Có điều, Lê Chấn chạy tới chỗ cây đào già rồi mới phát hiện, không có Phương Hoà, công pháp trong ngọc bích không thể tu luyện, hắn chưa bao giờ hận cơ thể nửa tang thi hoá của mình tới vậy, ôm lấy Phương Hoà đang nóng bừng bừng trong lòng, hắn chỉ có thể cố gắng kêu tên cậu.
Kề miệng sát tai mèo nhỏ, từng tiếng một gọi tên cậu, trái tim hắn như bị hung hăng siết chặt, tay lại nhè nhẹ xoa xoa lông trên đầu cậu.
Ngay cả Phương Hoà cũng không biết bản thân bị làm sao, tiếng gọi lo lắng của Lê Chấn làm trong lòng cậu vô cùng khó chịu, gắng gượng mở mắt, gương mặt hắn đang kề sát bên cậu, hai má lạnh lẽo dựa lên đầu mình, làm cơ thể nóng rực của cậu thoải mái hơn một chút, Phương Hoà miễn cưỡng giơ hai chân ôm lấy mặt Lê Chấn, muốn cọ cọ vài cái.
Động tác của Phương Hoà làm Lê Chấn nháy mắt tỉnh táo, đôi mắt lạnh nhạt ngơ ngác nhìn cậu, "Lúa Nhỏ?"
"Nóng!" Phương Hoà miễn cưỡng há miệng nói chuyện, nhìn mặt hắn, duỗi chân trước muốn ôm lấy, cho cọ cọ một chút đi mà, lạnh lạnh thoải mái gần chết, sao không cho tôi cọ vậy chứ?
Lê Chấn nhìn cậu, hai mắt rũ xuống, thật ra mà nói, nhiệt độ cơ thể của hắn quả thật có thể giúp Phương Hoà hạ nhiệt, hắn ôm cậu lại gần, duỗi thẳng bốn chân để cậu áp sát lên ngực mình, bụng mèo nhỏ nóng bừng, làm hắn có cảm như như đang ôm một cục lửa vậy.
"Lúa Nhỏ, em vận chuyển công pháp được không?" Lê Chấn nâng tay đỡ sau lưng Phương Hoà, giọng nói khàn khàn căng thẳng.
Bên trong ngọc bích cũng có giải thích về việc liên quan tới hoá hình, tình huống hiện tại của Phương Hoà là quá trình tất yếu, chỉ là hắn không ngờ tới sẽ nhanh như vậy thôi.
Một khi xuất hiện tình huống này, có nghĩa là việc hoá thành người của Phương Hoà đã có chuyển biến, có thể chậm rãi củng cố thời gian hoá hình, nhưng, nếu giai đoạn này có bất trắc, Phương Hoà rất có thể sẽ tẩu hoả nhập ma luôn, vĩnh viễn mất đi cơ hội hoá hình, nguy hiểm hơn nữa, đó là ý thức của cậu sẽ dần bị ảnh hưởng, từ từ thoái hoá thành một con mèo thật sự.
Phương Hoà kiên quyết kháng cự, "Không muốn, nóng!"
Âm thanh tự cho là kiên quyết của Phương Hoà, lọt vào tai Lê Chấn lại thành không có chút sức lực, hắn đau lòng muốn chết, cứ như vậy ôm Phương Hoà ngồi dưới cây đào già, nhẹ nhàng an ủi, "Ngoan, vận chuyển công pháp sẽ đỡ hơn nhiều!"
Cậu mơ mơ màng màng nằm chèm bẹp trên ngực Lê Chấn, thoải mái không chịu được, còn muốn lật cái lưng qua cho đỡ nóng, nghe Lê Chấn nói, thầm phản bác trong lòng, lần nào vận chuyển công pháp cũng nóng muốn chết, hiện tại đã nóng chịu không nổi rồi, bộ muốn nướng tôi luôn hay gì?
Lê Chấn nhìn Phương Hoà úp mặt vào ngực mình, không chịu vận chuyển công pháp, hắn chỉ có thể tiếp tục nói, "Lúa Nhỏ, nhiệt độ cơ thể em cao là do nó đang sinh ra biến hoá, em cũng muốn hoá hình mà đúng không, em cũng muốn biến thành người mà đúng không, ngoan, nhịn chút là qua mà!"
Phương Hoà mơ mơ màng màng nghe hắn nói, hoá hình? Hoảng hốt nhớ lại lần trước sốt cao, đôi môi lạnh lẽo của Lê Chấn cũng đã từng đặt lên môi cậu, Phương Hoà lè đầu lưỡi nóng rực ra, cảm giác đó sảng khoái quá chừng, có khi nào hôn một lần nữa thì trong miệng sẽ không còn nóng nữa không.
Cậu chống chân dậy, lung lay ngẩng đầu lên, Lê Chấn nhìn động tác của mèo nhỏ, vội vàng phối hợp, hắn tưởng Phương Hoà muốn vận chuyển công pháp, ai ngờ mèo nhỏ lại duỗi móng vuốt ôm chặt lấy mặt hắn, nhào tới gặm lấy môi hắn.
Hơi thở nóng rực phun lên môi Lê Chấn, sau đó, miệng nhỏ phấn hồng của cậu cứ như vậy dán lên môi hắn.
Hắn chỉ ngây người trong chớp mắt, đã bị Phương Hoà biến thành người đè lên mặt đất, Lê Chấn ôm chặt lấy người thanh niên vào lòng, vừa nôn nóng vừa bất đắc dĩ đỡ lấy thân thể cậu, thanh niên đẹp mắt lại trong sáng trước mặt, cơ bản không biết hôn là gì, chỉ biết nằm trên người hắn hết gặm rồi liếm, hận không thể cọ xát cả người vào hắn.
Phương Hoà liếm lên đôi môi lạnh lẽo của Lê Chấn, thoải mái gần chết, cả người không còn lông mèo vô cùng thoải mái, so với khi còn lông mèo thì thoải mái hơn nhiều, cảm giác nóng nực cũng vơi bớt không ít.
Lê Chấn cho dù có bao nhiêu ý niệm muốn ôm người trong lòng hôn cho đã ghiền, hung hăng gặm cắn mèo nhỏ giương oai này, nhưng hắn vẫn phải duy trì lí trí, để mèo nhỏ tiếp tục hoá hình, thì nhiệt độ trên người cậu chỉ sẽ càng ngày càng nóng mà thôi.
Lê Chấn hối hận muốn chết, sớm biết thế này, hắn làm gì dám nảy sinh ham muốn với mèo nhỏ, nếu không phải hắn kìm lòng không đậu, thì sẽ không xuất hiện tình huống thế này, hắn hẳn là nên đợi đến khi bọn họ tu luyện đến trình độ nhất định, mới trêu chọc mèo nhỏ. Nếu sớm biết lần hôn thứ hai này sẽ khiến mèo nhỏ xuất hiện trạng huống, hắn nhất định sẽ nhẫn nại bằng mọi cách.
Hai đôi môi tách ra, Phương Hoà lại biến thành mèo nhỏ, không còn cảm giác lành lạnh nữa, cậu nôn nóng quơ loạn móng vuốt, trừng đôi mắt mèo ướt át nhìn Lê Chấn, biểu tình giống như trách hắn tại sao không cho cậu thân thiết, cậu hiện tại nóng như vậy, khó chịu như vậy, Lê Chấn rõ ràng cả người lạnh lẽo thoải mái muốn chết, vì sao không chịu cho cậu ôm?
Lê Chấn bất đắc dĩ nâng hai chân trước của mèo nhỏ, nhìn vào mắt cậu, "Lúa Nhỏ, nghe lời, vận chuyển công pháp, tôi đảm bảo với em, chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều!"
Đầu óc Phương Hoà hỗn loạn, căn bản là không chịu nghe hắn nói, cứ trợn trừng mắt, duỗi chân liều mạng muốn tới gần Lê Chấn, có điều thân thể lại bị hắn cố định một chỗ, không động đậy được, Phương Hoà ủy khuất muốn khóc tới nơi.
Lê Chấn lo tới muốn sứt đầu mẻ trán, ôm Phương Hoà lại gần, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định, giọng nói nghiêm khắc, "Phương Hoà! Nghe lời, vận chuyển công pháp! Nếu không thì sau này không cho em ăn cá với bắp nữa, chỉ được ăn thức ăn cho mèo!"
Đôi mắt xanh biếc sâu thẳm của Phương Hoà trừng hắn một cái, chân mèo cuối cùng cũng chịu ấn lên cổ tay Lê Chấn, trong lúc hắn còn nôn nóng không biết phải làm gì, cậu rốt cuộc cũng bắt đầu vận chuyển công pháp, nóng nực liên tục ùa tới làm Phương Hoà choáng váng, có điều một khi công pháp đã vận chuyển, thì Phương Hoà có choáng váng cũng không ảnh hưởng gì.
Sau khi Phương Hoà vận chuyển công pháp, Lê Chấn mới ôm cậu tới gần, nhiệt độ ngày càng cao của cậu làm tim hắn đau gần chết, nhưng ngoại trừ phối hợp vận chuyển công pháp với cậu, hắn cũng không làm được gì khác, chỉ có thể nhìn Phương Hoà vì nóng mà khó chịu vùng vẫy bốn chân.
Nhiệt độ Phương Hoà vốn đã cao, vận chuyển công pháp xong thì càng ngày càng cao, cậu nhắm chặt mắt, lắc lắc đầu, bị hơi nóng làm cho khó chịu, choáng váng đau đớn, cơ thể giống hệt như kiếp trước, bị lửa trắng của tang thi biến dị thiêu đốt.
Cảm giác vô cùng tuyệt vọng, lúc ấy có một con tang thi biến dị hoả hệ cực kỳ hiếm thấy, bị bắt tới phòng nghiên cứu, mà Phương Hoà với tang thi kia giống nhau, không có địa vị, cũng chỉ là một vật thí nghiệm đáng thương, cậu cứ như vậy bị ngọn lửa nóng rực của tang thi thiêu đốt, thân thể bị đốt tới cháy đen, cảm giác bị thiêu cháy lúc ấy đã không thể dùng từ đau đớn để hình dung được nữa.
Mà sau khi bị đốt cháy, còn phải chịu đựng tê ngứa khôi phục thân thể, cùng các loại thực nghiêm lấy hàng mẫu, cậu giống như một món đồ chơi bị người ta đùa nghịch, cảm giác như rơi xuống địa ngục đó, cậu không muốn trãi qua thêm bất cứ lần nào nữa, tuyệt vọng tới mức thà rằng bị tang thi ăn tới không còn cặn bã, cũng không muốn trở lại nơi như địa ngục kia.
Nhưng mà, hiện tại, cậu đang ở trong địa ngục đó ư?
Phương Hoà mở ra đôi mắt xanh biếc, thời điểm nhìn thấy Lê Chấn, tư duy hỗn độn mới dần thả lỏng, có Lê Chấn, vậy không phải là trong phòng thí nghiệm rồi, cậu đột nhiên cảm thấy nhiệt độ nóng rực kia cũng không còn khó chịu như vậy nữa, Phương Hoà mơ mơ màng màng cảm thán, đi theo Lê Chấn sung sướng một thời gian, một chút khổ cũng nuốt không trôi.
Nhìn phản ứng của Phương Hoà, tinh thần Lê Chấn chấn động không thôi, hắn hận bản thân mình, hắn rõ ràng đã biết tác dụng cuối cùng của công pháp, mà lại chưa từng nói với Phương Hoà, mèo nhỏ đánh bậy đánh bạ lôi kéo hắn tu luyện, Lê Chấn tu luyện rất thuận lợi, thực lực cũng tăng lên không ít, nhưng đối với mèo nhỏ mà nói, thành quả chỉ có một, đó là hoá hình, mà hắn cũng chưa bao giờ hỏi qua mèo nhỏ, rằng cậu có muốn hoá hình hay không?
Hiện tại nhìn đau đớn sâu trong đôi mắt cậu, Lê Chấn khó chịu không thôi, hắn nâng cậu ôm vào ngực, "Lúa Nhỏ, anh đảm bảo, đây là lần cuối cùng!"
Thời gian chỉ mới trôi qua hai phút, nhưng Lê Chấn lại cảm thấy giống như đã qua một đời, nhiệt độ cơ thể của Phương Hoà rốt cuộc cũng chịu giảm xuống, không hề giãy giụa dựa lên ngực hắn, mềm mại như nước nằm trên tay hắn, mắt mèo chậm rãi nhắm lại.
Chờ tới khi bảy vòng công pháp vận chuyển kết thúc, nhiệt độ của Phương Hoà đã hoàn toàn khôi phục, mà cậu cũng bởi vì chịu đựng cơn nóng kia, hôn mê bất tỉnh.
Lê Chấn ôm mèo nhỏ dậy, dùng chóp mũi cọ cọ lên đầu cậu, hắn đứng dậy, từng bước một ôm cậu về phòng, đặt mèo nhỏ lên giường, từ đầu tới cuối Phương Hoà hoàn toàn không động đậy xíu nào, mệt mỏi tới mức không còn ý thức.
Lê Chấn cứ như thế ngồi bên mép giường, không hề chớp mắt nhìn Phương Hoà mệt mỏi an tĩnh mà ngủ, bụng nhỏ mềm mại theo hô hấp phập phồng.
___