• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ai nha hình như hôm qua tác giả bảo muốn viết chương này dài dài.......... =∆=
______


Bọn họ một người một mèo nhanh chóng băng qua vùng quê hoang vu đi vào X huyện, lần trước lúc đi qua nơi này, bọn họ vì gấp gút muốn nhìn thấy Lê Nguyệt càng sớm càng tốt, nên cũng chỉ một đường tùy tiện đấu đá lung tung với tang thi.


Vừa tiến vào huyện thành, Lê Chấn dừng xe, Phương Hoà giơ chân xoa xoa lỗ tai, phấn chấn tinh thần nhảy lên vai Lê Chấn, cùng nhau xuống xe.


Từ lúc Lê Chấn bắt đầu có ý thức rõ ràng, hắn liền cố ý che chắn Phương Hoà khỏi cảm ứng của tang thi, cho nên tang thi xung quanh tuy rằng bị âm thanh hấp dẫn, nhưng dưới tình huống không cảm nhận được vật sống, cũng không có mấy con thật sự đi về phía họ.


Bốn chân của Phương Hoà dẫm lên tay Lê Chấn lấy đà, nhảy lên nóc xe, "Chúng ta giết qua à?"


Lê Chấn lắc đầu, dưới ánh mắt nghi hoặc của Phương Hoà, duỗi tay từ trong không gian xách ra một con dê, sau đó không biết dùng con dao phẫu thuật lấy ra hồi nào bá đạo cắt đứt cổ nó, máu phun ra, Lê Chấn đem con dê ném ra đằng xa, hít một hơi thật sâu, khống chế bản năng thèm thịt của mình.


Meo ô! Dê của tôi! Bàn chân của Phương Hoà đạp lên nóc xe, có chút căm giận trừng Lê Chấn, cậu còn đang chờ dê lớn sinh dê nhỏ sau đó tiếp tục sinh ra một đống dê đó biết không.


Lê Chấn nhìn thoáng qua xung quanh, quay đầu nhìn mèo nhỏ đang giận dữ, nói, "Lát nữa làm dê nướng cho cậu."


Phương Hoà vung móng vuốt nhanh nhẹn miểu sát con tang thi vừa lao đến.


(Miểu sát: giết chết trong 1s)


Lê Chấn lại duỗi tay lấy ra hơn mười mấy ống tiêm, số lượng ống tiêm không nhiều, chỉ có thể để sau này tìm thêm một ít dự trữ.


Lê Chấn bên này nhàn nhã chờ tang thi tụ tập để lấy hàng mẫu, giương mắt nhìn Phương Hoà còn đang oán niệm, ngữ khí ôn hoà, "Chờ rãnh một chút, lại tìm cho cậu một bầy dê."


Phương Hoà lúc này lại vung móng vuốt đem tang thi vừa đi tới giết chết.


Lê Chấn đang muốn cầm ống tiêm tiến lên cũng chỉ có thể lui trở về, dịch thể của tang thi đã chết hắn đã xem qua, hoạt tính rất nhỏ, không có nhiều giá trị.


Lê Chấn nhìn qua mèo nhỏ nhe răng giận dữ, đáy lòng bật cười, vật nhỏ trước mắt đối với vật tư vô cùng chấp nhất khiến hắn cảm thấy vô cùng đáng yêu.


Tang thi xung quanh chậm rãi nhiều lên, tốc độ của Phương Hoà nhanh, giống như u linh len lỏi trong đàn tang thi, mỗi lần Lê Chấn rút được dịch thể trong tang thi xong, cậu liền chuẩn xác đem đầu nó chém rớt.


Yêu cầu của Lê Chấn là dịch thể của từng bộ phận, một hàng mười mấy cái ống chích đã thu xong, Lê Chấn nhìn Phương Hoà gật gật đầu, cậu thoải mái vui vẻ đại khai sát giới.


Đem dịch thể đã thu xong dọn dẹp lại, Lê Chấn bắt đầu di chuyển, mấy con tang thi cấp thấp dưới công kích của một người một mèo, số lượng chết càng ngày càng nhiều.


Hơn nữa bên kia còn có mùi máu của dê hấp dẫn, đàn tang thi dũng mãnh không ngừng đi về phía bọn họ.


Phương Hoà ở trên nhìn xuống, đám tang thi đang chen chúc nhau, đôi mắt đỏ ngầu tham lam nhìn con dê chằm chằm, có mấy con còn quỳ rạp trên mặt đất tranh giành những giọt máu bị rơi xuống.


(Pi: đoạn này... Tui chém. Haha... Haha.... Ha... )


Thân là một con mèo, có thể đứng lên không phải là da gà, mà là một thân lông.


Đúng là đáng xấu hổ! Xẻng hốt phân lãng phí đồ ăn, có biết máu dê cũng có thể ăn hay không!


Lê Chấn nhìn thoáng qua mèo nhỏ đang co rút lại trên bảng hiệu ở ven đường, trong lòng thầm lo lắng, Lúa nhỏ nhà hắn đang sợ sao?


Nhưng mà màn kế tiếp lại làm Lê Chấn bật cười thành tiếng, chỉ thấy Phương Hoà dùng tư thế như một con hổ từ trên bảng hiệu nhảy xuống, móng vuốt chuẩn xác vung qua, tạo ra một lưỡi dao gió vừa dài vừa sắc bén trực tiếp tấn công, mấy con tang thi đang xúm lại vây quanh con dê trực tiếp bị chém đứt đầu, có con thì bị chém từ bả vai xuống thành hai nửa.


Oán niệm phải lớn cỡ nào chứ? Lê Chấn đột nhiên có chút hoài nghi biện pháp bản thân nghĩ ra, có phải chọt trúng chỗ đau nào khiến mèo nhỏ xúc động rồi không?


Phương Hoà sau khi công kích xong, cậu nhảy lên người con dê, nhìn Lê Chấn, duỗi duỗi móng vuốt sắc bén như lưỡi câu.


Động tĩnh của bọn họ không có khả năng không thu hút những người khác, nhưng đa số lại chỉ dám trốn ở đằng xa trộn nhìn.


Chỉ là mặc dù bọn họ đã tránh khá xa, cũng đã tiến vào phạm vi cảm ứng của Lê Chấn, Lê Chấn bình ổn tâm trí, biết đây là cám dỗ mà mình phải chịu đựng mỗi ngày trong tương lai, may mà tang thi bị giết đủ nhiều, sau khi chúng nó hoàn toàn chết đi sẽ phát tán sinh cơ có thể trợ giúp hắn áp chế bản năng ăn thịt của mình.


Phương Hoà không chú ý tới mấy người xung quanh, nhưng cậu vẫn luôn chú ý tới động tác của Lê Chấn, tuy rằng nhìn không thấy mặt, nhưng động tác của hắn rõ ràng đã nhanh hơn, ẩn ẩn còn có chút điên cuồng.


Phương Hoà từ trên nóc xe nhảy xuống, đáp trên vai Lê Chấn, lo lắng hỏi, "Có ổn không?"


Lê Chấn hơi hơi gật đầu, cũng không dừng lại công kích, "Tốc chiến tốc thắng!"


Phương Hoà gật đầu, động tác tăng nhanh, dùng dị năng tốc độ phóng lên, ở trong đàn tang thi gặt đầu tụi nó.


Có lẽ động tác của một người một mèo đã tác động đến mọi người, xung quanh bắt đầu có người cũng học theo họ đánh nhau với tang thi, Phương Hoà không thể nói chuyện trước mặt đám đông, cho nên cậu vừa giết tang thi vừa lợi dụng khe hở nhảy ra, dẫm lên bả vai Lê Chấn, bàn chân chỉ chỉ về hướng những người đang đánh nhau với tang thi.


Lê Chấn khẽ gật đầu, gầm nhẹ một câu với bọn họ, "Nhược điểm của tang thi là cổ, chặt bỏ đầu sẽ hoàn toàn chết, chú ý không được để bị thương!"


Phương Hoà với Lê Chấn thời điểm chiến đấu chưa từng che giấu sức mạnh của chính mình, sức mạnh của bọn họ trong mắt người khác giống như là thần vậy, làm mọi người phấn chấn tinh thần, tuyệt vọng tích tụ mấy ngày nay dần dần được phát tiết, có hai người trẻ tuổi thậm chí cũng từ bỏ việc che giấu, dùng dị năng tấn công tang thi xung quanh.


Phương Hoà bị ngọn lửa đột nhiên bốc lên làm kinh ngạc một phen, trong đám người này thế mà lại xuất hiện dị năng giả hoả hệ, vùng quê của Lê Chấn thật đúng là ra toàn nhân tài mà, phải biết rằng, loại dị năng thuộc hệ tự nhiên này ở mạt thế cũng không có bao nhiêu đâu.


(Pi: hệ tự nhiên là Kim Mộc Thủy Hoả Thổ chẳng hạn í.)


Dưới sự nỗ lực của mọi người, nhóm tang thi bị máu dê hấp dẫn lại đây xem như đã được giải quyết sạch sẽ, Phương Hoà ngồi xổm trên vai Lê Chấn, nhìn mười mấy người xung quanh bắt đầu lại gần.


Những người này nhìn nhau một lúc, cũng không có ai mở miệng trước, trầm mặc hồi lâu, đột nhiên có người khóc lên, vừa khóc vừa nói, "Người anh em này, cậu có thể nói cho chúng tôi biết, có phải tận thế đã đến rồi hay không? Có phải không còn ai sống sót hay không?"


Một câu này mang theo tuyệt vọng làm người xung quanh đều gắt gao nhìn chằm chằm Lê Chấn, phảng phất như chỉ cần một câu của Lê Chấn sẽ đem đến hi vọng cho bọn họ, quyết định sống chết của bọn họ.


Nhưng Lê Chấn lại trầm mặc không trả lời, Phương Hoà duỗi duỗi bàn chân nhẹ nhàng đè lên nón của Lê Chấn, tuy rằng biết bị nhiều người vây quanh như vậy, Lê Chấn khẳng định đang cố gắng đè xuống ham muốn ăn thịt của mình, có điều, lúc này chẳng lẽ không nên nói gì đó sao?


Cứ im ắng như vậy gần năm phút, người xung quanh đều sắp cho rằng Lê Chấn đang cam chịu, lúc bọn họ sắp bị tuyệt vọng chôn vùi tới nơi, Lê Chấn rốt cuộc mở miệng, duỗi tay chỉ chỉ xung quanh, thanh âm trầm thấp mà kiên định, "Hiện tại còn ai sống sót?"


Mọi người tầm mắt nhìn về phía tang thi đầy đất, ít nhiều gì cũng có mấy trăm con, tuy rằng đa số điều không phải do họ giết, nhưng không khí tuyệt vọng đột nhiên vơi đi rất nhiều, người trẻ tuổi đã kích phát dị năng siết chặt tay, "Đúng vậy, hiện tại người sống sót chính là chúng ta, chúng ta có thể giết chết tang thi."


Lời này tựa như tia nắng mặt trời, làm những người có cảm xúc bi ai tuyệt vọng hoà hoãn lại, không tự giác đều siết chặt tay. Bọn họ lúc trước chỉ lo trốn tránh, cũng không dám ra mặt chống lại những thứ gọi là tang thi này, bất quá hiện tại xông ra giết một hồi, đột nhiên phát hiện, cũng không có gì đáng sợ, chỉ cần có muốn tiếp tục sống sót là có thể đối đầu với đám quái vật đó.


Loại tình huống này đối với Phương Hoà mà nói vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, lúc trước bị bán cho phòng thí nghiệm, cậu chỉ thấy toàn những con người ích kỷ lòng lang dạ sói, thứ cậu quen nhìn thấy ở phòng thí nghiệm nhất chính là phản bội cùng tàn bạo, Phương Hoà đột nhiên cảm thấy một màn trước mắt thật... Ngôn từ thiếu thốn khiến cậu không biết nên hình dung như thế nào, tóm lại, Phương Hoà đột nhiên thả lỏng, chân mèo duỗi duỗi ra, "Meo~!"


Nghe một tiếng như thế, mọi người đột nhiên bật cười, đây là lần đầu tiên từ lúc mạt thế bọn họ cười.


Dưới sự chỉ huy của Lê Chấn, người thường lưu lại dọn dẹp thi thể tang thi, còn hai dị năng giả kia thì đi theo hắn cùng Phương Hoà tiêu diệt tang thi xung quanh.


X huyện được xây dựng ở phía nam và phía bắc, chia thành bốn cổng, vị trí của bọn họ hiện tại là cổng bắc, ở cổng bắc có một cái chợ nông sản rất lớn, là nơi có vật tư tương đối đầy đủ, trong lúc bọn họ tiêu diệt tang thi quanh khu vực này, càng có nhiều người sống sót gia nhập.


Người thường đều bị Lê Chấn lưu lại dọn dẹp hậu quả, dị năng giả thì đi giết tang thi, những người vốn căn bản không biết làm thế nào vận dụng dị năng, dần dần cùng nhau nghiền ngẫm  giao lưu kinh nghiệm, càng ngày càng thuận tay.


Thời gian ban ngày hao hết, những người này mặc dù là biến dị giả, thể chất tương đối mạnh, cũng có chút chịu không nổi, chờ về tới chợ nông sản ở cổng Bắc, bọn họ nhìn thấy những người sống sót bình thường không có dị năng nhìn chằm chằm bọn họ bằng đôi mắt cảm kích, cùng với rất nhiều đồ ăn phong phú.


Phương Hoà nhìn mọi người hăng hái vây quanh đống lửa lớn, móng vuốt cào cào lên nón Lê Chấn, cậu đã sớm chú ý tới, xẻng hốt phân đáng thương vì phải nhẫn nại càng ngày càng nhiều dụ hoặc, ngay cả nói cũng không dám nói nhiều.


Đợi đến lúc mọi người quay đầu tìm người trang bị võ trang hạng nặng đầy đủ kia, lại phát hiện người không biết đã đi từ lúc nào rồi, mấy trăm người sống sót tụ tập cùng nhau nhất thời trầm mặc, người nọ ngay cả cơm cũng chưa kịp ăn...


Phương Hoà quay đầu nhìn về hướng chợ nông sản, "Cứ như vậy mà đi à?"


"Nếu không thì sao?" Lê Chấn nhìn cậu.


Phương Hoà nằm trên vai Lê Chấn, đuôi mèo vung vẫy, "Tôi còn tưởng anh muốn xây một căn cứ gì đó, có câu gì nhỉ? Loạn thế ra điểu hùng, anh lợi hại như vậy, hơn nữa còn biết cổ vũ nhân tâm, lại có không gian dự trữ vật tư, nói không chừng còn có thể tạo ra một căn cứ đứng đầu mạt thế."


(Pi: ẻm nói cái gì vậy == là thời thế tạo anh hùng hả? Cái gì mà điểu hùng ==)


Nhưng mà trọng điểm Lê Chấn để ý không phải là ảo tưởng của Phương Hoà, mà là câu thành ngữ cậu nói, duỗi tay đem Phương Hoà từ trên vai ôm xuống, gãi cằm cậu, "Loạn thế tạo cái gì?"


Phương Hoà mệt mỏi cả ngày khắp người điều không thoải mái, Lê Chấn cứ gãi như vậy, làm cậu cũng muốn được gãi khắp người, Phương Hoà dưới bàn tay của Lê Chấn, nằm ngửa xuống, hai chân khẽ nâng lên, để hắn gãi gãi, đối với câu hỏi của Lê Chấn hoàn toàn không thèm nghe, cậu tự biết bản thân văn hoá thấp.


Lê Chấn mở cửa xe, ngồi vào, đem Phương Hoà đặt lên trên đùi, sau khi khởi động xe, một bên mát xa chân cho Phương Hoà, một bên hỏi, "Cậu nói coi, cậu có biết chữ không?"


Phương Hoà giơ chân ôm lấy ngón tay Lê Chấn, khinh thường nhìn hắn, "Tôi biết chữ, nếu không thì lấy ai hạ chỉ dụ cho anh!"


"Chỉ dụ?" Cái từ này dùng không tồi, bất quá hắn nhớ mang máng ngày đó lúc ở trên tường nhìn nội dung cậu viết hình như có mấy chữ bị viết sai.


Phương Hoà lật người ban cho Lê Chấn cái lưng, bản thân thì thoải mái ghé vào đùi hắn cong eo, chân trước chân sau dùng sức duỗi dài ra.


Lê Chấn đưa tay nhéo nhéo móng vuốt sắc bén như lưỡi câu bị lộ ra, xoa xoa đệm lót dưới bàn chân, đáng tiếc trong mắt hắn hiện tại chỉ có hai màu đen trắng, bằng không là có thể nhìn thấy đệm lót hồng phấn.


Phương Hoà cuộn cơ thể lại nhìn thoáng ra cửa sổ, sau khi lái xe được một đoạn, Lê Chấn đột ngột dừng xe, cậu ngáp một cái, dưới ánh trăng đánh giá hoàn cảnh xung quanh.


Phương Hoà đang muốn hỏi Lê Chấn, đột nhiên phát hiện ngoài cửa sổ có cái gì đó thật quen mắt.


Phương Hoà bỗng nhiên đứng lên, mắt mèo híp lại, dưới bóng đêm vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, meo ô, là tang thi đàn em của Lê Chấn!


Phương Hoà giơ chân vỗ lên người hắn, có chút kích động nói, "Lê Chấn mau giết con tang thi này."


Hắn đưa tay vuốt vuốt lưng cậu trấn an, "Lúa nhỏ, không cần nôn nóng."


Nôn nóng cái con khỉ! Phương Hoà tức giận liếc hắn một cái, còn không biết mấy ngày nay nó ở bên ngoài có ăn thịt người không, đây là tang thi biến dị a.


Lê Chấn dừng xe lại, mở cửa, ôm Phương Hoà nhìn tang thi tiểu đệ thành thật đứng đó, "Tôi có hạ lệnh, cậu ta sẽ không ăn thịt người."


Phương Hoà nhìn Lê Chấn, "Cậu ta không ăn thịt người, nhưng có thể chống lại dụ hoặc của đứa nhỏ hay sao?"


Lê Chấn lắc đầu, khẳng định là nhịn không được, cho nên lúc trước hắn mới khống chế con tang thi này cách xa chỗ ở của Lê Nguyệt, ban ngày lúc bọn họ giết tang thi, nó cũng ẩn nấp ở một bên giúp bọn họ không ít.


Lê Chấn chỉ chỉ căn nhà nhỏ phía trước, "Mèo nhỏ nóng nảy, đừng khẩn trương, đây là nơi mà chúng ta sẽ sống trong khoảng thời gian này, tôi đã kiểm soát chặt chẽ khoảng cách, có thể nằm ngoài phạm vi dụ hoặc."


Đó là một căn nhà cũ nát nhỏ xíu, kế bên là một mảnh đồng ruộng không biết dùng để làm gì.


Phương Hoà nhìn ra nơi này quả thật cách nhà cũ rất xa, có điều, Lê Chấn thì có thể tự khống chế, nhưng tang thi biến dị này thì không thể, hơn nữa còn là tang thi biến dị hệ tốc độ đó, nếu thứ này đột nhiên chạy đi, vậy làm sao bây giờ? Dù Lê Nguyệt công kích cường đại, nhưng tang thi hệ tốc độ quá nhanh, sẽ rất nguy hiểm.


Lê Chấn bình tĩnh tiếp tục vuốt lông cho Phương Hoà, một bên xoa một bên cảm thấy kỳ quái, lần này dựng lông cư nhiên có thể dựng lâu như vậy, xúc cảm không tệ, so với bình thường mềm mại hơn nhiều.


(Pi: =∆=)


"Xẻng hốt phân anh đứng đắn chút được không, đó là cháu trai anh, là anh sinh... Là chị gái của anh sinh ra! Đem tang thi này giết đi coi như an toàn! Tang thi chúng ta có thể tự mình giết, không cần tang thi biến dị này hỗ trợ chúng ta!"










Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK