Trong kí ức mù mờ của Ly Tương hiện lên hình ảnh bé gái xinh xắn nhưng lạnh lùng vào đại hội Thúy Vi mười năm trước.
Xem ra mầm non của Thương Uyên đã lớn rồi, cũng làm bao tu sĩ xiêu lòng.
Hắn ngoái đầu nhìn sư đệ mình, ngạc nhiên hỏi: "Sao đệ biết là muội ấy?"
Mấy năm nay, Thương Uyên vẫn đều đặn gửi lễ vật đến núi Thúy Vi, lúc nào Ly Tương cũng có một phần nhưng hắn nhìn cái tên quen thuộc ký bao nhiêu năm chứ không biết Đông Phong Ý lớn lên trông ra sao, chỉ là nàng ấy khá nổi danh trong huyền môn.
"Đệ tử các phái thế hệ của đệ có một nhóm nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng có người nhắc đến cái tên Đông Phong Ý. Đệ từng thấy chân dung tỷ ấy." Tiết Tử Dung cũng không nói hết bọn họ nói gì.
Nhóm nói chuyện của Tiết Tử Dung hẳn là một dạng truyền tống trận đa điểm nhận chứ không có gì đặc biệt. Thế hệ của Ly Tương ban đầu cũng có nhưng dần dà mọi người không ai truyền tin, lâu dần hắn cũng xóa pháp trận nhận thư tín.
Đông Phong Ý cũng ở trong nhóm với Tiết Tử Dung. Lần vị đạo hữu nào đó gửi chân dung nàng ta vào, Tiết Tử Dung vừa đúng lúc nhìn thấy chân dung đó.
Chỉ là Đông Phong Ý cũng thấy, nàng ta truyền linh lực vào hủy chân dung mình kèm theo một đạo phù chú. Về sau không còn ai có thể gửi chân dung nữ tu vào nhóm.
Mặc dù hành động này có phần ngang ngược nhưng trong nhóm không ai trách cứ nàng ta, trái lại còn rất tán dương. Mà Đông Phong Ý sau việc đó cũng không rời khỏi, lễ tết vẫn thăm hỏi sư huynh sư tỷ các phái. Tiết Tử Dung cũng nói chuyện với nàng ta mấy lần.
Bây giờ nghe sư đệ mình nhắc, Ly Tương không kiềm được tò mò, hắn hỏi: "Vậy mọi người nói sao về Đề Sương?"
Tiết Tử Dung cân nhắc hỏi: "Huynh thích nghe nói thật hay nghe nói dối."
"Nói thật đi." Ly Tương luôn lo lắng cho chung thân đại sự của đám nhóc nhà mình.
"Nên tránh xa một chút." Tiết Tử Dung thật thà nói.
"Còn nói dối?" Ly Tương vẫn nhìn chằm chằm dây buộc tóc của vị sư muội kia.
"Đóa hoa hiếm lạ."
Đang khi hai người sắp lạc đề thì gã béo lại cất tiếng gọi hồn họ về: "Tiểu sư muội này trẻ người non dạ nên bị nó gạt." Nói xong còn toan động tay động chân, "Qua đây với sư huynh đi nào."
Thế gian này luôn có những kẻ tìm chết là vậy đó.
Nữ tu phái Thương Uyên nhìn thì thanh lãnh, có vẻ như ai cũng nhập đạo Vô Tình nhưng thật sự nóng tính hơn cả nam tu, ra tay cũng không chút kiêng dè.
Nhìn thấy bàn tay Đông Phong sư muội đặt lên chuôi kiếm, Ly Tương tức tốc vọt ra chắn giữa hai bên.
Dù sao thì chuyện này ầm ĩ cũng không hay ho gì.
"Các vị đạo hữu đến thành Viễn Phương đều là người xa lạ, nên kết bạn chứ không nên gây thù."
Đại sư huynh của đỉnh Túc Phong là vậy, xưa nay xử lý việc ngoài đa số đều hòa nhã nhún nhường trước. Nếu không phải hắn dùng dây buộc tóc màu đỏ của đệ tử thủ tịch giống như lúc này, người mới lên núi sẽ khó mà liên tưởng vị sư huynh ôn hòa dễ nói kia là đệ tử đứng đầu một đỉnh.
Nhưng cho dù Ly Tương không bày ra bộ dạng đại sư huynh môn phái lớn thì chỉ với cách ăn mặc, hành xử của hắn cũng tỏ rõ người này xuất thân từ môn phái thế gia.
Tiếc là hai kẻ Liệt Diễm Môn kia có mắt như mù, cảm thấy đại năng hoặc tán tu có tu vi sẽ ra tay trước chứ không ra miệng trước, chính là kiểu nói ít làm nhiều nên dĩ nhiên trong mắt bọn chúng, Ly Tương chỉ là một công tử ham vui xem nhiều khúc hát nên muốn tỏ rõ uy phong anh hùng cứu mỹ nhân một lần.
Nhìn thấy người quen, dù không thích đến thế nào thì Bùi Chi An cũng biết được Ly Tương sẽ không bỏ mình bèn tranh thủ nói: "Đại sư huynh, bọn họ cướp đồ của đệ."
Bấy lâu nay Bùi Chi An chỉ khách sáo gọi y tiếng "Ly sư huynh", bây giờ gọi tiếng "đại sư huynh", cả người Ly Tương lâng lâng. Hắn bước đến bế Bùi Chi An lên, còn lấy tay áo lau loạn trên mặt cho nó.
Chẳng chút dịu dàng.
May mà kế bên có người đưa khăn tay cho hắn, Ly Tương cũng không từ chối mà cầm lấy, còn thầm biết ơn.
Hắn vừa lấy khăn tay lau nước mắt cho Bùi Chi An vừa nói với hai kẻ kia: "Tiểu sư đệ của bọn ta ra ngoài đắc tội hai vị, thật là không nên, nhưng túi trữ này quả thật là của đệ ấy, có cấm chế làm chứng."
Tiết Tử Dung đã đến đứng cạnh sư huynh mình, y gật đầu chào hỏi đơn giản với Đông Phong Ý, nghe sư huynh gọi Bùi Chi An là tiểu sư đệ thì có chút không vui.
Bùi Chi An chỉ nhỏ tuổi thôi chứ bối phận lớn hơn y. Tiểu sư đệ đỉnh Túc Phong chỉ có thể là y thôi.
"Nói bậy, thằng oắt này còn chưa dẫn linh, túi trữ sao lại có cấm chế cao cấp như vậy?"
"Sư thừa trong nhà yêu thương vãn bối nên ban cho, không dám nhắc. Bằng không huynh đây cũng nói đệ ấy chưa dẫn linh thì làm sao trộm được đồ của tu sĩ tu vi cao cơ chứ?"
Vào thời khắc Tiết Tử Dung xuất hiện, kẻ địch đã âm thầm tăng lên thành hai, hai kẻ của Liệt Diễm Môn kia có hơi chết nhát, nhưng nghĩ lại phía tên oắt kia có trẻ con và phụ nữ, đến lúc đánh nhau thật e là vướng tay vướng chân nên bạo gan hơn, gã quát lớn: "Ngươi đừng có mà già mồm, đưa đồ đây."
Hai kẻ này vốn quen mặt với dân bản xứ, nếu hôm nay bị người khác bắt chẹt thì về sau làm gì còn chỗ đứng.
Trách thì trách Ly Tương ra ngoài lại quá đơn giản: Người trẻ tuổi lại chọn cách hòa nhã, không ai nghĩ được sau lưng hắn là núi Thúy Vi cả. Nếu là Đông Phong Ý, bây giờ hai gã kia hẳn đã đo ván, làm gì còn ở đây mà huênh hoang được kia chứ?
Ngay lúc Ly Tương đang lo ngay ngáy, sợ Đông Phong Ý ra tay không cân nhắc, vừa hại người vừa dễ dẫn đến nhân quả về sau thì bỗng dưng một đốm lửa trắng bay ra.
Đốm lửa ấy vừa chạm lên áo bào của hai kẻ kia thì kêu "tách" một tiếng thật khẽ, kế đó ánh sáng trắng nhanh chóng thiêu rụi tấm áo đó, chỉ là người xung quanh chẳng ai cảm thấy nóng mà hai gã kia cũng chẳng bị bỏng, thậm chí chúng còn thấy lạnh.
Người Băng Hỏa Môn đã đến.
Xem ra lần này kinh động đến ba phái lớn.
Sau khi lửa tan đi, từ trong đám đông, một nhóm thiếu niên chừng đâu dăm bảy người bước ra. Bọn họ ăn vận không hề nổi bật nhưng làm người ta cảm thấy lạnh sống lưng, quan trọng hơn là giữa trán các thiếu niên ấy là đóa lửa băng được vẽ lên hết sức chói mắt dù mang màu trắng bạc. Thậm chí Ly Tương còn cho là bọn họ ăn vận đơn giản là để làm nổi bật đóa lửa đó.
Người dẫn đầu nhóm thiếu niên cau mặt có hơi xấu hổ, y quát hai kẻ kia quỳ xuống sau đó quay sang nói với Ly Tương: "Đạo hữu chê cười rồi, trong môn phái có vài kẻ thích làm trò cáo mượn oai hùm, quấy nhiễu dân chúng."
Vậy ra Băng Hỏa Môn là hùm phải không?
Đối với cách nói này, cả ba người phe Ly Tương đều có cách hiểu giống nhau, chỉ là không tiện nói ra. Ly Tương quen dẫn đầu, hắn chắp tay đáp lễ rồi nói: "Chắc chỉ là hiểu lầm."
"Còn không mau xin lỗi các vị đây?" Người kia không đáp lời Ly Tương mà đá vào hai kẻ quỳ dưới đất.
Hành động này của người đó thành công làm Ly Tương và hai người còn lại cảm thấy không thỏa đáng, chỉ có Bùi Chi An là có chút thích thú, nó cảm thấy người này thật uy phong.
Tuy bất mãn nhưng Ly Tương cũng không tiện ngăn lại, hắn cũng chỉ kín đáo tránh khỏi hướng hai kẻ kia dập đầu.
"Xin các vị tha mạng, xin các vị tha mạng."
Quả nhiên anh hùng thật sự co được dãn được là đây.
"Phù Thanh Hoằng của Băng Hỏa Môn, chẳng hay sư huynh đây là…" Sau khi tống cổ hai người kia đi, người dẫn đầu Băng Hỏa Môn nói.
Ly Tương không muốn dong dài, hắn đáp: "Tại hạ là Mặc Nghiên, đệ tử núi Thúy Vi."
Thất sư đệ của y hầu như không xuống núi nên các sư huynh đệ ra ngoài đều thích dùng tên y gây họa, về sau có tra cũng không tra được để cáo trạng.
Nhìn thấy cách xử sự của vị Phù sư huynh đây, phản ứng đầu tiên của Ly Tương là không muốn dây vào.
Vừa xuất hiện đã ra tay "dứt khoát" như vậy nhưng người của Liệt Diễm Môn vẫn dám gây sự, cáo mượn oai hùm thường xuyên thì quả là bọn chúng gan to bằng trời đấy nhỉ. Đã vậy, khí thế đến ào ào nhưng khi xử lý thì Phù sư huynh lại chỉ cho xin lỗi rồi đuổi đi, có phần không hợp với phong thái quyết đoán tránh làm xấu mặt sư môn của Phù sư huynh.
"Đó là tên của Thất sư đệ mà?" Bùi Chi An bỗng quay sang nói với Ly Tương.
Sắc mặt Ly Tương lúc này muốn bao nhiêu đặc sắc có bấy nhiêu đặc sắc, cơ mà vẫn không so được với vẻ mặt Phù Thanh Hoằng, y nở nụ cười làm cho đóa lửa giữa trán như cháy bừng lên: "Xem ra sư huynh không thích kết giao với tại hạ. Là tại hạ tự coi trọng bản thân quá."
Bị vạch trần như vậy, Ly Tương cũng không thể che giấu tiếp đành nói: "Để sư huynh chê cười. Hằng năm ra ngoài đều quen dùng tên của sư đệ mình, nhất thời nhanh miệng nên nói nhầm."
Lý do sứt sẹo khó mà làm người Băng Hỏa Môn tin, chẳng qua bọn họ cũng cần mặt mũi nên thuận theo: "Là ta trách lầm sư huynh."
"Không dám, không dám. Là do ta nhất thời nhanh miệng, để Phù sư huynh chê cười."
"Vị sư muội đây là…" Bấy giờ Phù Thu Hoằng mới hỏi đến thiếu nữ đứng cạnh Ly Tương, "Sư muội mặc trang phục này thì hẳn không phải người của núi Thúy Vi…"
"Là sư muội phái Thương Uyên, chúng ta tình cờ gặp." Ly Tương nói.
Đông Phong Ý bị chú ý đến nên không thể tránh nữa, nàng ta cũng bước ra chào Phù Thanh Hoằng.
Nếu nói mọi người không quen biết nhau thì có thể đúng nhưng nếu nói tu sĩ không biết mặt mỹ nhân số một, số hai huyền môn thì có phần hơi khó tin dù rằng không phải không có. Chỉ là cả năm bảy thiếu niên trong một phái mà chẳng ai nhận ra Đông Phong Ý thì lại khác huống hồ nàng ta ăn vận trang phục đặc thù, vừa nhìn thì biết là phái Thương Uyên ngay nhưng Phù Thanh Hoằng vẫn chọn hỏi đường vòng.
Không hiểu sao Tiết Tử Dung bỗng có chút cảm thấy vị Phù sư huynh đây không giống đóa lửa băng lạnh lẽo trên trán gã.