• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết Tử Dung với Ly Tương châu đầu vào rì rầm chuyện trò chưa được bao lâu thì buổi tiệc cũng bắt đầu.

Trong sảnh, bàn của các vị tiền bối dẫn đầu chuyến đi này được bày trí trên bậc cao, dưới đài là dãy bàn đối diện nhau dành cho đám vãn bối đến đây.

Thân là đại đệ tử đỉnh Túc Phong, hôm nay ngoài việc hắn ăn mặc chỉnh tề, dây buộc tóc là sợi dây màu đỏ cùng kiểu với thủ đồ của các đỉnh, nhìn hắn lại có thêm mấy phần khí thế thiếu niên thì hắn còn phải đi đến các bàn để chào hỏi, nghe trưởng bối khách sáo dặn dò vài lời.

Một hàng thủ đồ các đỉnh đi với nhau, có nam có nữ, dây buộc tóc màu đỏ tung bay trong sảnh lớn làm người ta không khỏi hoài niệm.

Ly Tương không thể dẫn theo tiểu sư đệ mình đi cùng nên để đứa trẻ ngồi lại bàn. Lúc này đây, Tiết Tử Dung đang đưa mắt nhìn khắp nơi thì bỗng giật mình, một khuôn mặt quen thuộc nhìn nó không rời mắt.

Trước khi đi, Ly Tương đã nhắc Kiều Trác Việt trông chừng Tiết Tử Dung. Nhị sư huynh đúng lúc nhìn sang thì thấy vẻ mặt cứng đờ pha chút sợ hãi của nó bèn đứng lên, hắn ngồi ngay phía sau bàn của đệ tử thủ đồ, sải bước lớn tới ngồi cạnh Tiết Tử Dung.

Thấy có người ngồi xuống cạnh mình nó mới hoàn hồn lại. Kiều Trác Việt hỏi nó: "Đệ biết người đó à?"

Hắn nói, ánh mắt như có như không liếc người đàn ông ngồi ở bàn trưởng bối cứ chốc chốc lại nhìn xuống.

Nếu là Ly Tương thì vừa nhìn đã biết người này là ai, nhưng Kiều Trác Việt bao năm qua không hề lo đến sự vụ giao tế, đệ tử đỉnh khác có khi hắn còn chẳng nhận ra thì nói chi đến người ngoài.

Tiết Tử Dung cắn môi đắn đo hồi lâu, sau cùng nó quyết định nói thật: "Người đó là em họ của phụ thân đệ."

Mặc dù Kiều Trác Việt chẳng biết ai là ai nhưng với tu vi của hắn, những tin tức hỗn tạp của các thế gia tu chân hắn cũng có phần nhận được, nhất là tin tức thay đổi người nắm quyền vì vậy hiếm có lần hắn không thẳng đuột đòi dẫn tiểu sư đệ mình qua chào hỏi người nhà. Ngược lại, Kiều Trác Việt thấy người đó cứ nhìn về phía này thì bắn ra ánh mắt đe dọa. Tu vi hắn vốn không thua kém bất kỳ vị trưởng bối tông môn nào, khí thế cũng đủ sức đuổi giết kẻ khác.

Ai mà không biết cái bí mật Tiết gia ở Phù Lê Châu thay đổi người đứng đầu kia chứ, còn thân thế Tiết Tử Dung hắn cũng đã nghe Ly Tương nói.

Bây giờ kẻ thù giết cha đứa con cứ nhìn chằm chằm đứa con, nghĩ thôi cũng thấy chẳng có gì tốt lành cả.

Kẻ kia bị một đệ tử Thúy Vi nhìn thì sửng sốt. Hắn không ngờ đám hậu bối lại có kẻ tu vi cao đến vậy mà hắn cũng không tiện ra mặt. Kẻ đó quay lại ngẫm nghĩ một chút rồi quay sang nói với Ly Nguyên Thượng.

Hắn là kẻ dẫn đầu Phù Lê Châu nên được sắp xếp ngồi cùng những người khác nhưng không khí ở đây hết sức kỳ lạ, khách sáo đến tột cùng. Khi hắn quay sang nói chuyện với Ly Nguyên Thượng, ai ai cũng lộ vẻ không nhìn nổi, chính Ly chân nhân cũng gượng gạo gật đầu, chỉ có Ly Tương đứng gần đó lộ vẻ tức giận vô cùng.



Có được cái gật đầu của Ly Nguyên Thượng hắn mới thôi chốc chốc nhìn về phía Tiết Tử Dung.

Bấy giờ Kiều Trác Việt mới nói: "Nếu ông ta muốn đưa đệ rời núi Thúy Vi đệ có đi không?"

Kiều Trác Việt muốn dò hỏi xem chuyện kín này Tiết Tử Dung biết được bao nhiêu.

Tiết Tử Dung nghe vậy thì chẳng chút do dự lắc đầu, nó nói: "Nếu đệ có thể ở lại Phù Lê Châu thì phụ thân đệ đã không cần đưa đệ đến nhà ngoại tận Cô Châu xa xôi."

Kiều Trác Việt nghe vậy có hơi bất ngờ.

Hắn vốn không giỏi ăn nói nên còn đang suy nghĩ làm sao để uyển chuyển giữ người nếu tiểu sư đệ mình muốn rời đi, nào ngờ tiểu sư đệ lại suy nghĩ rõ ràng đến vậy.

Lát sau, đám đệ tử thủ đồ quay lại chỗ của mình, Ly Tương cũng theo về. Thấy Kiều Trác Việt ngồi cùng Tiết Tử Dung lại dùng ánh mắt ra hiệu với mình, Ly Tương cũng đoán ra phần nào.

Hắn vừa ngồi xuống đã không mặn không nhạt nói với Tiết Tử Dung: "Lát nữa sau buổi tiệc đệ ở lại đây, gia chủ Tiết gia nói muốn gặp đệ."

Kiều Trác Việt bất mãn hỏi lại: "Ông ta muốn gặp thì cho gặp à?"

Ly Tương cũng tức tối, hắn nói ngay: "Không thì sao? Người ta đã mở miệng nói rồi sư phụ còn làm gì được?"

Sau đó dường như hắn nhận ra mình nặng lời quá bèn nói thêm: "Huynh xin lỗi."

Kiều Trác Việt không để ý chuyện bị sư huynh quát vô cớ, đang định hỏi xem không đi được không thì Tiết Tử Dung đã lên tiếng: "Không sao đâu, đây là núi Thúy Vi, đệ nghĩ bây giờ ông ta sẽ không làm gì được đệ cả."

Chuyện này ai mà không biết, quan trọng là không ai muốn nó gặp kẻ đó, càng không ai có thể nói với tiểu sư đệ đó là kẻ thù giết cha nó.

Nó còn quá nhỏ để phải gánh chịu sự thù hằn này.

Mà người ta lại sợ nó mơ hồ bị đưa khỏi núi Thúy Vi. Rời khỏi Thúy Vi, rốt cuộc kết cục nó ra sao cũng khó đoán lắm.

Thế gia tu chân vốn dĩ ít chịu sự ràng buộc hơn huyền môn rất nhiều lần.

Buổi tiệc cứ vậy diễn ra trong sự khách sáo của các môn phái, trong sự phân vân có nên nói hay không của Ly Tương và trong vô vàn phỏng đoán của Tiết Tử Dung. Mãi đến khi người dẫn đầu phái Thương Uyên tặng quà gặp mặt cho đám hậu bối tham gia đại hội năm nay, không khí bữa tiệc mới ùa về.

Quả đúng như Ly Tương dự đoán, phái Thương Uyên đã ra tay là rộng rãi vô cùng.

Phái Thương Uyên chỉ thu nhận nữ tu, ai nấy đều rất mực xinh đẹp. Lần này đến đây hầu hết đều ở yên ở nơi được sắp xếp, đây là lần đầu tiên bọn họ lộ mặt, mà đại lễ của họ còn là chiếc áo do chính các sư tỷ trong phái làm ra.

Dĩ nhiên, quý không phải bởi chiếc áo do các sư tỷ làm ra mà quý ở chỗ trên áo có thêu phù chú ẩn, chỉ cần mặc lên người thì sẽ có cảm giác hè mát đông ấm, thậm chí phù chú đó còn có thể đỡ được một đòn tấn công ngang với lôi kiếp khi Kết Đan.

Nghe nói thứ này do một trong các vị tổ sư của Thương Uyên tạo ra để bảo vệ di hài con trai mình. Mặc dù xuất phát điểm của nó không may mắn lắm nhưng về sau lại được nhân rộng khắp Thương Uyên, còn được các môn phái khác hâm mộ không thôi. . Truyện Bách Hợp

Ly Tương nhận lấy chiếc áo này, hắn cười tít mắt, nói với Tiết Tử Dung: "Đệ thấy chưa, huynh đoán không sai mà. Đúng là hậu lễ. Đệ cứ an tâm mặc chiếc áo này đi, nó còn có thể biến đổi theo thân hình đệ đó, sau này lớn rồi vẫn mặc được."



Đám đệ tử các phái hớn hở nhận lễ còn không quên nhìn sang phía nữ tu Thương Uyên. Cả đại sư huynh của nó cũng nhìn sang nháy mắt.

Thất sư huynh thì khỏi phải nói, người này đấm ngực thùm thụp vì bị sư thúc cấm khoác lớp da hồ yêu kia, không thể bày ra dáng vẻ thiên hạ đệ nhất mỹ nam cho mọi người xem để đáp lễ.

Rốt cuộc Tiết Tử Dung cũng hiểu phần nào vì sao mọi người lại trông chờ đại hội Thúy Vi mười năm có một này đến vậy. Bây giờ thì nữ tu Thương Uyên hẳn đã chiếm địa vị cao trong lòng các sư huynh và nhận lấy sự đố kỵ từ trong lòng các sư tỷ dù rằng hai thứ này cũng chả ảnh hưởng gì đến kết quả thi đấu năm nay.

Tiệc tan.

Mọi người lục tục kéo nhau về, chỉ có Tiết Tử Dung là phải ở lại để gặp "người họ hàng kia". Ly Tương không an tâm để nó gặp người đó mà chính hắn cũng thấy trời tối rồi, không thể để tiểu sư đệ về một mình bèn lén ở lại ngoài sảnh để đợi.

Lúc này trong sảnh vẫn còn lại Ly Nguyên Thượng và các tiền bối các môn phái khác. Tiết Tử Dung mới tám tuổi đứng đó cho bọn họ nhìn, không khỏi có hơn run.

Người kia trái lại không còn vồ vập như lúc nãy nữa. Hắn quay sang nói với Ly Nguyên Thượng: "Thật phải cám ơn quý phái đã che chở cho hậu bối Tiết gia mấy năm qua."

Giọng điệu hắn muốn bao nhiêu yêu thương thì có bấy nhiêu, lại còn vạch rõ ranh giới giữa Tiết Tử Dung và núi Thúy Vi.

Ly Nguyên Thượng có chuẩn bị nên nhẹ nhàng đánh trả: "Tử Dung là đệ tử đỉnh Túc Phong ta, chăm sóc cho nó là chuyện đương nhiên."

Mấy tu sĩ khác vây quanh nghe hai người bọn họ đánh bông gòn, tất cả đều im lặng quan sát.

Chuyện Tiết Văn Nhiên bị người trong họ mưu hại các vị ngồi đây ai cũng biết nhưng không ai có thể xen vào. Bọn họ một là không có lập trường, hai là sợ nhân quả ứng lên người. Nếu chuyện này xảy ra ở môn phái chính thống thì bọn họ có thể can thiệp nhưng ngặt là bọn họ không thể can thiệp vào chuyện của đại gia tộc.

Và lý do quan trọng nhất, đó là Tiết Văn Nhiên nắm giữ một phần phù chú để mở ra lối vào vực Phù Quang. Bây giờ người đã chết, phần phù chú đó hẳn cũng rơi vào tay Tiết Văn Kỳ, cũng chính là cái người đang ở đây vờ vịt. Trở mặt với hắn lúc này chỉ có hại chứ không có lợi đối với huyền môn nên ai ai cũng chọn im lặng mà nhìn.

Quả nhiên chỉ khách sáo mấy câu, Tiết Văn Kỳ đã vào thẳng vấn đề: "Sau khi đại hội Thúy Vi kết thúc, ta xin đưa Tử Dung về Phù Lê Châu. Không thể để huyết mạch của Văn Nhiên huynh lưu lạc bên ngoài "

Ly Tương đứng ngoài sảnh nghe lỏm: "..."

Quả là biết diễn!

Tiết Tử Dung vẫn ngoan ngoan nép vào bên cạnh Ly Nguyên Thượng, nó không hề giấu diếm mà nhìn thẳng vào người họ hàng này.

Ký ức và thực tại chồng lên nhau.

"E là không thể, trước khi Văn Nhiên bất hạnh bỏ mình, huynh ấy có nhờ ta thu nhận Tử Dung làm đệ tử. Bằng không Tiết huynh đây nghĩ lão già ta rỗi hơi nhận đứa trẻ bé tí về làm gì?"

Tiết Văn Kỳ dùng loại ánh mắt không tin mà nhìn sư đồ hai người, Ly Nguyên Thượng thấy vậy thì nói: "Tử Dung, đưa ngọc bài đệ tử ra."

Tiết Tử Dung vội cầm lấy đưa cho sư phụ mình.

"Ta lừa huynh làm gì? Huynh cứ tự nhìn là rõ."



Trên ngọc bài, ngoại trừ tên và hàng đệ tử của Tiết Tử Dung còn có thời gian: Là ngày hai mươi hai tháng giêng ba năm về trước.

Tiết Văn Nhiên hồn phi phách tán khi vừa sang ngày hai mươi ba tháng giêng ba năm trước vài khắc.

Tiết Văn Kỳ cứng miệng.

Không lẽ vị huynh trưởng đó liệu việc cả nên đưa đứa trẻ này đến đây từ trước. Chuyện mất tích trước đó chỉ là bịa đặt? Nếu vậy, khả năng hắn giao đồ vật cho đứa con này là rất lớn.

Nghĩ vậy, Tiết Văn Kỳ cố gắng cử động khuôn miệng cứng đờ của mình, hắn nói: "Nói thì là vậy, nhưng chắc huynh ấy cũng không dự liệu được chuyện mình gặp bất trắc nên mới để con trẻ ra ngoài rèn luyện. Bây giờ chuyện đã vậy, ta đón Tử Dung về cũng là hợp lẽ."

Bấy giờ các vị tu sĩ kia mới lục tục cất tiếng: "Tiết huynh nói vậy là sai rồi. Lời của Văn Nhiên là để con trẻ cho Nguyên Thượng huynh dạy dỗ. Di nguyện sau cùng của huynh ấy sao có thể không nghe?"

Kẻ khác lại phụ họa: "Đúng vậy! Người đã không còn rồi, vẫn nên nghe theo di nguyện người đã khuất."

Tiết Văn Kỳ biết tình lý mình đều không có, hắn bèn quay sang đưa tay với Tiết Tử Dung rồi nói: "Phụ thân con đã đi rồi, con chỉ còn thúc là người thân, bây giờ theo thúc về Phù Lê Châu có được không. Sau này Phù Lê Châu cũng là của con, con ở đó vẫn hơn, nhỉ?"


Tiếc thay Tiết Tử Dung mới lên tám, đối với chuyện "sở hữu Phù Lê Châu" nó không có hứng thú, huống hồ ký ức và suy đoán hiện tại của nó cũng nói cho nó nghe người này là kẻ ra sao vì vậy nó bèn cúi người, chắp tay nói: "Ý tốt của Tiết thúc con xin nhận, nhưng phụ thân đã dặn dò con ở lại Thúy Vi, con không thể làm trái di nguyện của người. Còn về..."


Nữ tu dẫn phái Thương Uyên nghe nó nói còn chưa hết câu đã ngắt lời, bà ta quay sang nói với Tiết Văn Kỳ: "Di nguyện của Văn Nhiên và ý nguyện của đứa trẻ giống nhau, Tiết tộc trưởng cũng đừng nghĩ nhiều nữa."


Nói xong bà ta phất tay áo.


Một luồng gió quất mạnh lên cánh cửa sảnh lớn.


Cánh cửa mở toang ra, Ly Tương đang dựa vào đấy loạng choạng ngã xuống.


May mà hắn quen làm đại sư huynh, làm bộ mặt sư môn nhiều năm nên rất nhanh đã đứng vững lại đúng quy củ.


Chỉ nghe nữ tu Thương Uyên đó nói tiếp: "Trễ rồi, ngươi đưa sư đệ mình về đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK