• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Em gái, em có biết anh ấy tên gì không?" Lâm Huyền nhận lấy túi đồ ăn sáng trên tay bé gái, ôn tồn hỏi.

Cô bé lắc đầu, ngay sau đó liền cười tươi quay người chạy khỏi.

Lâm Huyền bước vào nhà, không suy nghĩ nhiều mà ăn luôn bữa sáng. Người này chuẩn bị toàn là những món ăn cô thích, chắc là có thân thiết.

"Là Lục Ngạn sao? Không đúng, anh ấy cũng đâu biết số nhà của mình đâu?" Lâm Huyền dẹp bỏ mọi nghi hoặc trong lòng, chú tâm thưởng thức bữa sáng của mình.

Mấy ngày nữa Lâm Huyền có một buổi tiệc quan trọng, nghe Cao Huy nói đây là bữa tiệc của giới thượng lưu, là do Vương tổng đích thân tổ chức. Cô không thích mấy bữa tiệc dạng xã giao như này, bình thường nếu như không vì công việc thì cũng sẽ không đến.


Vốn còn định từ chối ý tốt của Vương tổng nhưng vì bà ấy nài nỉ cô quá mức, Lâm Huyền cũng chỉ bèn nhận lời.

Vả lại minh tinh tham dự bữa tiệc lần này cũng không phải chỉ có mình cô, lúc đến đó cô cũng sẽ không bị nói ra nói vào.

Lâm Huyền ăn xong liền xem xét thử một số mẫu váy dạ hội Cao Huy gửi đến. Đây đều là do nhà thiết kế của Vương thị làm, chất lượng vô cùng tốt.

Trong một khoảng thời gian nhất định, Lâm Huyền thật sự không thể nào chọn ra được. Cả ba chiếc váy đều quá đẹp, để chọn ra một trong ba đúng là việc vô cùng khó khăn.

[...]

Thoáng chốc đã đến ngày tham dự buổi tiệc. Lâm Huyền đi cùng Cao Huy tới đó, chào hỏi mấy minh tinh có quen biết xong thì Lâm Huyền cũng ngồi ở một góc đợi thời gian trôi qua.

Trong giới thượng lưu này cô không quen biết nhiều người, quả thật rất khó bắt chuyện. Cảm thấy cứ đờ người ra mãi như vậy cũng không tốt, Lâm Huyền bèn đến chào hỏi một số nghệ sĩ trong nghề.

"Xin chào, tôi là Lâm Huyền." Những tưởng Tưởng Thi - cô gái trước mặt sẽ vui vẻ chào hỏi lại giống như những người nổi tiếng khác trong giới. Nào ngờ cô ta chỉ khinh bỉ liếc qua Lâm Huyền một cái, sau cũng không nói gì.

Cánh tay đang đặt giữa không trung của cô bỗng có chút ngượng ngùng. Lâm Huyền rút tay lại, y như chưa có chuyện gì xảy ra mà quay người định bụng sẽ đi đến chỗ khác.

Thế nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc khi Tưởng Thi bỗng dẫm giày cao gót lên tà váy dài của Lâm Huyền. Cô đứng không vững, giữa chốn đông người thất thố ngã xuống.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía Lâm Huyền mang theo sự đánh giá. Dù rằng không nói ra miệng, Lâm Huyền cũng có thể nhận thấy sự cười cợt trong mắt nhiều người.

Bỗng, cánh tay cô được một bàn tay khác ra sức nắm lấy, tay còn lại dịu dàng vòng qua vai dìu cô đứng dậy.

Lâm Huyền ngẩng đầu, phát hiện người đang đỡ mình là Cố Thanh. Anh là người nổi tiếng có tầm ảnh hưởng nhất nhì trong giới giải trí, Lâm Huyền không muốn vì mình mà anh dính phải tai tiếng, cô bèn khéo léo thoát khỏi vòng tay của anh.

"Chân có sao không?" Cố Thanh dịu dàng nói.

Lâm Huyền lắc đầu, sau đó được một nhân viên của khách sạn dìu lên phòng nghỉ ngơi. Trong lúc đi lên cầu thang, cô bất giác chạm phải một ánh mắt quen thuộc. Vừa hay, cũng đúng lúc anh đang nhìn cô.

Lục Ngạn đứng ở phía cửa, xem chừng là mới tới. Lâm Huyền không tiếp tục nhìn anh mà chuyên tâm bước lên tầng bậc thang. Chân cô đang đau, nếu như không cẩn thận bị té nữa thì hậu quả đúng là khó lường.

Nghĩ đến đây, Lâm Huyền bỗng nhìn về Tưởng Thi. Cũng không biết cô đã đắc tội gì với vị tiểu thư này mà cô ta lại muốn làm cô bẽ mặt như vậy.

Lâm Huyền tuy không phải là người độc ác nhưng đương nhiên có thù thì tất báo. Hôm nay Tưởng Thi gián tiếp đẩy cô ngã, vậy lần sau cô sẽ trả lại gấp bội!

[...]

Lâm Huyền ở phòng nghỉ tự bôi thuốc lên mắt cá chân và cổ chân. Lúc nãy cô mang giày cao gót, chân ngã tuy rằng không nghiêm trọng nhưng đau thì vẫn đau vô cùng.

Đang đóng nắp lọ thuốc lại, ngoài cửa bỗng phát ra tiếng bước chân dồn dập, sau đó là tiếng mở cửa.

Lâm Huyền quay người lại, vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Lục Ngạn. Anh một thân âu phụ, dáng vẻ nghiêm túc lạnh băng không nở nụ cười. Đây chính là dáng vẻ khiến người ta không rét mà run.

"Sao anh vào mà không gõ cửa?" Định thần lại, Lâm Huyền chất vấn anh.

"Anh sợ em tới mở cửa chân sẽ đau."

Lâm Huyền: "..." Còn có loại lý do này sao?

Lâm Huyền không chịu thua, lại tiếp tục tìm lý do để tống cổ tên đáng ghét này khỏi phòng ngay lập tức.

"Lúc anh tới đây có ai nhìn thấy không đấy? Em là diễn viên, phóng viên mà chụp được sẽ không hay."

Lục Ngạn nhếch môi. Anh bước tới gần cô. Lâm Huyền sợ hãi lùi ra sau. Nào ngờ càng lùi anh lại càng tiến tới, cho đến khi tấm lưng cô đụng phải nền tường lạnh lẽo, anh vẫn không ngừng lại.


Lục Ngạn áp sát vào người cô, gần đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập của con mèo nhỏ trước mặt. Anh cười nhẹ, vừa nói vừa đưa tay nâng cằm cô lên.


"Phu nhân e rằng đã quên, quan hệ của chúng ta là vợ chồng!"


Lâm Huyền một lần nữa á khẩu không trả lời được. Cô quay mặt sang chỗ khác, hoàn toàn không muốn nhìn vào gương mặt đáng ghét của anh.


"Sao thế? Em không phản bác được nữa đúng không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK