Thật ra miêu sinh nó là nhân sinh đó mọi người =∆=
Mọi người ơi cmt cho xôm xôm nào
____
Lửa vừa cháy lên thì những chuyện còn lại cũng dễ xử lý hơn nhiều, Phương Hoà gãi đúng chỗ ngứa dùng dị năng thổi khiến lửa càng cháy càng mạnh, đem mấy lọ gia vị từ phòng bếp ra rồi rải vào trong nồi, nhờ dị năng giúp đỡ, hai cái chân mèo cuối cùng cũng có thể đậy cái nắp nồi lại.
Lê Chấn bên kia thấy lửa cũng đã cháy, liền đứng yên ở một góc chờ đợi.
Phương Hoà còn nghĩ rằng mùi vị lần này sẽ ngon hơn lần trước, vì nghe đồn nấu đồ ăn bằng củi không tệ, vô cùng trông ngóng chờ đợi, nhưng tiếc là mùi vị cậu mong ngóng không có xuất hiện, chỉ có chút ít hương thơm, thậm chí còn tệ hơn lần đầu tiên mà bọn họ nấu.
Chờ canh cá nấu chín, Phương Hoà quơ móng vuốt mở nắp, nhìn nước canh trắng như tuyết vẫn vô cùng ngon miệng, hương vị cũng rất tươi, chỉ là so sánh với lần đầu tiên bọn họ ăn thì vẫn còn kém một chút.
Phương Hoà nghi hoặc hồi lâu, quay đầu nhìn hồ nước bị cậu động tay, có cảm giác vấn đề này nhất định có liên quan tới suối nhỏ, hồ nước này không trong trẻo bằng suối nhỏ, cho nên cá bên trong cũng không có ngon bằng.
Phương Hoà lần thứ hai nhìn thành quả bị lòng tham không đáy của mình tạo ra mà uể oải một hồi, đưa mắt nhìn về phía Lê Chấn, mùi vị mấy con cá này không ngon bằng lần trước, Lê Chấn sẽ không ăn đâu nhỉ?
Phương Hoà cậu thì không thành vấn đề, chỉ cần đồ có thể cho vào miệng, cậu sẽ không kén chọn.
Cũng may là mặc dù Lê Chấn thấy hơi khó nuốt, nhưng vẫn ăn hết, chẳng qua lần trước tốc độ ăn của Lê Chấn có thể nói là kinh người, còn bây giờ ngay cả ăn cũng ăn không hết.
Phương Hoà quả thực muốn cảm tạ trời đất, chỉ cần Lê Chấn chịu ăn, mặc dù ăn ít cũng không sao.
Phương Hoà nghiêm túc cân nhắc, về sau có nên đổi phương thức nấu ăn hay không, tuy rằng cái chân mèo của cậu không có cách nào chiên rán nấu xào, nhưng mà cậu có dị năng a, sau này luyện tập độ thuần thục cùng chính xác của dị năng, nói không chừng còn có thể lắc lắc chảo, làm ra vài món ăn ngon.
Phương Hoà sau khi ăn xong, liền ngồi xổm bên cạnh hồ nước miên man suy nghĩ, bên kia Lê Chấn cũng ăn xong tùy tiện thu dọn chiến trường, duỗi tay xách mèo nhỏ cùng nhau nhảy xuống hồ.
Phương Hoà đột nhiên bị kéo nhảy vào trong nước, thiếu chút nữa sặc chết rồi, giãy giụa một hồi, mới được Lê Chấn giơ tay đưa nửa người trồi lên mặt nước.
Sau đó, Phương Hoà lập tức vui sướng phát hiện, bên trong hồ nước không phải hoàn toàn không có năng lượng, chẳng qua là nó rất mỏng manh, hiển nhiên là do bị một lượng lớn nước pha loãng, tuy rằng không thể so sánh cùng suối nhỏ kia, nhưng cũng xem như là có hy vọng.
Dùng gấp vài lần thời gian so với trước kia mới hấp thu được lực lượng ít ỏi từ hồ nước, tốt xấu gì cũng có còn hơn không.
Phương Hào vực dậy tinh thần, phát hiện Lê Chấn bên kia hình như đang dùng một tay cởi quần áo!?
Phương Hoà chỉ lộ bên trên mặt nước một cái đầu bỗng nhiên hơi ngượng ngùng, bản mặt mèo thế mà lại đỏ lên, trái tim đập bịch bịch như muốn nhảy ra ngoài.
Trước kia cậu đã nhìn qua nửa thân trên của xẻng hốt phân, nhưng bây giờ đột nhiên có chút ngượng ngùng.
Phương Hoà có chút không rõ, người với người không phải đều giống nhau sao, cậu làm gì mà phải ngại chứ, mặt mèo nhanh chóng lặn vào trong nước, nhưng mà, cậu lại ở dưới nước thấy rõ ràng cả thân thể của Lê Chấn!!!!!!!
Meo ô ô ô, Phương Hoà thật sự muốn chọc mù mắt mình luôn, cậu nhìn thấy cái gì ở giữa bắp đùi của Lê Chấn thế kiaaaa!!!!!
Phương Hoà đột nhiên rời khỏi hạch đào không gian, đáp xuống trên mái nhà nhỏ, dùng sức lắc lắc nước trên người, Phương Hoà buồn bực nghĩ, cậu chạy cái quỷ gì chứ?
Nhưng mà, thân hình cường tráng mạnh mẽ lại dẻo dai nhìn thấy ở dưới nước, vẫn luôn động lại trong đầu không quên được.
(Po: chú cảnh sát ở đây có sắc miêu)
Thật sự là muốn lấy mạng mà, cậu chỉ là một con mèo, tuy là không có ý định đi tìm một con mèo cái, nhưng lại càng không thể tìm con người được nha T∆T, mà lại còn là một người đàn ông đang tang thi hoá!
Phương Hoà bi thương ngẩng đầu mèo, dùng tư thế trời cao liếc nhìn chúng sinh mà nhìn đám tang thi bên dưới mái nhà, miêu sinh thật gian nan mà, cậu thiếu chút nữa đã phát tình với một người đàn ông!!
Lê Chấn sau thời gian rất lâu mới đi ra, Phương Hoà nhìn lên, mấy thứ rối rắm lung tung gì đó điều bị cậu ném ra sau đầu, trái tim hơi hơi treo lên, bộ dạng của Lê Chấn so với lần trước cũng không có bao nhiêu tiến triển.
Có lẽ là do thời gian không đủ, hoặc năng lượng có thể hấp thu trong hồ nước là hữu hạn, mặc dù hồ nước vẫn có thể tạo năng lượng cho Lê Chấn, có điều hiệu quả hình như không lớn lắm.
Phương Hoà quay đầu nhìn đám tang thi phía dưới, thật ước gì tất cả bọn nó đều là tang thi biến dị.
Nhưng đáng thất vọng là tang thi xung quanh ngôi nhà nhỏ này đều là tang thi bình thường, bọn nó còn chưa tới trình độ tiến hoá ra tinh hạch....
Đầu mèo của Phương Hoà ũ rũ cúi xuống hồi lâu, trèo lên cánh tay của Lê Chấn, chui vào trong khủy tay của hắn, để hắn một mình đi đối phó mấy tang thi, còn mình thì dùng ý thức vào thư phòng tìm kiếm một ít đồ vật.
Cậu vẫn còn chưa quên, bọn họ còn có một chuyện phải làm, cậu muốn dẫn Lê Chấn đi tìm Lê Nguyệt chị gái của hắn, quan trọng nhất là Lê Nguyệt sắp phải sinh em bé, tình hình này ở mạt thế, càng thêm nguy hiểm, cũng càng cần giúp đỡ.
Trước khi Phương Hoà rời khỏi căn hộ của Lê Chấn, cũng đã đem toàn bộ tài liệu nghiên cứu của Lê Chấn dời vào không gian, việc tìm kiếm bằng ý thức so ra còn nhanh hơn tự tay mình tìm, Phương Hoà vô tình phát hiện ra một cái kính râm rất cool ngầu.
Phương Hoà nhanh chóng lấy ra, kính râm treo ở trên cổ cậu, bàn chân mèo lay lay cánh tay của Lê Chấn.
Lê Chấn đã sớm từ trên mái nhà nhỏ nhảy xuống, từng chưởng một công kích tang thi xung quanh.
Lúc Phương Hoà dùng bàn chân khều khều hắn, hắn đang dùng một chưởng oanh tạc diệt mấy con tang thi, cúi đầu liền nhìn thấy kính râm, duỗi tay nhận lấy, một tay kia tự nhiên tháo mắt kính trên mặt ra, đeo kính râm vào, che khuất đi đôi mắt thuần đen không có tròng trắng.
Phương Hoà giật giật tai mèo, vô cùng vừa lòng, kính râm đã che đi đôi mắt quỷ dị của Lê Chấn, so với trước kia còn ôn hoà hơn.
Chờ Lê Chấn sau này tốt lên một chút, khắc chế tính ham ăn, không thể để lộ bản năng ăn thịt khi tiếp xúc với con người, nói không chừng bọn họ có còn thể tiến vào căn cứ của nhân loại.
Phương Hoà nhìn thoáng qua xung quanh đã thiếu đi một nửa tang thi, tiếp tục nhìn vào bên trong không gian hạch đào, tìm kiếm những thứ vụn vặt của Lê Chấn, lúc trước cậu đã nghe hắn nói chuyện điện thoại với Lê Nguyệt, bảo Lê Nguyệt về căn nhà cũ của bọn họ, nhưng mà Lê Chấn không nói rõ ra địa chỉ.
Phương Hoà may mắn ở trên kệ sách tìm được một tấm bản đồ, cậu dùng chân mèo kéo kéo quần áo của Lê Chấn, xem như nói một tiếng với hắn, rồi tiếp tục trèo lên vai, nhanh nhẹn bò lên trên nhà nhỏ, ở trên mái nhà mở bản đồ ra nghiên cứu.
Đây là bản đồ của thành phố J, Phương Hoà khoanh vị trí hiện tại của họ, một phần là do bọn họ vừa mới càng quét không ít vật tư.
Tìm được vị trí của đập chứa nước, là có thể đoán ra vị trí hiện tại của họ, tuy rằng trong lúc cậu ngủ, Lê Chấn có thể đã chạy qua không ít nơi, nhưng từ trên mái nhà cậu vẫn có thể nhìn thấy đập chứa nước đã khô cạn, cho nên khoảng cách hẳn là không xa mấy.
Nhưng mà Lê Nguyệt thì đang ở đâu? Vẫn ở trong thành phố J sao?
Phương Hoà ngồi xổm trên mép bản đồ, lại tiếp tục tìm kiếm, Phương Hoà đem kệ sách của Lê Chấn xem qua hết, tất cả đa số điều là mấy quyển sách trông có vẻ chuyên nghiệp kia, lông mèo của cậu thiếu điều muốn dựng đứng lên, một chút tin tức về quê quán của họ cũng không tìm thấy.
Những vật phẩm cá nhân của Lê Chấn trong thư phòng thật sự quá ít, cậu thậm chí còn có chút hoài nghi, có phải ngoài Lê Nguyệt ra, người này từ trước tới nay điều bất hoà với những người mà anh đã tiếp xúc không?
Nơi này của Lê Chấn không có tí tẹo tin tức của người nào cả, lúc Phương Hoà thoáng nhìn qua ảnh chụp của Lê Chấn trên bàn, đột nhiên dâng lên một ý nghĩ, có thể nào có chữ viết phía sau ảnh chụp hay không?
Phương Hoà bên này đã có một chút hy vọng, liền nhanh chóng đem bức ảnh lấy ra, nhìn ảnh chụp của hai người kia, cậu không khỏi cảm thán một phen. Thật vất vả mới đem tấm ảnh lấy ra được, nhưng thất vọng là bên trên vô cùng trống trãi, cái gì cũng không có.
Phương Hoà sốt ruột vây quanh ảnh chụp cùng bản đồ, Lê Chấn bên dưới đã giải quyết xong tất cả tang thi, cũng đi lên.
Lê Chấn vừa đi đến trước mặt Phương Hoà, liền đứng ở đó bất động, Phương Hoà ôm chút hy vọng cuối cùng động đậy thân mình, đem bức ảnh kia để dưới chân Lê Chấn, hy vọng xẻng hốt phân vẫn thường hay khôn khéo trước mặt có thể dẫn dắt một chút.
Cứ im lặng như vậy hồi lâu, Phương Hoà ai oán phát hiện, trên mặt Lê Chấn không hề có nửa điểm biến hoá.
Như vậy thì cậu phải đi tìm người bằng cách nào đây? Đuôi mèo của Phương Hoà nôn nóng quơ tới quơ lui, nhìn ảnh chụp một cái, lại nhìn bản đồ một cái, hận không thể khiến hai người trong ảnh mở miệng nói chuyện, nói ra cho cậu cái địa điểm, bằng không cậu phải đi đâu tìm người đây?
Lúc Phương Hoà rối rắm không biết làm sao, Lê Chấn đột nhiên hạ thân mình ngồi xổm xuống, cầm lấy bức ảnh kia, cậu lập tức dựng thẳng tai mèo, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lê Chấn.
Lúc Lê Chấn đưa ra ngón tay chọt một địa điểm trên bản đồ, Phương Hoà hưng phấn xoay tại chỗ một vòng, mới chạy tới xem địa điểm kia.
Đó là một huyện nằm ở phía bắc thành phố J, mà bọn họ thì đang ở hướng cực nam của thành phố J.
Phương Hoà nhìn vị trí hiện tại của bọn họ, lại nhìn vị trí mà Lê Chấn chỉ điểm, bình thường dưới tình huống này, nếu mạt thế không bùng nổ, thì họ sẽ tốn hai tiếng đồng hồ đi xe.