• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

=3=
____


Mặc dù Lê Chấn chỉ có thể nói được hai chữ, Phương Hoà cũng có chút tiếc nuối, nhưng phần nhiều vẫn là cao hứng, Lê Chấn rốt cuộc cũng có hi vọng rồi, chỉ cần bọn họ thu thập thật nhiều tinh hạch, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày Lê Chấn hoàn toàn khôi phục bình thường. Phương Hoà dã tâm bừng bừng vươn chân mèo vỗ vỗ  bả vai Lê Chấn, sau đó tầm mắt lần thứ hai dán lên bục đá.


Khối ngọc bích bên trên bục đá đã đi đâu rồi? Cậu nghi hoặc nhìn xung quanh, dùng bàn chân đỡ đỡ lấy đầu mình, nghĩ tới lục quang lúc nãy, chẳng lẽ cái thứ vừa mới chui vào đầu cậu thật ra là khối ngọc bích kia?


Phương Hoà vừa mới nghĩ một chút, trong đầu lập tức hiện lên một hàng dài văn tự vô cùng phức tạp, nội dung khổng lồ mà tối nghĩa, chỉ có thể nhìn ra vài chữ, cậu đau đầu rầu rĩ một hồi, khó khăn lắm với có thể đè xuống cảm giác kia.


Đối mặt với tin tức đột nhiên mãnh liệt chui vào đầu, cậu cảm thấy việc này cùng với không gian hạch đào khó tránh khỏi quan hệ, có điều mấy cái chữ viết đó cậu xem không hiểu, loại phông chữ quanh co này có thật là chữ Hán không vậy?


Phương Hoà tự biết bản thân không có nhiều kiến thức, dứt khoát để chuyện này qua một bên, chờ sau này Lê Chấn tốt lên, nói không chừng có thể xem hiểu.


Mà Lê Chấn vừa mới khôi phục được một chút, ngoài trừ Phương Hoà, thì đối với bất kỳ thứ gì xung quanh cũng không có hứng thú, một cây đào lớn như vậy mà cũng không kéo được sự chú ý của hắn, ôm Phương Hoà lên liền đi ra khỏi chỗ này.


Lúc trở lại toà nhà hạch đào, Lê Chấn đem Phương Hoà để ở một bên rồi bắt đầu cởi quần áo.


Phương Hoà ngồi xổm ở trên giường của Lê Chấn, nhìn người ở đằng kia đang từng chút một cởi đồ trên người xuống, cậu cảm thấy mình hẳn là nên đi ra ngoài, cái loại chuyện riêng tư này cậu nghĩ nên mình tránh đi một chút, cho dù hiện tại cậu không muốn động lắm, cũng có thể trực tiếp thoát khỏi không gian mà.


Có điều, mắt mèo của Phương Hoà lại không thể dời đi, nhìn thân hình săn chắc gọn gàng và hoàn hảo dần dần lộ ra trước mặt cậu, meo ô ô, cậu muốn ngừng mà không ngừng được! Sự ngượng ngùng e thẹn lần trước ở trong nước, bây giờ đã bị cậu ném đi luôn rồi.


Nhưng mà đang lúc cậu xem đến hăng say, cơ bắp và tuyến nhân ngư dần dần xuất hiện, Lê Chấn liền lấy quần áo quăng lên đầu cậu, đợi Phương Hoà quơ móng vuốt thoát khỏi, xẻng hốt phân thế mà đã mặc xong rồi.


Này, ai mà thèm hiếm lạ chứ! Phương Hoà lắc lắc đuôi từ trên giường nhảy xuống, vội vàng chạy ra bên ngoài, đã không còn sớm, cậu vẫn là tự động đi nấu gì đó ăn thôi.


Lúc nào cũng ăn cá Phương Hoà đã hơi ngán rồi, hiện tại thức ăn gì bọn họ cũng có, không bằng làm món khác.


Đám gà nuôi thả bọn họ lấy từ nhà hàng cũng không tồi, Phương Hoà tính toán muốn ăn thử.


Đám gà vốn được nuôi thả tự nhiên, sau lại tiến vào không gian lớn như vậy, càng thêm chạy tán loạn khắp nơi.


Bất quá với tốc độ của Phương Hoà, mấy con gà này đương nhiên không phải đối thủ của cậu, có điều nếu không có dị năng trợ giúp, đám gà thả rông này đừng nói bắt, phỏng chừng cả cộng lông gà cũng bắt không được.


Lúc Phương Hoà lôi mấy con gà trở về, Lê Chấn đã ở bên hồ, cũng không biết người này làm sao đoán được cậu đi bắt gà nấu ăn, mà bên dưới bệ bếp đã nổi lửa.


Đang lúc Phương Hoà định dùng dị năng hệ phong xử lý gà, Lê Chấn đã nhanh nhẹn duỗi tay xách mấy con gà qua.


Cậu kinh ngạc trố mắt, trong tay Lê Chấn đột nhiên xuất hiện một con dao, dùng tay linh hoạt xoay xoay, nhanh nhẹn cắt cổ gà.


Ngay khi cậu còn đang lo lắng hắn có bị mùi máu tươi tác động hay không, dao trong tay của Lê Chấn đã nhẹ nhàng chuyển động, một con dao phẩu thuật không lớn, cư nhiên nhẹ nhàng đem lông gà cùng da gà tước sạch sẽ.


Thủ pháp làm gà này đột nhiên làm Phương Hoà nhớ tới chức nghiệp của người này, sợ hãi kinh ngạc không thôi, vội vã đem mấy hình ảnh trong đầu ném sạch sẽ, không thể nghĩ nhiều được!


Phương Hoà cứ vậy ngoan ngoãn ngồi trên kệ bếp, mắt mèo nhìn chằm chằm chuyển động của Lê Chấn.


Lê Chấn nhanh chóng đem mấy con gà xử lý sạch sẽ, còn vô cùng tri kỷ đem gà chặt thành khối nhỏ, để đầy cả một bồn.


Phương Hoà vốn chuẩn bị thò lại gần, rắc gia vị lên để đem nấu, Lê Chấn đã giơ tay xách thùng nước đổ hơn phân nửa nồi, sau đó đem chậu gà đổ vào nồi, cúi người bỏ thêm củi.


Phương Hoà cho rằng hắn đang bắt trước cách của cậu để nấu canh gà, vô cùng vui vẻ, nhưng nước vừa sôi được một lúc, Lê Chấn lại đem gà vớt ra bỏ vào trong chậu.


Cậu có chút khó hiểu, chỉ thấy Lê Chấn đem nồi nước đổ qua một bên, may mắn không gian có chức năng tự động tinh lọc, bằng không bị bọn họ lăn lộn như vậy, vẩy cá lông gà linh tinh đã có mặt ở khắp nơi.


Lê Chấn duỗi tay cầm lấy sạn, lưu loát đảo đảo, đem hồi hương và thì là bỏ vào nồi, lại đem cả bồn gà đổ vào xào đều.


Người thạo nghề vừa nhìn là biết, Phương Hoà nghe hương thơm nức mũi, quả thật trợn mắt há mồm, xẻng hốt phân nhà cậu vậy mà còn có tay nghề nấu ăn!


Hương vị này so sánh với nồi canh thô sơ của cậu, đúng là một cái trên trời một cái dưới đất.


Phương Hoà ngồi xổm một bên càng thêm ngoan ngoãn, mắt nhìn nồi chằm chằm.


Khó khăn lắm mới chờ được gà nấu chính, Phương Hoà nghe mùi vị trong không khí đã muốn chảy nước dãi, mở to mắt mèo đầy chờ mong nhìn xẻng hốt phân nhà cậu.


Khi Lê Chấn đem một đĩa thịt gà và một chén súp gà đặt ở trước mặt Phương Hoà, cậu meo ô một tiếng liền cắm đầu vào ăn.


Xẻng hốt phân như vậy thật tốt a, Phương Hoà cảm động vô cùng, ăn thịt không có xương Lê Chấn làm riêng cho cậu, uống một ngụm canh gà mỹ vị, cảm thán mấy ngày nay mình mệt thân mệt tâm quả nhiên không uổng công, sau đau khổ chính là hạnh phúc!!


Bên này Phương Hoà vừa ăn lại vừa không thể khống chế phát ra âm thanh càu nhàu càu nhàu, Lê Chấn bên kia đã ngồi xổm xuống, duỗi tay xoa xoa đầu cậu, Phương Hoà vừa ăn vừa đỉnh đỉnh bàn tay của Lê Chấn.


Chờ cậu ăn xong, hắn vẫn còn tiếp tục xoa, Phương Hoà nhìn cái nồi đã bị hắn giải quyết sạch sẽ, hoài nghi nhiều đồ ăn như vậy đến tột cùng là đã đi đâu rồi.


Phương Hoà bị đồ ăn của Lê Chấn chinh phục, sung sướng quăng quăng đuôi, nhìn Lê Chấn.


Cho nên, xẻng hốt phân thân ái, có phải trừ bỏ nói chuyện, anh kỳ thật đã khôi phục kha khá rồi không?


Sự thật chứng minh, Phương Hoà đã suy nghĩ nhiều, Lê Chấn dù đã khôi phục chút ít, nhưng cách với hoàn toàn khôi phục còn xa xôi lắm, nhìn hắn lần thứ hai ngồi ở trên ghế điều khiển, như cũ cầm lấy tay lái mà quên cắm chìa khoá - Lê Chấn, Phương Hoà thở dài một hơi.


Con đường phía trước cũng không có thông thuận, Phương Hoà bọn họ lái xe bất quá mới được hai mươi phút, lần nữa bị cảnh tượng hỗn loạn phía trước chặn đường đi.


Một chiếc xe buýt đụng vào hàng rào phòng hộ ven đường, ngã dưới đất, phía sau chiếc xe buýt lại bị mấy chiếc ô tô đụng vào, khiến cho mặt đường chen chúc, không thể đi qua, phía sau có một đống xe bị lật đổ.


Đa số xe bên trong không có người, cũng có mấy chiếc xe phát ra tiếng bang bang, chắc là có tang thi bị nhốt bên trong.


Cả toà thành phố mấy trăm vạn dân cư, đại bộ phận người đều biến thành tang thi, đó là khái niệm gì?


Mà nơi này đã xem như nội thành, tuy không phải là đoạn đường náo nhiệt, nhưng số lượng tang thi cũng càng ngày càng nhiều.


Nhìn tang thi nhắm vào bọn họ chen chúc lại, Phương Hoà và Lê Chấn đã có thể thuần thục diệt tang thi.


Nhưng mà, nội thành cùng ngoại thành lúc trước bọn họ đi khác nhau, tiếng bọn họ đánh nhau rất dễ dàng thu hút tang thi, cho dù tốc độ công kích của bọn họ rất nhanh, nhưng số lượng tang thi vẫn sẽ càng gia tăng, càng lúc càng nhiều.


Phương Hoà nhảy lên bảng báo trên đường, cậu cảm thấy tang thi ở nơi này nhiều đến mức có chút kỳ lạ, khi cậu nhìn thấy có một lối đi ngầm trước mặt, Phương Hoà liền minh bạch, ở phụ cận gần đây có một trung tâm mua sắm ngầm.


Các trung tâm mua sắm như vậy thường đóng cửa vào chín giờ tối. Khi virus bắt đầu lây lan trên diện rộng, đúng là lúc khách hàng tương đối nhiều.


Dù sao đám tang thi này trước sau gì cũng phải giết, bọn họ không bằng trực tiếp xông vào trung tâm mua sắm, vừa giết tang thi vừa thu thập thêm ít vật tư.


Thời gian gấp rút, tình huống chị gái của Lê Chấn còn chưa biết như thế nào, bọn họ cần đánh nhanh thắng nhanh.


Phương Hoà liên tiếp phóng lưỡi dao gió công kích, giảm bớt áp lực cho Lê Chấn, nhảy lên vai Lê Chấn, bàn chân chỉ chỉ phía trước, kêu một tiếng.


Hắn nhìn qua, giơ tay bỗng nhiên chém một nhát, ở giữa đám tang thi tạo ra một con đường, một người một mèo bay nhanh vọt về trung tâm thương mại phía trước.


Cái trung tâm này ở thành phố J không quá lớn, hơn nữa vị trí hơi xa, Phương Hoà vốn cho rằng đây là trung tâm bán trang phục, nhưng sau khi đi vào, cư nhiên phát hiện là nơi mà cậu đang mơ ước, trung tâm bán sỉ đồ dùng sinh hoạt.


Lê Chấn một đường tiêu diệt tang thi, Phương Hoà một đường càn quét, ở đây cơ hồ bao gồm tất cả các loại đồ dùng sinh hoạt của người Nhật, cho dù cả mâm đĩa, kem đánh răng bàn chải đánh răng, bột giặt xà phòng, đầy đủ các loại.









Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK