• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ít ra cô còn có được tình cảm của anh ấy mà, phải không?" Thẩm Linh thở dài, trong lòng như đang thầm đồng cảm với bản thân mình. Yêu một người không yêu mình chính là loại tình cảm đau khổ nhất.

Lâm Huyền nhìn Thẩm Linh, không biết nên an ủi thế nào cho phải.

"Cô... đang thích ai sao? Là tên ngồi ở trong đó, đúng chứ?"

Lâm Huyền nhìn vào bên trong. Từ lúc đầu đi vào trong cô đã cảm thấy không khí giữa Thẩm Linh và Cảnh Huyền Diệm rất kì lạ. Lúc nãy cô ấy còn rất khẩn trương khi nói về quan hệ giữa bọn họ, hành động này đúng chuẩn 'càng che càng lộ'.

Thẩm Linh thở dài, gật đầu rồi lại lắc đầu. Đúng là cô từng thích Cảnh Huyền Diệm, nhưng đó đã là chuyện của quá khứ. Hiện tại giữa bọn họ không có gì cả, một chút tình cảm còn vương vấn trong lòng của cô cũng chỉ có thể đem che dấu đi.

Lâm Huyền không muốn đào sâu về chuyện riêng tư của người khác, ngay sau đó liền chuyển chủ đề.


Hai người nói chuyện rất hợp nhau, nói một hồi lại nói đến tận nửa tiếng. Bọn họ trở lại bàn, Lâm Huyền tinh ý phát hiện chai rượu đặt trên bàn đã vơi đi hơn phân nửa.

Cô nhìn sang Lục Ngạn. Hai má của anh lúc này hơi phiếm hồng, nhưng tinh thần vẫn rất rõ ràng, không giống người say cho lắm.

"Em vừa đi đâu về đó?" Lục Ngạn ghé vào tai Lâm Huyền thủ thỉ.

"Ở đây ồn ào quá, em ra bên ngoài một lát, rất yên tĩnh."

Lục Ngạn gật gật đầu, cũng không truy hỏi nữa.

Lâm Huyền nhìn về phía Thẩm Linh và Cảnh Huyền Diệm. Chỉ thấy Thẩm Linh nói nhỏ gì đó, Cảnh Huyền Diệm ngay lập tức đứng dậy, tỏ ý muốn rời đi.

"Đi trước."

Lục Ngạn gật đầu, sau cũng dẫn Lâm Huyền rời khỏi. Nơi này chẳng phải là loại địa phương tốt lành gì, lần sau sẽ không đưa cô tới đây nữa.

"Anh uống nhiều rượu như vậy, dạ dày không cảm thấy khó chịu sao?"

Lâm Huyền bày ra vẻ mặt tức giận. Cô quay sang thắt dây an toàn cho anh, rất không an tâm để một người vừa uống rượu như anh lái xe.

"Anh có lái được không đó? Hay là vẫn để em đi."

Lục Ngạn cười nhẹ: "Em xem thường chồng mình quá rồi đấy. Em nói xem anh là ai chứ. Chỉ uống có mấy ly thôi, không làm khó được anh."

Lâm Huyền bất đắc dĩ gật đầu, thi thoảng lại quay sang nhìn Lục Ngạn. Men rượu đã bắt đầu phát huy tác dụng, Lục Ngạn như thay đổi thành một con người khác, cứ nói mấy câu trêu chọc cô.

Lời nói bất chính là thế nhưng anh lái xe lại cảm giác rất an toàn, Lâm Huyền thầm thở một hơi nhẹ nhõm.

Lục Ngạn khi say đúng thật là kì lạ!

Đến nhà, Lâm Huyền khó khăn dìu anh lên phòng. Cả nhà bây giờ vẫn rất vắng vẻ, xem chừng mọi người vẫn chưa về.

"Anh nói xem anh uống nhiều rượu làm gì hả? Hại em phải vác một con lợn như anh lên tận phòng."

Lâm Huyền đẩy ngã Lục Ngạn nằm xuống giường, thở như được mùa. Bỗng, một bàn tay từ sau kéo cô xuống. Lâm Huyền kinh ngạc hô lên một tiếng, lúc định thần lại thì bản thân đã nằm trong lòng Lục Ngạn.

"Anh..."

"Ngoan nào, đi ngủ."

Lâm Huyền ghét bỏ đẩy anh ra khỏi người mình: "Bây giờ mới có mấy giờ đâu chứ, em không có ngủ được."

Lục Ngạn ngồi dậy, tay xoa xoa đầu cô.

"Không có em làm sao anh ngủ được đây. Vả lại, không phải lúc nãy còn có chuyện chưa làm xong sao? Em ôm anh ngủ, anh sẽ buông tha cho em."

Lâm Huyền ngao ngán không nói nên lời. Anh được lắm, còn dám uy hiếp cô cơ. Nhưng mà so với việc mệt mỏi rã rời dưới thân anh thì ôm anh ngủ vẫn tốt hơn.

"Anh có biết dáng vẻ ép bức con gái nhà lành này của anh rất vô liêm sỉ không?"

Lục Ngạn rúc mặt vào trong hõm cổ cô, cọ cọ vài cái.

"Nếu em không muốn cũng được. Dù sao bà Lục cũng đang muốn bồng cháu, anh đành tận lực một chút vậy."

Lâm Huyền bĩu môi, bàn tay ngay lập tức vòng qua eo ôm lấy anh.

"Đi ngủ thì đi ngủ."

Lục Ngạn hài lòng nhìn thân ảnh nhỏ nhắm trong lòng mình, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

[...]

Chiều đến, Lâm Huyền mơ màng tỉnh dậy. Cô nhìn sang bên cạnh mình, phát hiện Lục Ngạn đã biến mất không tăm hơi, cũng chẳng biết là đã đi đâu.

Lâm Huyền đi xuống nhà dưới, Hà Hy Nguyệt đã trở về, bây giờ đang ngồi trước bàn đọc sách.

"Mẹ."

"Con dậy rồi sao? Lúc nãy mẹ vừa thấy Lục Ngạn gấp gáp đi ra ngoài, cũng không nói với mẹ là đã đi đâu."


Lâm Huyền mím môi. Lục Ngạn rất thường xuyên ra ngoài, nhưng đi mà không nói tiếng nào thế này thì đúng thật là rất lạ.


"Chắc là công ty có việc bận, lát con sẽ gọi điện hỏi anh ấy."


Hà Hy Nguyệt gật đầu, sau đó lại tiếp tục đọc sách. Tính khí này của con trai bà từ khi sinh ra đã có, bà quả thật không quản được!


Lâm Huyền không quấy rầy Hà Hy Nguyệt đọc sách. Cô trở lại phòng, vừa nghĩ liền gọi điện cho Lục Ngạn. Không hiểu sao lần này cô lại có chút lo lắng, hy vọng là sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK