Tiết Văn Kỳ nhìn tình cảnh trước mắt thì biết mình đã chẳng còn đường thoát, nhưng gã cũng không phải kẻ dễ dàng buông tay chịu trói. Kiều Trác Việt và gã giao thủ hơn một khắc mới có thể đánh ngã người.
"Dùng dây trói linh trói ông ta lại." Kiều Trác Việt thu kiếm vào vỏ rồi phân phó cho các đệ tử, "Sau khi bỏ lệnh cấm linh ông ta cũng không thoát được đâu."
Ly Tương nghe tới lệnh cấm linh thì nói: "Đệ còn dám nhắc à? Huynh bảo tìm người giúp đệ lại tìm luôn người hạ lệnh cấm linh. Đệ có biết… gây ra đại họa rồi hay không?'
Kiều Trác Việt không biết mình gây ra họa gì, hắn ngơ ngác chịu mắng cả buổi mới nói: "Không phải đệ, là lão Cửu đó. Sau khi huynh vừa đi thì lão Cửu xách theo khuôn mặt chảy huyết lệ đòi theo đệ đi tìm sư phụ, vừa gặp người đệ ấy đã xin lệnh cấm linh. Cơ mà tiền bối các phái ở đó, lần lữa một lúc mới ban lệnh."
Nghe tới đây, Ly Tương đã hiểu.
Nếu có thể cấm linh sớm hơn, Tử Dung sẽ không dẫn linh giữa trời. Nếu muộn hơn, hắn có thể tự tin nói rằng Tử Dung đã được truyền thừa trọn vẹn, nhưng phải có tiền đề là cả hai không bị Tiết Văn Kỳ làm thịt.
Tiếc là ý trời chung quy cũng không thể làm trái.
"Bạch Hạc cũng cố hết sức rồi." Hắn vừa nói vừa đưa cánh tay lành lặn lên vỗ vai Kiều Nhị.
"Ý huynh là…"
"Tử Dung đã dẫn linh rồi." Hắn nói mấy chữ đơn giản.
Kiều Trác Việt vui mừng, còn chưa kịp nói mấy câu kiểu như trong họa có phúc đã nghe Ly Tương nói tiếp: "Vừa dẫn linh thì lệnh cấm linh được thi hành."
"Vậy truyền thừa…"
"Không biết." Ly Tương khẽ lắc đầu
Trước nay cả hai người bọn họ chưa ai thấy trường hợp đang tiếp nhận truyền thừa thì gặp lệnh cấm linh cả. Nếu truyền thừa không trọn vẹn sẽ để lại hậu quả gì bọn họ cũng không biết.
Tiết Tử Dung nào biết hai vị sư huynh của mình đang suy nghĩ điều gì, chỉ lo nhìn chằm chằm cánh tay của Ly Tương.
"Đi về, chúng ta hỏi sư phụ vậy." Cuối cùng đại sư huynh quyết định.
Về quyết định này, Kiều Trác Việt không hề có ý kiến gì. Đám đệ tử rồng rắn kéo theo Tiết Văn Kỳ rời khỏi vùng cấm linh.
Bên ngoài vùng cấm linh vẫn đang thi hành lệnh cấm linh. Linh khí bị gián đoạn nên người ở ngoài ngoại trừ thấy lửa đỏ bay vút trên không thì không biết được gì, đám đệ tử lại phải đi bộ về sảnh chính của núi Thúy Vi, bàn giao người lại cho các vị trưởng lão và tiền bối các môn phái.
Cuối cùng, Tiết Văn Kỳ bị giam vào thủy đàm có phong ấn và kết giới của núi Thúy Vi, chờ sau khi đại hội kết thúc sẽ để người của Phù Lê Châu đưa gã về. Dù sao tội của gã cũng không đủ nghiêm trọng để các môn phái đưa ra hình thức xử lý, mà người tạm thời thay gã xử lý việc ở đây cũng không có đủ thẩm quyền quyết định. Chỉ có thể chắc rằng là về sau gã không có tư cách ngồi cùng bàn các môn các phái nữa dù Tiết gia và các gia tộc phụ thuộc ở Phù Lê Châu có bỏ qua cho gã hay không.
Tu sĩ Phù Lê Châu phần lớn không mang họ Tiết nên cũng không cảm thấy chuyện của Tiết Văn Kỳ có ảnh hưởng gì tới mình, chỉ là ngay trong đêm, sau khi lệnh cấm linh được giải trừ, thư tín đã vội vã gửi vào truyền tống trận đến tay các gia tộc phụ thuộc họ Tiết ở Phù Lê Châu.
Những chuyện này cũng không tới lượt Ly Tương lo đến, sau khi lệnh cấm linh vừa được giải trừ, hắn vội vàng xách sư đệ mình về đỉnh Túc Phong tìm Ly Nguyên Thượng.
Ban đầu Tiết Tử Dung nghĩ hắn đi tìm Lục sư huynh, nhưng càng đi càng thấy đường không đúng, nó bèn kéo áo sư huynh mình rồi nói: "Sư huynh, chúng ta không đi tìm Tô sư huynh trước à?"
Ly Tương không hiểu sao nó lại muốn đi tìm Tô Lục, hắn nghĩ ngợi một hồi rồi mới vỡ lẽ: "À, đệ đi tìm Tô Lục xem răng cho à? Cái đó đợi sau đi, chúng ta gặp sư phụ trước."
Tiết Tử Dung đỏ mặt, nó kêu: "Không phải xem răng cho đệ…" Nó lí nhí nói, "Cánh tay huynh…"
Ly Tương nghe thế cười tít mắt nói: "Không sao, ra ngoài này rồi thì chỉ một chốc là tay huynh lại bình thường thôi. Không cần lo."
Dĩ nhiên Tiết Tử Dung vẫn lo, nhưng nó không cãi lại Ly Tương. Từ sau khi dẫn linh, nhiều việc nó bỗng có cảm giác không thầy tự thông, chỉ là những điều này hiểu thì sao kia chứ, lo lắng cũng đâu phải chỉ là hiểu hay không.
Quả nhiên, sau khi sư huynh đệ họ Ly nghe xong chuyện đệ tử nhà mình vừa dẫn linh xong đã gặp ngay lệnh cấm linh thì đều có chút khó nói.
Vốn dĩ quá trình vượt cảnh cần nguồn linh khí dồi dào, đa số người vượt cảnh đều chọn nơi linh khí sung túc hoặc mang theo nhiều linh thạch, nhưng nếu không làm được thế thì thật ra cũng chẳng ảnh hưởng gì cả, tự quá trình đã có một kết giới tụ linh để đảm bảo linh khí đủ đầy, đó cũng là lý do mà một kiếm của Tiết Tử Dung lại có thể đánh lệch kiếm của cao thủ đã Kết Đan, nhưng ngặt nỗi sau khi dẫn linh chính là quá trình tiếp nhận truyền thừa, cũng là lúc kết giới tụ linh biến mất.
Quá trùng hợp, quá sát sao.
Mấy nghìn năm qua, núi Thúy Vi ban lệnh cấm linh đến tận phàm gian cũng không ít lần nhưng chưa bao giờ nghe đến trường hợp này, hoặc giả có mà chẳng ai báo nên mọi người bối rối cũng là điều dễ hiểu.
"Truyền thừa không trọn vẹn sẽ có hậu quả gì vậy sư phụ?" Ly Tương không nhịn được, hắn hỏi.
"Sẽ có vài chuyện bị thiếu hụt…" Ly Nguyên Huyền dùng truyền âm trả lời thay, "Nhưng quả thật sư thúc cũng không biết thiếu hụt đó sẽ ảnh hưởng gì đến chuyện tu hành về sau, ảnh hưởng ra sao."
"Giống như người bình thường và… kẻ ngốc sao?" Ly Tương giật mình hỏi lại.
Trong suốt quá trình không ai để Tiết Tử Dung nghe thấy cả.
"Sư thúc nghĩ là vậy." Ly Nguyên Huyền nói, "Nhưng con không cần lo, trước khi Trúc Cơ có thể củng cố lại những chỗ thiếu hụt, hẳn là sẽ không sao đâu. Dù sao truyền thừa của dẫn linh cũng không phức tạp."
Nhưng lại rất quan trọng, có thể theo tu sĩ đến khi kết thành Kim Đan rồi đến đạo tâm. Sự thiếu hụt đó nếu về mặt kiến thức thì không ảnh hưởng là bao, đọc thêm sách là được, nhưng nếu là thiếu hụt về nhận thức thì có thể sẽ kết ra kim đan không đủ rực rỡ, đạo tâm không đủ vững chãi, đẩy tu sĩ vào con đường không lối thoát, dù kẻ đó có vùng vẫy bao nhiêu trên con đường tu hành cũng không được đất trời thừa nhận.
Lời này Ly Nguyên Huyền không thể nói ra, chỉ giữ lại trong lòng.
Ly Tương nhìn Tiết Tử Dung bằng ánh mắt thương xót, hắn không biết những điều trong lòng Ly Nguyên Huyền, chỉ thấy tiểu sư đệ thông minh, hoạt bát của hắn về sau trong huyền môn này sẽ như kẻ ngờ nghệch không hiểu điều bình thường.
"Nhưng vấn đề là nó có bị thiếu hụt truyền thừa hay không?" Ly Nguyên Thượng bỗng cất tiếng phá tan ánh mắt quái dị của Ly Tương, "Thời gian nhận truyền thừa cực ngắn, nếu may mắn thì Tử Dung đã có trọn vẹn truyền thừa."
"Không ai trong chúng ta nói được chuyện này, đệ vẫn thấy đừng nên mang tâm lý cầu may."
Ly Nguyên Thượng cũng hiểu chuyện này, chỉ đành gật đầu đồng tình.
Tiết Tử Dung nhìn ba người mắt đi mày lại mà không hiểu gì, chỉ biết nép vào cạnh Ly Tương.
"Cứ dần dần điều chỉnh, đến lúc "tiền Trúc Cơ", đệ sẽ đưa nó lên đỉnh núi tuyết bế quan." Ly Nguyên Huyền nói, "Đến lúc đó bằng vào tu vi của đệ hẳn là có thể điều chỉnh thiếu hụt cho nó để nó có thể Trúc Cơ bình thường."
"Vâng, con sẽ quan sát đệ ấy vài năm." Ly Tương nói. Hắn cảm thấy thật may mắn, có một phần cơ hội tiểu sư đệ của hắn sẽ không bị ngốc, phần còn lại nếu chẳng may… thì mong là có sư thúc gánh vác.
Chỉ cần Tiết Tử Dung không ngốc là được.
Trước mắt vẫn không cách nào xác nhận được vấn đề này, Ly Tương cũng không nói cho Tiết Tử Dung nghe. Hắn chào sư phụ và sư thúc mình rồi dẫn theo nó rời khỏi điện chính ở Túc Phong, đi về phía Phù Uyển Cư tìm Tô Mộc.
Cả ngày hôm nay đám sư huynh đệ của hắn đều đã bị dọa, bọn họ bắt đầu mồm năm miệng mười hỏi thăm ngay khi đại sư huynh dẫn người về, Tô Mộc phải dùng sức ba bò chín trâu mới tiễn được hết bọn họ đi rồi dùng linh lực thăm dò vết thương của Ly Tương, băng bó lại.
"Ba ngày sau bảo đảm huynh có thể cầm kiếm lại bình thường. Cơ mà trời lạnh thì phải dùng linh lực điều chỉnh tránh cho chỗ gãy bị đau nhức."
"Đệ đừng có nhìn huynh, đệ xem cho Thập Nhất đi, răng đệ ấy bị gãy rồi, lỡ sau này có gì thì chẳng nữ tu nào thèm." Ly Tương lười phải nghe Tô Lục lải nhải bèn không màng thân phận bán đứng Tiết Tử Dung.
Sau khi được Ly Nguyên Huyền an ủi, Ly Tương có phần thoải mái hơn, hắn còn trêu đùa Tiết Tử Dung.
"Đệ ấy mới tám tuổi, huynh lo cho huynh đi kìa." Tô Mộc liếc xéo hắn rồi nhìn vào miệng Tiết Tử Dung.
Dù biết là bị Ly Tương trêu đùa nó vẫn không nhịn được nhắm mắt, há to miệng cho Tô Mộc nhìn.
"Huynh á? Bận lắm, không có thời gian đâu." Ly Tương xua tay từ chối tiếp tục đề tài do mình khơi ra.
"Đệ nghe nói nữ tu đỉnh Hoài Phong có người tìm đến hỏi thăm huynh đó." Tô Mộc cầm phiến lá đắp lên chỗ răng gãy của tiểu sư đệ, mắt không rời khỏi chiếc răng, tay bận liên tục cũng không ngăn được miệng hắn nói nhiều, "Còn có mấy nữ tu bên mấy môn phái kia nữa. Bọn họ hỏi huynh có đính ước chưa? Có đạo lữ chưa đó."
Ly Tương ngồi vắt chân trên ghế, vẻ mặt còn có chút hưởng thụ khi nghe Tô Mộc nói.
Tiết Tử Dung bên này cũng thò tai sang nghe.
Không có lớp da hồ ly kia Mặc Nghiên ở đây, Ly Tương cũng có thể xem như là ánh trăng sáng trong lòng các nữ tu của núi Thúy Vi. Dù sao thì độ tuổi, dung mạo, tính cách hắn thật dễ làm người ta muốn gần gũi, kết bạn.
"Đúng rồi, còn có cả nam tu nữa." Tô Mộc bình tĩnh nói nốt lời.
"Cái gì?" Ly Tương bắt hụt chân, suýt ngã khỏi ghế.
"A!" Tiết Tử Dung đang dỏng tai lắng nghe bỗng kêu đau một tiếng.
"Xong rồi." Tô Mộc phủi tay lấy phiến lá kia ra khỏi miệng sư đệ mình.
"Đùa huynh thôi. Đệ sợ Thấp Nhất đau quá nên kiếm chuyện nói thôi." Tô Mộc cười nham nhở.
Hắn đưa đơn thuốc bó xương của Ly Tương cho Tiết Tử Dung còn đang xoa mặt. Dù đã dùng linh lực và đắp lá nhưng tâm lý nó vẫn là thấy đau.
Tô Mộc làm xong thì quay sang phía Ly Tương, nụ cười nham nhở cũng chẳng thấy đâu.
"Nhưng sư tỷ đỉnh Hoài Phong tìm huynh là thật." Tô Mộc nói, "Liên quan đến Tứ sư huynh."