• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước nay, dù Ly Tương không tự cho mình kẻ thông minh thì quyết cũng không tự nhận bản thân hắn ngu độn, nhưng lúc này đây, điều mà Giang Tĩnh Duyệt nói hắn chẳng nghe hiểu gì cả.

Khổ đau đến nhường này, nếu là hắn, hắn nguyện không lưu lại đời sau để chúng chịu khổ, đến hắn thì chấm dứt là được. Xưa nay hắn vẫn cho rằng tộc Nhất Tâm bây giờ trí óc chẳng bình thường, dựa theo lời kể của Ương Túc Y hay Đông Phong Hàm Chi, hắn biết đã có lúc dân bản địa trông còn quái dị hơn, chỉ cao tới eo người bình thường, trí óc không vẹn toàn, họ sống đến độ hai mươi, vội vã sinh ra thế hệ kế tiếp rồi vội vã chết đi.

Khi đó Ly Tương cho rằng họ làm hết thảy, từ sống sót đến kéo dài hương hỏa đều là tuân theo bản năng, nhưng hắn không hiểu những người đầu tiên nhận ra sự suy thoái của thế hệ sau tại sao lại không quyết đoán. Chẳng lẽ hết thảy đó là sự dần dà, sự chầm chậm ăn mòn suy nghĩ con người ta.

Đến hôm nay hắn nghe Thánh Nhân nói vậy, hắn bỗng không hiểu.

Sống mà không có tôn nghiêm như vậy, có người vẫn sẽ vùng vẫy để sống tiếp sao?

"Người trẻ tuổi," Giang Tĩnh Duyệt bình tĩnh nói, "ta biết ngươi nghĩ gì." Y nói xong thì chăm chú nhìn Ly Tương. "Ở đây ai cũng như ai thì nói gì tôn nghiêm. Bọn họ vùng vẫy, sinh sôi, để lại tiếng nói của người mình vì bọn họ có hy vọng. Mà ngươi sinh ra với linh cảm thượng đẳng nhỉ?"

Ly Tương gật đầu.

"Một thân một mình, ngươi không hiểu được đâu." Giang Tĩnh Duyệt nói.

Hắn mơ hồ đoán ra gì đó.

"Về sau ngươi định thế nào? Đến cái xác cũng mất. Khéo rơi vào bí cảnh bị hư hao cả."

Bấy giờ Ly Tương bỗng nói: "Tiền bối không phải lo, có người đón được rồi."

Ly Tương vừa nói vừa nhăn nhó.

Lúc này, trước mắt hắn ngoài Thánh Nhân và con thú cưng còn những hình ảnh khác đan xen, thậm chí hắn thấy cả những gương mặt quen thuộc đã lâu rồi chưa gặp.

Nhìn dáng vẻ xuất thần của hắn, Giang Tĩnh Duyệt bỗng nhổ sợi lông trên lưng con thú nhỏ. Thú ta còn chưa biết mình bị đối xử tàn bạo, vẫn ra sức làm nũng.

Giang Tĩnh Duyệt bắn sợi lông trắng trong ấy về phía Ly Tương, ổn định thần thức hắn lại.



Bấy giờ những cảnh vật kia hiện ra rõ ràng hơn, cả chân dung tà ma giả dạng hắn bao năm qua cũng hiện ra rõ mồn một.

"Một con rối gỗ," Hắn nghĩ, "đệ ấy thật cố chấp."

"Không ngờ người thân ngươi bạo dạn đến vậy." Giang Tĩnh Duyệt chống tay dưới cằm nói.

Thần thức Ly Tương không có linh đài bảo vệ, lại thêm Giang Tĩnh Duyệt tu vi vượt qua tu sĩ thường nên không cách nào che giấu được hình ảnh hắn nhìn thấy.

"Sư đệ ngươi à? Hắn tên gì? Tình cảm hai người tốt quá. Ồ, sư đệ ngươi cũng đã kết được đan." Giang Tĩnh Duyệt bình luận.

Ly Tương giật mình.

Trước khi hắn vào đây, sư đệ hắn chỉ vừa Trúc Cơ. Chưa đến trăm năm mà đã kết được đan vài chục năm, thật sự có chút đáng sợ.

Hắn nhớ lại lần trước khi mình xảy ra tình cảnh này, đó là lúc hắn đang nhặt lại thần thức, nhớ lại mình là ai. Khi đó hắn chỉ lờ mờ nhìn thấy xung quanh, giờ đây có chăng là thân thể hắn có thể vô thức cảm nhận được nóng lạnh, thân thể có chút ký ức chưa phai mờ.

Hoàn toàn chẳng liên quan gì đến thần thức hắn cả.

"Ồ, vẫn có người chờ ngươi trở lại." Giang Tĩnh Duyệt bỗng lên tiếng cười cười, "Còn là mỹ nhân nữa." Y quay sang nhìn Ly Tương, "Bên ngoài thay đổi nhiều ghê."

Giờ phút này đây, Ly Tương phải suy nghĩ đủ thứ, hắn bỗng thấy vị Thánh Nhân mới ngủ dậy này có hơi phiền bèn đáp: "Y họ Tiết."

Giang Tĩnh Duyệt cau mày.

Sau đó chừng như cố ý, hắn nói thêm: "Vãn bối còn có một sư đệ nữa, y có thể nhìn thấy chuyện chưa xảy ra. Y họ Thôi."

Mặt mày Giang Tĩnh Duyệt méo xệch: "Lúc nãy ta không nhìn kỹ thi thể ngươi. Quần áo ngươi mặc chắc không phải là của…"

"Thúy Vi." Ly Tương đáp rồi bỗng dưng cảm thấy thú vị hẳn: "Nữ tu trẻ hơn khi nãy đứng đây họ Đông Phong."

Lúc này Giang Thánh Nhân đã tỉnh táo rồi, y không gắt ngủ nữa mà chuyển sang rùng mình.

"Bên ngoài vực Phù Quang, bên trong vực Phù Quang, không chỗ nào an ổn cả. Lúc nãy còn thấy cả người tộc Nhất Tâm." Y vừa nói vừa vuốt ve con thú của mình, "Ta muốn quay về tảng băng quá."

Con thú hiểu lòng người, kêu "chít, chít" mấy tiếng thương tâm.

Giang Tĩnh Duyệt vuốt ve cái bụng trắng của nó: "Thôi ngươi về đi."

Y vừa nói xong Ly Tương đã cảm giác được thần thức mình không còn bị khóa chặt nữa, những hình ảnh hắn nhìn thấy cũng rõ hơn. Ly Tương toan quay về kể lại cho sư đệ mình tình hình bên ngoài, không biết nghĩ gì hắn bỗng xoay người lại hỏi: "Tiền bối sẽ rời khỏi vực Phù Quang phải không?"

Giang Tĩnh Duyệt ngẫm nghĩ rồi nói: "Ta không mấy hứng thú, chỗ nào cũng chỉ để ngủ."

"Vậy người sẽ không ngăn cản chúng hậu bối tìm đường thoát đi phải không?"

"Giỏi thì cứ làm. Ta cũng không rỗi."



Ly Tương xoay người rời đi.

Mỗi ngày sau đó, dưới sự đảm bảo của Ly Tương và sự cổ vũ của đám tu sĩ kia, Ương Túc Y phải quay lại rừng cây Túc Xá khắc phù chú.

Thời gian đầu, Giang Thánh Nhân quyết định không nhìn đến, y rúc trong hàn đàm tịnh tâm suy nghĩ về chuyện xưa, sau đó thi thoảng Ương Túc Y khắc sai, đánh nổ phù chú, y đành phải bò ra nhìn đứa hậu bối kia làm.

Ban đầu chỉ nhìn mà không nói, bao giờ sắp nổ thì sẽ kêu. Về sau, càng lúc y càng ngứa mồm, thi thoảng nói xen vào vài câu chỉ dẫn.

Trong thời gian này, Ly Tương ở ngoài kia theo chân mọi người quay về núi Thúy Vi. Mà sự liên kết của hắn với thân xác ngày một mỏng manh, cho tới khi qua đôi mắt hắn, cảnh tượng bên ngoài như nhìn qua mặt kính phủ đầy hơi nước, Ly Tương biết khoảng cách đã quá xa rồi, hắn bèn dứt khoát không để tâm nhìn đến nữa, chấm dứt mối liên hệ mịt mờ kia.

Có thời gian nhìn lại, hắn nhận ra Giang Thánh Nhân cũng có chút phàm tục.

Y thích ngồi nhìn người khác làm việc, nhịn không được sẽ nói xen vào, thích hóng hớt chuyện nhà người khác.

Có một Thánh Nhân hoạt bát nhảy nhót ở đây, người sống nơi vực Phù Quang quả thật không dễ.

Ly Tương đặt thần thức ở nơi có cây Túc Xá, còn Giang Thánh Nhân đến cả cửa phòng đám tu sĩ cũng có vết của y. Mỗi ngày nghe ngóng đến là nhiều chuyện, từ chuyện Việt Ngữ thầm thương trộm nhớ Đông Phong sư tỷ đến chuyện Thiềm lão gia rất thương con trai mình giờ chỉ sót lại linh đài và thần thức, Tiểu Tiên Nữ già nua cũng từng là một mỹ nhân.

Ly Tương với Ương Túc Y bị ép nghe mấy chuyện này, có lúc phát rồ lên làm Giang Thánh Nhân tủi thân.

Thế là Ly Tương phải dỗ Thánh Nhân như dỗ sư đệ mình, kể cho người này nghe bên ngoài vực Phù Quang bây giờ ra sao.

Đó là những gì hắn góp nhặt được nhờ lần nối vào thân thể mình chứ bản thân Ly Tương kẹt trong xó này mấy chục năm, có khác gì đồ nhà quê Giang Thánh Nhân.

À, ít ra hắn biết linh thuyền, biết Điệp Tín.

Nhưng hắn vẫn không hiểu sao Giang Tĩnh Duyệt nói không muốn ra ngoài, không ngăn cản bọn họ tìm cách đã đành mà còn giúp Ương Túc Y khắc phù chú.

Đáp lại nghi vấn này, y thành thật đáp: "Dù có làm được các ngươi cũng không rời khỏi được."

Ương Túc Y lờ đi lời người này.

Thời gian thấm thoát trôi đi, Giang Tĩnh Duyệt cũng học được tìm thú vui khác, ít quấn lấy Ly Tương với Ương Túc Y nói nhảm, thay vào đó, y hóa thân thành người tộc Nhất Tâm, theo họ ra đồng cấy lúa, hái bông.

Thanh Nhân không biết bao nhiêu tuổi, trải qua bao nhiêu phong ba của huyền môn, thăng trầm của nhân gian lại như tìm được thú vui này không khỏi làm người ta thấy thú vị, vì vậy Ly Tương cũng đi theo xem trò cười.

Cũng là để nhìn xem, Thánh Nhân có còn cảm thấy cuộc sống này có gì vui hay không.

Giang Tĩnh Duyệt không để ý đến hắn. Y vui vẻ khi ngã giữa đồng ruộng, khi bị nhành cây cắt trúng cánh tay. Lúc ngã vào ruộng, người Nhất Tâm với đôi mắt là hai khe nứt đến đỡ y, khi bị cắt vào cánh tay, người Nhất Tâm hít thà như thể chính họ đau vậy.

Ly Tương cũng cười cười.

Hắn bỗng nhớ lại hồi trước, khi nhà họ Trình còn sống, hắn thân là thần cây, mỗi buổi trưa được hít hà mùi khô mặn.



Mùi vị nghèo nàn, đôi khi ẩm mốc của nhân gian.

Mỗi đêm trời trong, Giang Thánh Nhân ngồi dưới gốc cây, dùng thứ tiếng tròn trịa kể lại câu chuyện bốn vị Thánh đánh quái, diệt yêu tài giỏi mà anh tuấn, sau đó bọn họ người thì đến thế giới khác thành thần, người thì chìm vào giấc ngủ say, để lại nhân gian cho vị thần sứt mẻ, chẳng có chân thân.

Ly Tương nghe đến đây thì tắt mất nụ cười, vọt đi.

Để rồi hôm sau, từ nơi thần thức hắn ở làng vang lên hàng ngàn tiếng rì rầm khấn vái.

Lần đầu tiên, suốt gần trăm năm hắn đi đi lại lại, chẳng có nhà để về bỗng có cảm giác có nơi trú ngụ.

Người xứ Phù Quang không biết nghe ra Giang Tĩnh Duyệt đang khen chính hắn hay không mà không thờ cúng bốn vị thần kia lại đi thờ cúng vị thần sứt mẻ không hoàn chỉnh.

Mỗi làng đều dựng một ngôi nhà nhỏ trên cây Túc Xá, bên trong còn đặt một bức tượng xấu xí mắt toét, miệng như cái hố.

Tứ Thần kia tài giỏi thì sao, bọn họ không biết, bọn họ chỉ biết mình sinh ra rồi chết đi dưới tán cây Túc Xá.


Đó cũng là vị thần duy nhất thương xót bọn họ ở thế gian này.


Vực Phù Quang bị ngăn cách với thế gian bên ngoài, mà dù có thông suốt đi nữa, bọn họ dựng tượng thờ phụng hắn, đừng nói là ngày một, ngày hai, cho dù là trăm năm, ngàn năm hắn cũng chẳng cách nào dựa vào tín ngưỡng của người phàm mà công đức viên mãn đắc đạo phi thăng cả.


Tu sĩ phi thăng đều là vượt lôi kiếp của bản thân mình khi tu vi đến cảnh giới, cùng với sự thờ phụng của phàm nhân chẳng có liên quan.


"Thật bày vẽ." Hắn đã nói vậy nhưng rồi vẫn ôm chặt bức tượng mình.


Một bức tượng trong hình hài người Nhất Tâm ở vực Phù Quang.


Khi Ương Túc Y nghe được điều này, y nói với Giang Tĩnh Duyệt: "Xin cảm tạ tiền bối."


Giang Tĩnh Duyệt trong thân hình người Phù Quang quay lại hàn đàm. Y ngồi trong động nhìn người trước mặt mình: "Ta giúp y độ kiếp, còn ngươi nói xem tại sao ngươi lại có bộ dạng này đi, Ương Túc Y." Giang Thánh Nhân nhịp ngón tay lên tảng đá, "Hay ta nên gọi ngươi là Nhất Tâm Túc Y?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK