• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạm biệt Trần lão, Phương Hoà cùng Lê Chấn trầm mặc đi trên con phố, Phương Hòa không nghĩ nhiều, cũng không cẩn thận như Lê Chấn, ngay từ đầu cậu chỉ đơn giản nghĩ là, chỉ cần vào được căn cứ, sau đó trực tiếp vọt vào phòng thí nghiệm, gi3t ch3t tên điên Trình Kỳ Đống kia, là xong, hoàn toàn không biết bên trong lại liên lụy nhiều tới vậy.

Lê Chấn ôm chặt lấy bả vai cậu, "Đừng suy nghĩ lung tung."

Cậu nhìn thoáng qua hắn, gật đầu, bọn họ cần nhanh chóng dẫn nước trong hồ ra, chuẩn bị thật tốt hậu thuẫn cho phòng tuyến một, như vậy mới có thể chuyên tâm đối phó với phòng thí nghiệm.

Hai người nhanh chóng đi tới phòng thép tấm, Phương Hòa đột nhiên đứng lại, nói, "Em tự nhiên có cảm giác không được tốt cho lắm."

Hai mày Lê Chấn giật giật, nhanh chóng mở cửa phòng ra.

Cửa vừa mở, Tiểu Bạch Cầu đã lao thẳng vào lòng Phương Hòa, ủy khuất dùng sức chôn đầu trong khuỷu tay cậu, tiếng ngao ô ngao ô vô cùng nghẹn ngào.

Phương Hòa hoàn toàn không biết phải làm sao, nhìn một vòng căn phòng cũng không thấy Tiểu Tang đâu, mới nghi hoặc hỏi, "Tiểu Bạch Cầu, Tiểu Tang đâu rồi?"

Tiểu Bạch Cầu nâng đầu nhỏ từ trong khuỷu tay cậu lên, lần thứ hai kêu ngao ô ngao ô, móng vuốt chỉ thẳng về hướng phòng tuyến ba.

Phương Hòa đột nhiên cảm thấy không ổn, cậu quay đầu nhìn về phía Lê Chấn, hắn duỗi tay xoa xoa đầu Tiểu Bạch Cầu một hồi mới cau mày nói, "Tiểu Tang bị bắt."

"Cái gì?" Phương Hòa kinh ngạc, "Sao lại thế này, có Tiểu Bạch Cầu ở đây sao còn bị bắt?"

Lĩnh vực của Tiểu Bạch Cầu mạnh như vậy, ngoại trừ Tiểu Lương Tư, còn ai có thể bắt người từ trong tay nó?

"Ngày đó chúng ta đi rồi, hai đứa nó lẻn theo Tôn Bằng, theo cậu ta đi dạo phòng tuyến ba, chỉ là không nghĩ tới Tôn Bằng sẽ bị bắt, đồng thời hai đứa nó cũng bị tập kích theo."

Phương Hòa duỗi tay gõ lên đầu Tiểu Bạch Cầu mấy cái, "Hai đứa rãnh rỗi chạy theo Tôn Bằng làm gì?"


Mèo con tủi thân, nước mắt lưng tròng nhìn Phương Hòa, sau khi ma ma của nó đi, hai đứa nó nhàn không có gì làm, mới chạy ra ngoài chơi, gặp người quen thì lập tức đi theo, chỉ tưởng là một chuyện nhỏ xíu như hạt đậu mà thôi, không nghĩ tới Tiểu Tang của nó sẽ bị bắt, nó sốt ruột đi cứu rất nhiều lần, nhưng không có lần nào thành công.

"Bị ai bắt?" Phương Hòa nhéo nhéo móng nó, hỏi Lê Chấn.

Lê Chấn nhíu chặt mày, "Người tập kích hai đứa nó rất mạnh, có thể chống lại lĩnh vực không gian của Tiểu Bạch Cầu, chắc là dị năng giả cấp cao mà phòng thí nghiệm tạo ra, có lẽ cấp bậc không chênh lệch mấy so với Tiểu Bạch Cầu."

Phương Hòa vắt hết đầu óc suy nghĩ, hình như giai đoạn này phòng thí nghiệm đúng là tạo được thành quả, cậu bỗng dưng trợn mắt, "Năng lượng hạch của nhân loại! Là dị năng giả cắn nuốt năng lượng hạch, có điều những người này sống không được mấy ngày sẽ tự bạo chết."

Thực nghiệm này ở kiếp trước là thất bại, những dị năng giả cắn nuốt năng lượng hạch đó, đều sống không được bao lâu, cấp bậc thậm chí chưa lên nổi cấp ba đã tự bạo chết, càng đừng mơ tới việc có thể mạnh tới trình độ ngang ngửa Tiểu Bạch Cầu.

Lúc bọn họ ở thành phố T, cũng từng gặp qua một người dựa vào việc cắn nuốt năng lượng hạch của người khác để tăng dị năng, nhưng người đó đã điên rồi, cuối cùng tự bạo dưới năng lượng khổng lồ của Lê Chấn.

Lê Chấn lần thứ hai đặt tay lên đầu Tiểu Bạch Cầu, "Để anh xem lại lần nữa."

Phương Hòa cẩn thận ôm Tiểu Bạch Cầu, thật ra nó cũng rất phối hợp, móng vuốt mềm mại đặt lên tay cậu, gắt gao nắm lấy hổ khẩu, thời điểm bị xâm nhập ý thức có hơi sợ, nhưng vì Tiểu Tang, ý thức đơn giản của nó dù sợ hãi cũng phải cố gắng.

Chờ Lê Chấn thu hồi tinh thần niệm lực, Tiểu Bạch Cầu đã co thành một cục trong tay Phương Hòa, cậu nhẹ nhàng vuốt v3 bộ lông ngắn trắng mềm của nó, nhìn Lê Chấn, "Sao rồi?"

Hắn nhíu chặt mày, "Không sai, đúng thật là dị năng giả cắn nuốt năng lượng hạch, nhưng hình như Trình Kỳ Đống đã lợi dụng thiên thạch ngăn chặn việc tự bạo trên một mức độ nhất định rồi."

"Trên trình độ nhất định, thì vẫn còn khả năng tự bạo?" Phương Hòa hỏi.

Hắn gật đầu, cậu thoáng thở phào nhẹ nhõm, "Chỉ cần có nhược điềm là tốt rồi, vậy Tiểu Tang phải làm sao bây giờ?"

"Tiểu Tang không giống tang thi khác, Trình Kỳ Đống sẽ không bỏ qua tư liệu sống như vậy, tạm thời chắc là không có nguy hiểm."

Phương Hòa gật đầu, nhưng tâm trạng vẫn rất không tốt, Tiểu Tang không nguy hiểm, nhưng không có nghĩa là những người bị coi thành vật thí nghiệm sẽ không nguy hiểm.

Lê Chấn đương nhiên hiểu được suy nghĩ của cậu, hắn đưa tay đè lên vai cậu, "Nhanh thôi, đợi phòng tuyến một tốt lên chút nữa, chúng ta sẽ ra tay."

Phương Hòa gật đầu, đột nhiên nhớ tới chuyện khác, "Em nhớ hình như trong phần thưởng của chúng ta có mục phúc lợi của phòng thí nghiệm, nói cái gì mà có thể ưu tiên sử dụng thuốc đề cao dị năng, có phải nghĩa là, những dị năng giả khác cũng có khả năng đã dùng qua rồi không? Loại thuốc này có khi nào là dùng năng lượng hạch của con người làm ra không?"

Năng lượng hạch chỉ khi con người còn sống thì mới có tác dụng, cái gọi là phương pháp tăng dị năng hiệu quả của phòng thí nghiệm, phải hy sinh bao nhiêu người mới làm được chứ? Cả người Phương Hòa ớn lạnh, phòng thí nghiệm ở phòng tuyến ba, chỉ dùng nửa năm thời gian sau khi mạt thế bùng nổ, mà đã trở thành một nơi chẳng khác gì địa ngục.

Lê Chấn gật đầu, duỗi tay ôm chặt lấy Phương Hòa, hôn thật mạnh lên giữa mày cậu, "Ngoan, sẽ nhanh thôi."

Cậu gắt gao bám lấy quần áo hắn, "Chúng ta về trước đã."

Hắn gật đầu, mang theo cậu nhanh chóng rời khỏi.

Thời điểm trở lại nơi ở, Dương Phi đang đứng tại cửa chờ bọn họ, thấy Lê Chấn cùng Phương Hòa trở lại, lập tức vội vàng tới đón, "Đại thủ lĩnh tiểu thủ lĩnh, đây là một ít ý tưởng xây dựng phòng tuyến một mà khoảng thời gian này chúng tôi nghĩ ra, mời hai người xem."

Muốn Phương Hòa xem thì thật sự là khó xử cho cậu quá, nên cậu dứt khoát đưa cho Lê Chấn, hắn tùy ý lật lật, phỏng chừng là tham khảo theo căn cứ X huyện, rất thực tế, Lê Chấn lập tức gật đầu, trả lại cho Dương Phi, "Cậu toàn quyền phụ trách."

Dương Phi ôm chồng giấy thật dày, chỉ có thể nhìn hai vị thủ lĩnh lớn nhỏ đi mất, kỳ thật vốn dĩ hắn không ôm bao nhiêu hy vọng, hai vị thủ lĩnh rõ ràng là muốn phủi tay làm chưởng quầy.

Phương Hòa an ủi Tiểu Bạch Cầu xong, sau khi đảm bảo nhiều lần là nhất định sẽ cứu Tiểu Tang về, Tiểu Bạch Cầu mới chịu dùng lĩnh vực không gian của mình mang theo hai người chạy lòng vòng quanh các khu vực trữ nước ở phòng tuyến một, dùng hết nửa ngày trời, rốt cuộc cũng trộn linh thủy trong hồ vào hết các khu vực trữ nước.

Ngay lúc Phương Hòa ôm Tiểu Bạch Cầu thỏa thuê đắc ý quay về chỗ ở, trùng hợp gặp được Lê Nguyệt đang vội vã đỡ Vệ Bàn Giang từ cổng lớn vào.

Cái tên xúi quẩy Vệ Bàn Giang, mặt đầy máu me, mạch máu trong người như sắp nổ tung, mao mạch cũng đã vỡ.

Phương Hòa cảm thấy không thoải mái lùi về sau một bước, Lê Chấn thờ ơ nhìn Vệ Bàn Giang, đợi Lê Nguyệt dìu người vào nhà, hắn mới lạnh nhạt nói với Vệ Bàn Giang còn đang run rẩy, "Cậu tiêm thuốc nâng cao dị năng của phòng thí nghiệm rồi à?"

Vệ Bàn Giang xuất hiện dấu hiệu tự bạo chỉ có thể do nguyên nhân này, trước kia tuy rằng Phương Hòa đã ngâm cậu ta vô lu linh thủy, nhưng gặp đúng lúc dị năng tăng cấp cần phải hao một lượng lớn năng lượng, mới tránh được kiếp tự bạo, hiện giờ đột nhiên uống phải nước có pha linh thủy, năng lượng trực tiếp tràn ra, tự bạo chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Sức mạnh Vệ Bàn Giang đã mất khống chế, hiện tại nói không ra lời, ghế sofa cậu ta dựa vào đã thấm đẫm máu, cố gắng dùng ánh mắt biểu đạt ý nghĩ.

"Cái loại thuốc này là lấy từ năng lượng hạch của dị năng giả đang sống sờ sờ làm ra." Phương Hòa chậm rãi nói một câu.

Vệ Bàn Giang không có sức nói chuyện, miễn cưỡng khống chế được tay kéo quần áo, lộ ra cái bụng dữ tợn.

Phương Hòa đột nhiên đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm bụng cậu ta, Lê Chấn giữ chặt cậu, che đi tầm nhìn của cậu, Phương Hòa nói với phía Lê Chấn, "Anh cứu cậu ta trước đã, đợi lát nữa tự miệng cậu ta giải thích."

Hắn gật đầu, xoay người nắm lấy cánh tay Vệ Bàn Giang, đưa năng lượng chữa trị qua, hơn nữa còn đem số năng lượng bùng nổ trong người cậu ta rút ra, thấy sắc mặt cậu ta chậm rãi đẹp được chút ít, thì lập tức thu tay.

Vệ Bàn Giang cười khổ một tiếng, xoa xoa mặt, dùng ngón tay máu chảy đầm đìa khâu lại cái bụng dữ tợn, "Không phải tiêm thuốc, bọn họ làm thực nghiệm, nhét vào một viên năng lượng hạch."

Lê Chấn ôm lấy Phương Hòa lần nữa ngồi lại ghế, nói, "Trong thân thể cậu ta thật sự có hai viên năng lượng hạch."

Vệ Bàn Giang thở dài, cười khổ, "Tôi chuẩn bị lâu như vậy, vẫn không ra tay, là bởi vì phòng thí nghiệm có rất nhiều vật thí nghiệm giống tôi, tôi còn tốt, còn bảo trì được nhân tính, có thể là do tôi thuộc hệ mộc, có rất nhiều vật thí nghiệm đánh mất nhân tính, chỉ muốn cắn nuốt t1nh hạch của dị năng giả."

Lê Nguyệt bên cạnh mắng một câu, "Phòng thí nghiệm gì thế này, đúng là địa ngục."

Phương Hòa hơi hơi nhắm mắt, thực nghiệm này cậu cũng đã từng trãi qua, sau đó thật cũng tự bạo, chẳng qua năng lượng khôi phục của cơ thể quá mạnh, tuy rằng nổ mất một nửa thân thể, nhưng vẫn một lần nữa khôi phục trở lại, lần nữa mọc ra một năng lượng hạch.

Lê Nguyệt nói không sao, đó chính là địa ngục, một cái địa ngục trần gian cần phải bị hủy.

Vệ Bàn Giang chỉ chỉ lên người mình, "Có chỗ tắm không?"


Phương Hòa duỗi tay chỉ phòng bên cạnh, cậu ta liền xách một thân đầy máu chạy vào.


Lê Chấn ôm lấy Phương Hòa sửa soạn lại tin tức gần đây, Lê Nguyệt từ từ thở dài, vừa đi ra ngoài vừa nói, "Chị về xem Tiểu Lương Tư."


Trong lòng Phương Hòa không yên, cậu quay đầu nhìn Lê Chấn, hắn mở mắt ra, ôm cậu đến trước mặt mình, "Tuy rằng cấp bậc cao, nhưng có khuyết điểm, thì sẽ có cách giải quyết. Nhanh thôi, lúa nhỏ, chờ thêm mấy ngày, là có thể ra tay."


Phương Hòa gật đầu thật mạnh, cậu có thể tìm Vệ lão gia tử chuẩn bị chút hạt giống, còn có Tiểu Lương Tư, phải lấy thêm ít quả cầu tia chớp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK