“Ở đây gió lớn, vào thôi.”
Mạch Khê không hề chớp mắt nhìn Lôi Dận chằm chằm như thể đang nhìn người ngoài hành tinh vậy, nửa ngày không có chút phản ứng.
Lôi Dận có chút buồn cười với vẻ mặt cô, “Sao vậy?”
“Ông, ông làm sao có biết cổ tự Trung Quốc như vậy được?” Thật lâu sau Mạch Khê mới tìm lại được giọng nói của mình. Hắn luôn luôn đánh đánh giết giết, thế nhưng…
Lôi Dận không cho là đúng, giật giật khóe môi, nhưng cũng rất có kiên nhẫn, nửa thật nửa giả nói, “Tôi đọc thuộc Tứ thư Ngũ kinh của Trung Quốc.”
Tứ thư ngũ kinh: (9 bộ sách chủ yếu của Nho giáo, được xem như là những tác phẩm văn chương cổ điển trong Trung Hoa đại lục)
Mạch Khê nghe vậy, chân mày nhíu lại, có sự nghi ngờ thoáng qua, thật hay không hắn lại lợi hại như vậy?
Thấy cô bày ra vẻ mặt nghi ngờ, nhất là đôi mắt nâu trong như nước không hề chớp mà nhìn hắn, cực kỳ giống như đá quý phát ra ánh sáng giữa hồ nước, đẹp đến động lòng người, tâm tình hắn không khỏi tốt lên. Chân dài tao nhã vắt lên nhau, hắn ngồi xuống bên cạnh Mạch Khê, cánh tay lớn rất tự nhiên bao lấy cô, ôm thân mình cô vào trong lòng…
“Nếu em đã thích sen Tịnh Đế, thì cũng phải biết rõ truyền thuyết về loài sen Tịnh Đế này mới đúng.”
“Truyền thuyết về sen Tịnh Đế ư?”
Sự quan tâm tò mò của Mạch Khê bị hắn khơi dậy, tựa hồ quên mất việc phải đẩy hắn ra, không khỏi để bản thân giống như một cô gái đang yêu, tựa vào lòng hắn.
“Muốn nghe không? Là một truyền thuyết rất hay về tình yêu của Trung Quốc.” Lôi Dận cúi đầu nhìn đôi mắt đẹp của cô, giọng nói như thiên âm, va chạm vào lồng ngực cô.
Mùi hương nhàn nhạt của riêng hắn nhẹ nhàng vây phủ, mê hoặc ý thức của cô, khiến hô hấp có chút trở nên dồn dập. Cô vội vàng hạ tầm mắt xuống, không dám nhìn đôi mắt màu lục quá mức sâu thẳm của hắn rồi gật gật đầu…
Vì sao, hôm nay, đôi mắt hắn lại giống như hồ nước, khiến cho con người ta chỉ cần nhìn vào là có thể bị hút lấy?
Tiếng cười nhẹ nhàng của người đàn ông vây quanh đầu Mạch Khê. Dường như khuôn mặt nhỏ nhắn này đang khiến hắn phải nở nụ cười, cánh tay thu lại, ôm cô hoàn toàn kề sát vào mình. Hắn nhẹ nhàng tựa cằm lên đỉnh đầu cô gái nhỏ, hít vào một hơi thật sâu, đưa mùi hương thơm ngát của riêng cô vào khoang phổi, thỏa mãn khép hai mắt lại. Giọng nói hắn trầm thấp như đến từ một nơi xa xôi nào đó…
“Tương truyền ở Trung Quốc xưa có một thôn tên là Đường Liên thôn. Ở phía đông của thôn có một nhà Hồng viên ngoại ngày đêm hy vọng có con, một năm kia vợ ông ta rốt cuộc cũng mang thai, lại ngoài ý muốn sinh ra một người con gái. Hồng viên ngoại kia rất mất hứng, hai người cuối cùng cũng thương lượng được, nuôi cô gái nhỏ này như một người con trai, gọi là Tái lang. Tái lang vừa được mười hai tuổi, Hồng viên ngoại dựng lên một thư quán, mời thầy đồ đến dạy Tái lang đọc sách. Lại nói đến ở phía tây của thôn, có một nhà Bạch viên ngoại. Vợ ông ta đã từng sinh ba người con nhưng toàn bộ đều chết non. Một năm kia, vợ ông ta tiếp tục sinh hạ một đứa con trai, hai người lại thương lượng nuôi đứa con này như là con gái, có lẽ như vậy mới tránh khỏi vận mệnh chết non của nó. Vợ chồng ông ta cho đứa trẻ đeo khuyên tai, gọi là Trinh nương. Trinh nương vừa được mười ba tuổi, mặc quần áo trang điểm vào, so với những cô gái khác còn xinh đẹp hơn…”
Mạch Khê nghe đến nhập thần, đưa ánh mắt dừng trên hồ sen Tịnh Đế cách đó không xa. Lôi Dận cúi đầu, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô. Đây là lần đầu tiên cô nghe hắn kể chuyện xưa. Lạnh lùng tắm máu như hắn, nhưng lại cũng sẽ có một gương mặt khác, hiền hòa như vậy, cùng cô kể một câu chuyện xưa về tình yêu, triền miên đến thế…
Lôi Dận nói tới đây, dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói...
“Sau đó, Trinh nương cũng được đưa đến thư quán này, cùng những đứa trẻ khác chơi rất hợp với nhau. Đặc biệt tình cảm với Tái lang ngày càng tốt, mỗi ngày đến trường đều ngồi chung bàn đọc sách, xong buổi học hai người đều ở ngoài hồ sen chơi cùng nhau thật lâu mới về nhà. Những người bạn học nhìn cả hai gần gũi như vậy nên có một ngày, thừa dịp thầy giáo không có ở đây, liền đùa giỡn, muốn Tái lang và Trinh nương bái đường thành thân. Không ai biết Tái lang là nữ, Trinh nương là nam. Tái lang cũng cho rằng Trinh nương thật ra là một cô gái, mà Trinh nương cũng cho rằng Tái lang thực sự là một chàng trai. Nhiều năm trôi qua rất nhanh, Tái lang cũng đã mười lăm tuổi, Trinh nương thì đã mười sáu. Hai người thường xuyên nhớ tới buổi học cùng nhau bái đường ấy. Tái lang nghĩ rằng: Trinh nương này thông minh lại hòa đồng, tài học lại rất tốt, tương lai ai cưới được nàng làm vợ thực sự hạnh phúc. Trinh nương cũng nghĩ như vậy: Bản thân nếu thật yêu nữ tử nào, nhất định phải gả cho Tái lang. Tái lang sau khi về nhà, thay đổi nữ trang, cả ngày ngồi trong khuê phòng, thường xuyên nhớ đến Trinh nương. Trinh nương ở nhà, cũng rất muốn nhìn Tái lang một lần. Cha Trinh nương, lão Bạch, đã nhiễm bệnh mà chết, mẫu thân phải cho Trinh nương tháo bỏ khuyên tai, thay nam trang, muốn hắn mặc tang phục đưa tang cho cho cha mình, đưa lão Bạch xuống mồ. Cho đến lúc này, người toàn thôn mới hiểu được thì ra Trinh nương vốn là nam tử.
Chuyện này truyền đến trong nhà của Hồng viên ngoại, Tái lang nghe xong vừa mừng vừa sợ. Viên ngoại nghe xong tức giận, đau lòng trách móc mẫu thân Trinh nương, rõ ràng nuôi dưỡng con trai, lại nam phẫn nữ trang đọc sách cả ngày, lại cùng Tái lang ở một chỗ, bại hoại mông phong. Mẫu thân của Trinh nương nghe xong mới hiểu được thì ra Tái lang là nữ, mà Trinh nương nghe mẫu thân nói Tái lang là nữ tử, vô cùng vui mừng, lập tức muốn cưới nàng. Mẫu thân chàng đau lòng thay con, đành phải chạy tới cửa cầu hôn. Không ngờ rằng bà mối chưa được vào đến cửa đành phải quay trở về. Trinh nương gặp sự tình không thể thành công, ưu sầu thành bệnh. Sau đó, Tái lang nghe được Bạch gia cầu hôn nhưng lại bị cha mẹ từ chối, cũng gấp đến độ rầu rĩ rồi đổ bệnh.
Một ngày, Trinh nương lắc lắc trống bỏi trong tay, vụng trộm vòng đến hoa viên phía sau của Hồng gia. Nha hoàn của Tái lang vừa thấy Trinh nương, vội vàng chạy vào đi nói cho Tái lang. Tái lang lập tức viết một phong thư, hẹn chàng canh ba ở hồ sen ven đường gặp gỡ. Vào lúc canh ba, ở bên bờ hồ sen, Tái lang cùng Trinh nương vừa thấy mặt nhau liền ôm nhau mà khóc. Tái lang nói với Trinh nương, “Phụ thân rất ngoan cố, đôi ta khó thành vợ chồng. Mong chàng bảo trọng thân thể, đừng lại nhớ mong thiếp.” Nói xong, liền hướng mình vào hồ nước. Trinh nương từng bước tiến lên, ôm nàng, khóc nói, “Đôi ta sinh không cùng một ngày, nguyện chết chung một ngày.” Nói xong, hai người ôm lấy nhau, cùng nhảy xuống nước…”
Lôi Dận nhìn cô một cái, thấy đôi mắt đơn thuần kia lại có chút thoáng âu lo, đôi môi băng lạnh hơi gợn lên lên thành một đường cong tuyệt mỹ, “Cũng coi như cùng một chỗ.”
Mạch Khê nghe được, sửng sốt lại tiếp sửng sốt, ngây ngốc hỏi, “Cái gì gọi là ‘cũng coi như cùng một chỗ’ vậy?”
“Này, trả lời…”
“Nhóc con nóng vội…”
Tâm trạng Lôi Dận vô cùng tốt, đưa tay nhéo nhéo cái mũi nhỏ xinh đẹp của cô, như đang dung túng một đứa nhỏ tham lam, lực dịu dàng nhưng lại mang theo cảm giác nhu hòa chưa từng có…
Tâm Mạch Khê “Ầm” một tiếng kinh hoàng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên. Cô cắn cắn đôi môi phấn mềm, nhỏ giọng hỏi, “Ông rốt cuộc không kể tiếp hả?”
Lôi Dận nhẹ nhàng nhíu mi, thỏa mãn yêu cầu của cô...
“Nha hoàn đợi cho đến lúc gà gáy không thấy Tái lang trở về, biết mọi sự đã hỏng, cũng không dám để lộ ra. Ngày hôm sau, Hồng gia từ trên xuống dưới đi khắp nơi tìm kiếm, đến bên bờ hồ sen, thấy chiếc giày thêu của Tái lang, biết rằng nàng đã nhảy hồ tự vẫn. Hồng viên ngoại vội vàng sai người vớt lên, chỉ thấy Trinh nương và Tái lang, hai người ôm chặt cùng một chỗ, vài người dùng sức kéo cũng kéo không ra. Hồng viên ngoại liền sai chôn cất hai người bên bờ hồ sen. Đêm đó chỉ nghe thấy tiếng sấm đùng chớp giật, một trận mưa rền gió dữ. Cho đến lúc bình minh, bỗng nhìn thấy sen nở trong hồ quay về hướng mộ phần của Trinh nương và Tái lang. Bông hoa nở cũng rất kỳ diệu: phần cuống hoa rất dài, đài sen nở khá to và rộng, trên đỉnh nở ra hai đóa hoa bên đỏ bên trắng, tựa vào nhau khăng khít. Mọi người liền gọi nó là “sen phu thê”, về sau lại đổi thành “sen Tịnh đế”. Đó chính là truyền thuyết về sen Tịnh đế em đang thấy đây.”
Mạch Khê nghe mà sửng sốt, đắm chìm thật lâu trong câu chuyện xưa ấy, không thể nào thoát được. Từ nhỏ cô đã thích nghe những câu chuyện tình cảm triền miên xót xa của ngày xưa, tuy rằng nghe được rất ít, nhưng chỉ có một hai câu chuyện khiến cô cảm nhận sâu sắc, hoặc vui vẻ, hoặc bi ai…
“Hoa sen kia, chính là do Tái lang cùng Trinh nương biến thành?” Cô tin tưởng đây chính là câu chuyện truyền thuyết, nhưng cùng vì là nhân vật trong truyền thuyết, vận mệnh cũng thật đau lòng.
Lôi Dận hiểu được tâm tư nhạy cảm của cô, bình tĩnh và lạnh nhạt, thấp giọng nói, “Đây cũng chỉ là tình yêu duy mỹ do người Trung Quốc tạo ra cho sen Tịnh Đế. Nhóc con ngốc nghếch này, em tin sao?”
Mạch Khê ngẩng đầu, nhìn thấy đáy mắt Lôi Dận có một chút chế nhạo như có như không, bừng tỉnh đại ngộ, nhíu chặt mày lại...
“Ông gạt tôi? Chuyện cổ tích này là do ông bịa đúng không? Cái gì Trinh nương với Tái lang chứ, tôi chỉ nghe qua Trung Quốc có Lương Sơn Bá với Chúc Anh Đài thôi, ông cóp chuyện của bọn họ mà thôi.”
“Một vài câu chuyện là dị thể của một câu chuyện khác.”
Lôi Dận buồn cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đương lên án hắn của cô, nâng tay vén sợi tóc cô ra sau tai, “Mấy loại hoa hoa cỏ cỏ này, một khi có được truyền thuyết tình yêu như thế này, thường thường sẽ có giá trị gấp trăm lần. Ví dụ sen Tịnh Đế này, kỳ thực chỉ là một đài hai bông hoa, vài nhà văn nhà thơ bắt đầu phát huy công dụng của mình, thế nào cũng phải thêm thắt một chút hoặc có thêm một câu chuyện cổ mới bỏ qua.”
“Ai nói? Sen Tịnh Đế này vốn cũng rất hiếm. Với lại, có được tình yêu trong chuyện cổ này, có cái gì không tốt?”
Mạch Khê bất mãn trước thái độ cùng lời nói của hắn, nhịn không được mà phản bác, “Chỉ có người đang yêu mới có thể hiểu được hàm nghĩa trong đó. Ông biết tình yêu là gì sao?”
Một câu nói vừa thoát ra, khóe môi vốn đang mỉm cười của Lôi Dận đột nhiên trở nên lạnh ngắt. Chỉ trong một cái chớp mắt, sự dịu dàng nhàn nhạt đang vây bọc quanh hắn giây lát đã biến mất tăm. Bàn tay nắm lấy Mạch Khê cũng trở nên cứng ngắc, đôi mày anh tuấn kia, đã sớm phủ lên một sự giá lạnh…
Gió nhẹ thổi qua, mang theo hơi lạnh lẽo…
Mạch Khê theo bản năng rùng mình một cái, lúc này mới phát hiện, hàn ý này quen thuộc như thế. Đúng là từ trên người Lôi Dận tản ra.
Cô thế nhưng đã quên!
Tuy rằng Lôi Dận, người đàn ông này có một chút dịu hòa, an tường, nhưng, hắn vẫn là một con sư tử tuyệt đối không thể bị chọc giận. Một khi bị chọc giận, hậu quả sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được.
Thân mình Mạch Khê theo bản năng rụt lui về phía sau…
Cô vừa đâm vào chỗ đau của hắn sao? Hắn có tình yêu đúng hay không? Tình yêu của hắn chính là mẹ ruột cô, Bạc Tuyết?
Nghĩ đến đây, đầu Mạch Khê chợt có một trận đau âm ỉ, như một cảm xúc không rõ ràng siết chặt lấy.
Ngay khi không khí có vẻ căng lên, một tiếng khóc nho nhỏ theo một góc nào đó bên hồ sen truyền đến, ở trong gió nhẹ phảng phất, có vẻ không chút chân thật, như vang đến từ một nơi xa xăm…
Mạch Khê hoảng sợ, cô đã hoàn toàn thoát ra trong câu chuyện cổ về Trinh nương và Tái lang, lại nghe tiếng khóc mơ hồ mỗi lúc một lớn, sợ đến mức mở lớn hai mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch…
Thật hiển nhiên, tiếng khóc này càng khiến cô kinh hãi hơn gấp nhiều lần so với người đàn ông đang tức giận bên cạnh!
Sẽ không linh nghiệm như vậy chứ, vừa mới kể xong một câu chuyện về đôi tình nhân tự tử mà chết, lại nghe ngay được tiếng khóc…
Mạch Khê chết cũng không chú ý đến Lôi Dận đang ẩn ẩn tức giận kia, thân mình nhỏ bé theo bản năng dựa vào hắn, dường như muốn kề sát. Thậm chí bàn tay nhỏ bé cùng dần dần thấm đầy mồ hôi, liều mạng mà siết lấy bàn tay lớn kia của hắn, chỉ còn thiếu điều nhét đầu mình vào lòng hắn.
Cô, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ma…
Tuy rằng cô biết đây chỉ là tư tưởng mê tín, cũng biết trên đời này không hề có ma, nhưng mà, giữa ban ngày ban mặt, lại vừa kể xong câu chuyện cổ này liền xuất hiện tiếng khóc, cô không sợ hãi mới là lạ…
Bộ dạng lạnh run của cô gái nhỏ trong lòng khiến khóe môi Lôi Dận buông lỏng, bàn tay lớn của hắn theo bản năng ôm lấy cô, vỗ nhè nhẹ sau lưng cô. Khi cảm thấy cô vẫn rất hoảng sợ, hắn muốn đứng lên tìm đến chỗ đang cất ra tiếng khóc...
“A, cha nuôi, đừng, đừng đi!”
Mạch Khê cho rằng hắn rời khỏi, thảng thốt kêu ra tiếng, hai cánh tay giống hệt dây mây quấn chặt lấy cổ hắn, cả người đều lọt thỏm vào trong lòng hắn.
Cô thừa nhận sức tưởng tượng của bản thân mình tương đối phong phú, nhất là tại đây, tiếng động lại chân thật như thế, tiếng khóc u linh vang vang, không cần nhiều lắm cũng khiến cô nghĩ linh tinh. Từ nhỏ đến lớn, cô còn có tật xấu như vậy…
Sự kinh hoảng của cô khiến nội tâm Lôi Dận co rút lại, tiếng nói cô khiến tâm tình hắn buông lỏng một chút…
“Em rốt cuộc cũng mở miệng gọi tôi!”
Ngón tay thon dài của Lôi Dận nhẹ nhàng lướt qua mái tóc cô, khóe môi cứng lạnh cũng dần thả lỏng, cơn tức giận hiện hữu ở chân mày cũng dần dần tiêu tán.
Mạch Khê thực sự không nghe được hắn nói cái gì, chỉ ôm hắn thật chặt, như người chết đuối vớ được cọc vậy…
“Chỉ là một đứa con nít đang khóc, để tôi qua xem.”
Lôi Dận buồn cười tính trẻ con của cô, nhưng sự ỷ lại nho nhỏ này cùng với sự tin tưởng lơ đãng khiến lồng ngực hắn chợt tràn đầy cảm xúc. Nhất là thân thể mềm mại cứ thế, không một chút né tránh kề sát trong ngực hắn, dục vọng nguyên thủy của đàn ông nhất thời xúc động, thoát khỏi giấc ngủ đông…
Tiểu yêu tinh này!
Mạch Khê nghe được, lắc đầu hoảng hốt, “Không được đi…tôi, tôi sợ.” Bởi vì khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang chôn ở cổ hắn, giọng nói cũng có chút nghèn nghẹt rầu rĩ.
“Cùng đi với tôi.” Lôi Dận ôm chặt lấy cô, con nhóc này đang sợ hãi thật sự, ngay cả thân mình cũng lạnh run.
Như thế nào lại vậy, hắn vừa kể một câu chuyện cổ về tình yêu, lọt vào tai cô lại trở thành tiểu thuyết kinh dị là sao?
“Tôi, tôi không muốn đi!” Mạch Khê càng khẩn trương hơn.
Lôi Dận nhẹ nhàng nhếch môi, thấy cô giống hệt như một con bạch tuộc, không kiêng nể gì mà quấn lấy hắn, trong lúc nhất thời cũng có cảm giác hưởng thụ. Thế nhưng hắn cũng luyến tiếc cảm giác ôn ngọc mềm mại trong ngực, vì thế lấy điện thoại di động ra, ấn một dãy số, giọng nói vẫn trầm ổn lạnh lùng như trước...
“Đến hồ sen bên này, có người đang khóc, xem xét một chút!”
Phân phó xong, hắn lại ôm Mạch Khê thật chặt, bàn tay lớn tận lực nhẹ nhàng an ủi sau lưng cô. Mạch Khê mất đi vẻ giương cung bạt kiếm như bình thường, lại lộ ra cảm giác mềm mại khiến hắn đau lòng không thôi.
Chỉ trong chốc lát, bên hồ sen truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, ngay sau đó, tiếng khóc kia im bặt...
Thần kinh Mạch Khê đều muốn đứt cả ra rồi.
Ngay khi tư tưởng cô đang rối loạn lên, phía sau lại vang lên giọng nói quen thuộc của Phí Dạ...
“Lôi tiên sinh, là một đứa bé!”
Phía sau lưng…là một đứa bé…
Bàn tay to lớn của người đàn ông vỗ nhè nhẹ vào lưng Mạch Khê, cúi đầu, giọng nói như hương thuần của loại rượu ngon nhất, giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai cô, “Không có chuyện gì rồi.”
Cảnh tượng thân mật như vậy của hai người chiếu vào đáy mắt Phí Dạ, đôi mắt bình tĩnh vốn có trong giây lát có chút ảm đảm, rồi khôi phục lại như bình thường…
Mạch Khê nghe vậy mới dám ngẩng đầu lên, quay đầu nhìn lại, nét hoảng sợ trong đôi mắt đẹp dần dần bị sự tò mò thay thế!Đúng là một đứa trẻ, hơn nữa lại là một đứa bé gái, bộ dạng xinh đẹp, nhưng trên tóc có chút hỗn độn, áo còn bị Phí Dạ túm chặt. Xem ra cô bé có chút sợ hãi, nhất là đôi mắt to hoảng sợ nhìn chằm chằm những người trước mắt, muốn khóc mà lại không dám khóc.
Tâm Mạch Khê có chút đau đớn…
Đôi mắt này, cô từng gặp qua ở đâu đó?
Phải rồi…
Cô từng có ánh mắt này, đã từng là như thế, cũng sợ hãi như vậy, bất lực như vậy…Khi gặp phải hiện thực tàn nhẫn của cuộc sống, cô cũng chỉ có thể dùng loại cảnh giác cùng ánh mắt kinh hoảng này để đối mặt với hết thảy!
Có chút tình cảm trắc ẩn…
“Phí Dạ, buông cô bé ra đi, anh làm đau nó.” Mạch Khê nhẹ giọng mở miệng, đôi mắt đẹp không hề chớp mắt nhìn cô gái nhỏ, bàn tay đương nắm chặt lấy tay Lôi Dận cũng bắt đầu buông ra.
Lôi Dận nhíu mày, tựa hồ rất không vừa lòng với việc cô nới bàn tay ra!
Phí Dạ nghe vậy, cũng buông ra. Cô bé ngồi thụp xuống đất, gò má đầy nước mắt có gió thổi qua, đôi mắt to chớp chớp nhìn những người trước mắt.
“Em gái nhỏ, sao em lại ở đây?”
Cảm giác sợ hãi bay biến, Mạch Khê đi tới chỗ của cô gái nhỏ, thấy cô sợ hãi rụt lui thân mình thì nhẹ nhàng ngồi thụp xuống, dịu dàng nói.
Cô gái nhỏ chu đôi môi nhỏ nhắn lên, ánh mắt vốn sợ hãi đột nhiên phẫn hận, nắm một nhúm bùn đất trong tay, ném lên người Mạch Khê…
Hành động đột ngột khiến Mạch Khê ngây ngẩn cả người…
Lôi Dận thấy thế, đột nhiên lạnh mặt xuống, đến gần cô, kéo Mạch Khê đứng lên, nhíu mày, nhẹ nhàng phủi đi bùn đất trên người cô.
Phí Dạ cũng nhíu mi, ngay sau đó giữ chặt lấy cô gái nhỏ, khiến cô hoảng sợ khóc lớn lên.
“Phí Dạ, anh làm vậy sẽ dọa đến cô bé mất.” Tâm Mạch Khê vẫn không đành lòng được, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, có hiểu được chuyện gì đâu?
Phí Dạ có chút chần chờ, nhưng vẫn buông tay một lần nữa…
Mạch Khê đẩy Lôi Dận ra, lần này không có gần cô bé quá, giọng nói lại tận lực đè xuống, càng thêm dịu dàng…
“Em gái nhỏ à, em không cần sợ hãi, chị sẽ không làm tổn thương đến em. Nói cho chị biết nào, em là ai? Vì sao lại ở chỗ này? Bố mẹ em đâu?”
Cô gái nhỏ kia giận dữ, trừng mắt nhìn Mạch Khê, đột nhiên hực lửa lên, vọt tới trước mặt cô, sau đó hướng tới cánh tay cô mà há mồm định cắn xuống.
Mạch Khê còn chưa kịp nhớ phải kêu ra tiếng, Lôi Dận bên người cực kỳ nhanh chóng kéo cô qua một bên, tùy ý để cô gái nhỏ kia há mồm cắn lên cánh tay hắn.
“Lôi tiên sinh——“Phí Dạ giật mình, vội vàng bước lên chặn cô bé kia lại.
Sức lực của cô bé này không nhỏ, trên cánh tay Lôi Dận có vết răng thật sâu, nhưng không có chảy máu.
Mạch Khê kinh sợ, vội vàng bước lên, theo bản năng nhìn về cánh tay Lôi Dận, không thấy vết máu mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Người xấu, mấy người đều là kẻ xấu!” Cô bé rốt cuộc cũng mở miệng, câu nói đầu tiên vừa thoát ra rõ ràng tràn ngập sự tức giận!
Mạch Khê chấn động và kinh ngạc, ngơ ngác nhìn cô bé, nhất thời mới rõ ràng ý tứ trong lời nói của cô gái nhỏ này, lại nghe giọng nói không vui của Lôi Dận bên tai vang lên...
“Còn dám giống con báo con cắn loạn người, ném vào trong hồ sen!” Giọng điệu hắn không cao, nhưng đáng sợ nhất là toàn thân hắn lại phát ra hơi thở lạnh lẽo như hàn băng, khiến cô bé gái kia phải luống cuống rụt mình lại.
Thấy thế, hắn quay đầu nhìn về phía Mạch Khê, vô cùng có ý mà nói, “Con nhóc kia giống hệt tính tình của em!”
Mạch Khê giận, trừng mắt, liếc nhìn hắn một cái, “Cô bé chỉ là một đứa trẻ con thôi, ông hù dọa cô bé làm cái gì?”
Phí Dạ đứng một bên thấy thế, thấp giọng thở dài một hơi, cúi đầu nói với cô bé kia, “Mau nói với chị kia, em vì sao lại ở chỗ này? Cha mẹ em ở đâu? Nếu không nói, thực sự sẽ ném em vào trong hồ sen!”
Mạch Khê đảo cặp mắt trắng dã…
Hai người đàn ông này...thực sự là giống nhau!
Nào biết, sự uy hiếp này thật đúng là có tác dụng. Cô bé dường như sợ bị ném vào trong hồ sen, đôi mắt phẫn nộ trừng lớn, nói...
“Hồ sen này là của nhà tôi, mấy người dựa vào cái gì mà ở trong này hả?”