ như đi dạo nhiều, đọc sách ; nghe nhạc là cách tốt nhất, không những làm cho tâm tình sản phụ bình ổn mà còn là phương thức dưỡng thai hiệu quả nhất."
Nói đến nơi này tựa như nhắc đến một chốn thanh bình. Nhìn bề ngoài, Khâu Cát viện trưởng đã từng được gặp hai người phụ nữ, một là Lôi phu nhân, một là Bạc Tuyết. Thông qua lời kể của ông, Mạch Khê có thể đại khái biết được một chút chuyện năm đó.
Lôi phu nhân không cần đoán nhiều, hẳn chính là mẹ Lôi Dận. Nhìn biểu tình nghiêm trọng của hắn cũng có thể tưởng tượng được. Có lẽ năm đó Khâu Cát viện trưởng mở phòng khám tâm lý từ rất sớm, tối thiểu lúc Lôi phu nhân mang thai đã mở rồi.
Lôi phu nhân được Khâu Cát viện trưởng chẩn đoán là mắc chứng u buồn trước khi sinh. Hơn nữa ở phòng khám của ông cũng có lưu lại bệnh án đặc biệt. Nhiều năm sau, Bạc Tuyết cũng chính là mẹ cô, do chịu nhiều áp lực tâm lý nên đã đến phòng khám của Khâu Cát, trong lúc lơ đãng nhìn thấy bệnh án của Lôi phu nhân...
Chuyện này thì ra cũng mới chỉ là khúc dạo đầu cho một câu chuyện định mệnh mà thôi. Có điều...Bạc Tuyết lại luôn miệng hỏi Khâu Cát viện trưởng xem Lôi phu nhân chết thế nào. Như vậy xem ra, Bạc Tuyết có quen biết Lôi phu nhân. Vậy thì...
Mạch Khê nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía Lôi Dận. Mọi người đều biết, lúc Lôi Dận vừa mới sinh ra, Lôi lão gia đã tuyên bố ra bên ngoài rằng Lôi phu nhân vì khó sinh mà chết. Như vậy thì đáng lẽ Bạc Tuyết không thể biết Lôi phu nhân mới đúng.
Đột nhiên ánh mắt cô chợt lóe lên, vừa muốn hỏi thì lại nghe thấy giọng nói lạnh băng âm trầm của Lôi Dận...
"Khâu Cát viện trưởng, năm đó ông đã gặp Lôi phu nhân?"
Khâu Cát viện trưởng không ngờ người đàn ông này lại dây dưa lâu như vậy, cố gắng nhớ lại rồi rốt cục cũng nhớ ra, "Thực sự là rất lâu rồi, hẳn là cách đây ba mươi ba năm rồi."
Sắc mặt Lôi Dận cực kỳ khó coi.
Trong lòng Mạch Khê cũng đột nhiên run lên. Kỳ thực, nhìn khuôn mặt hắn đóng băng, lòng cô lại phiếm đau. Dù sao đó cũng là mẹ đẻ hắn mà.
Vừa rồi cô cũng muốn hỏi viện trưởng vấn đề này, không ngờ Lôi Dận lại giành trước. Nói cách khác, người năm đó Khâu Cát viện trưởng gặp không phải là mẹ kế của hắn mà mẹ đẻ, chính xác hoàn toàn là mẹ đẻ của Lôi Dận...
Làm sao có thể?
Mạch Khê nhìn về phía Khâu Cát viện trưởng, lại thấy ông không chớp mắt nhìn mình, trong mắt ông có hơn một điểm phức tạp. Nhưng chỉ một cái chớp mắt, khi cô nhìn về phía ông thì ông lại vội vàng rời tầm mắt đi.
Năm đó Khâu Cát viện trưởng là người thầm mến Bạc Tuyết – mẹ cô. Như vậy xem ra, tuổi của ông hẳn là khá lớn, sao lại có con gái nhỏ như vậy?
Có lẽ là do ánh mắt cô quá nghi hoặc, cũng có thể là do tâm tư cô quá dễ dàng để người khác đoán được, Phí Dạ thấp giọng nói,"Cô con gái này là do vợ thứ hai của Khâu Cát viện trưởng sinh. Người vợ đầu của ông ấy đã chết trong vụ hỏa hoạn năm đó."
Khâu Cát viện trưởng khổ sở cúi đầu.
Mạch Khê bừng tỉnh đại ngộ, nhưng đồng thời lại cảm thấy buồn cười. Nghĩ đến vị viện trưởng này hẳn là cũng chẳng mấy yêu thương người vợ đầu, bằng không sao lại đi thầm mến mẹ cô? Nghĩ đến trận hỏa hoạn kia, hẳn là xảy ra sau khi mẹ cô đến đây. Giờ thì bệnh viện này được lập nên.
"Nguyên nhân gây ra vụ hỏa hoạn đó là gì?" Đôi mày Lôi Dận hiện rõ vẻ suy tư, hắn lại lạnh giọng hỏi.
Sắc mặt Khâu Cát viện trưởng có vẻ bất đắc dĩ, "Họa thiên định đến thì không cách nào tránh được. Đêm đó một cửa hàng ngay bên cạnh bị cháy mà tôi lại quên không đóng cầu dao điện ở phòng khám. Cứ như vậy một nhà cháy thành hai nhà. Ngọn lửa quá to không cách nào dập được."
Nói tới đây, ông nhắm hai mắt lại. Có thể thấy vụ hỏa hoạn năm đó đã tạo thành một bóng ma ám ảnh đối với ông.
"Nếu lúc ấy vợ tôi không quay lại lấy giúp tôi vài thứ thì cô ấy cũng sẽ không bị chết cháy. Tất cả đều là lỗi của tôi. Kể từ đó, tôi buông xuôi công việc, không còn tư vấn tâm lý nữa. Bởi một bác sĩ lại bị ám ảnh bởi một bóng ma tâm lý như vậy thì sao có thể đi tư vấn cho người khác chứ, nhất là tư vấn tâm lý."
"Lần cuối cùng ông nhìn thấy Bạc Tuyết là khi nào?" Lôi Dận dường như không hứng thú gì với lời than vãn cùng áy náy của ông, ngược lại hỏi một vấn đề khác.
"Tôi... "
Dòng cảm xúc của Khâu Cát viện trưởng đột nhiên bị đánh gãy nên trong lúc nhất thời ông không phản ứng lại, ngây ngẩn hồi lâu mới suy nghĩ mà trả lời:
"Khoảng mười tám hay mười chín năm trước. Cũng đã lâu lắm rồi nên tôi không nhớ rõ. Nhưng sau này tôi nghe nói Bạc Tuyết...đã chết." Nói tới đây, ông cẩn thận nhìn thoáng qua Mạch Khê, trong lòng vẫn hơi cảm thấy sợ.
Mạch Khê có vẻ hiểu rõ tâm trạng của ông ta. Hẳn là vì khuôn mặt của cô! Cô đã từng được xem ảnh chụp của mẹ, tuy rằng không giống hoàn toàn nhưng dáng người và đôi mắt thì rất giống. Nhưng vẫn phải nói người giống hơn cả là Bạc Cơ – người mà cho đến nay Mạch Khê vẫn cảm thấy rất thần bí.
Khâu Cát viện trưởng lại lặng lẽ dừng ánh mắt trên người Mạch Khê, trong mắt phiếm có nét nghi hoặc. Cuối cùng ông vẫn không nhịn được mà dè dặt hỏi, "Xin hỏi, vị tiểu thư này là...?"
"Cô ấy là ai không liên quan gì đến ông... "
"Cô ấy chính là... "