Về đến nhà, Lâm Huyền ngay lập tức vào bếp để làm một vài chiếc bánh ngọt định bụng sẽ đem đến cho Lục Ngạn. Ai ngờ được làm bánh lại khó thế, cô đã thử ba bốn lần nhưng thành quả lại đều chẳng như mong đợi.
Bực bội quá, Lâm Huyền bèn đi ra phòng khách xem ti vi. Trên ti vi đang chiếu tin tức, hiếm khi Lâm Huyền lại chịu khó xem mấy bản tin này mà không chuyển kênh. Đây cũng được xem là một kỳ tích.
Chiều đến, Lâm Huyền lại như thường lệ nấu cơm tối đợi Lục Ngạn về. Cô nhìn lên đồng hồ, bây giờ cũng đã tám giờ rồi. Có lẽ vì công việc nhiều nên Lục Ngạn hơi bận, cô cũng chẳng mảy may để ý đến mà tiếp tục công cuộc chờ đợi của mình.
Thời gian trôi như thoi đưa, chẳng mấy chốc mà đồng hồ đã điểm chín giờ. Lâm Huyền hơi sốt ruột, cô bèn lấy điện thoại gọi cho Lục Ngạn. Thế nhưng, không một ai trả lời!
"Lại có chuyện gì nữa đây?" Lâm Huyền thở dài một hơi, không liên lạc được với Lục Ngạn khiến cô thật sự vô cùng lo lắng.
Trước kia cô cũng từng không liên lạc được với anh. Lúc đó là vì việc Lục Vãn bị tai nạn xe có liên quan đến anh trai cô, may mà không lâu sau đó thì mọi chuyện cũng yên ổn được mấy phần.
Cô thật sự rất sợ lại có chuyện gì đó ập đến thêm một lần nữa!
Lâm Huyền gọi thêm cho Lục Ngạn mấy cuộc nhưng anh vẫn không bắt máy. Vã quá, cô bèn gọi điện cho Tần Hách.
"Người bạn gọi hiện không thể liên lạc được. Xin vui lòng gọi lại hoặc để lại lời nhắn sau ít phút."
Lâm Huyền đặt điện thoại xuống bàn. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài trời đang mưa tầm tã, những áng mây đen che lấp cả một vùng trời.
Lâm Huyền cố trấn an bản thân. Cô không còn chú tâm đến bản tin trên ti vi nữa, trong đầu tràn ngập vô vàn câu hỏi. Lục Ngạn hiện tại đang ở đâu? Vì sao cả anh lẫn trợ lý của anh cô đều không liên lạc được?
Lâm Huyền đặt tay lên lồng ngực, trái tim cô bây giờ đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Trên ti vi đang nói về một vụ tai nạn vừa mới xảy ra trên đường cao tốc. Nghe đến đây, Lâm Huyền bỗng chú ý đến bản tin trên ti vi hơn hẳn.
Trên đoạn đường cao tốc, có một người đã tử vong vì xe đâm mạnh vào lan can bên đường. Trời mưa nên đường trơn trượt hơn mọi ngày đã khiến cho người nọ không thể điều khiển được xe của mình dẫn đến vụ tai nạn thương tâm. Nạn nhân được biết là một người đàn ông trẻ tuổi, đoán chừng khoảng hai sáu hai bảy tuổi...
Lâm Huyền hít thở không thông. Đường cao tốc này là con đường mà Lục Ngạn thường xuyên đi qua để tới Lục thị. Năm nay, anh cũng vừa tròn hai mươi bảy tuổi.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Huyền bỗng trào lên một dự cảm chẳng mấy tốt lành. Cô lên phòng thay đồ, bất chấp ngoài trời đang mưa tầm tã ngay lập tức bắt xe đi đến đường cao tốc - nơi xảy ra vụ tai nạn kia.
Vì trời mưa nên taxi hoạt động cũng ít hơn nhiều, Lâm Huyền đi bộ trong ba mươi phút mới gặp được một chiếc xe đi ngang.
Lâm Huyền ngồi vào trong xe, không ngừng thúc dục bác tài chạy nhanh một lúc. Một lát sau, Lâm Huyền cuối cùng cũng đặt chân đến đường cao tốc.
Mặc dù trời đang mưa nhưng số người xúm lại hóng hớt cũng không ít. Phóng viên và nhà báo thì thay nhau chụp ảnh hiện trường. Lâm Huyền phải cố lắm mới đi vào bên trong được.
"Cho tôi hỏi chút, người thân của nạn nhân đã đến đây xác nhận chưa ạ?" Lâm Huyền quay mặt sang hỏi cô gái bên cạnh.
"Hình như là chưa, người đã được đưa vào bệnh viện cách đây ba mươi phút nhưng người nhà thì vẫn chưa thấy đâu." Cô gái điềm nhiên đáp lời.
Cỗ bất an trong lòng Lâm Huyền lại ngày một dâng lên. Có lẽ nạn nhân đưa tới bệnh viện mới tử vong, hiện tại tới đó chắc có thể kịp thời xác nhận. Lâm Huyền thầm cầu nguyện, hy vọng Lục Ngạn bình an vô sự không xảy ra chuyện gì.
Bỗng, có một người từ đằng sau xô mạnh vào người Lâm Huyền một cái. Cô mất thăng bằng, ngay lập tức ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Nước mưa thấm đẫm vào áo quần cô. Lâm Huyền cố gắng đứng dậy, lại phát hiện bụng mình đau quằn quại. Cô nhăn mày ôm lấy bụng mình, máu ở hạ thể bỗng chảy ra hòa lẫn với nước mưa.
Lâm Huyền ngất đi trong cơn đau. Cô không biết sau đó xảy ra chuyện gì, tia tiềm thức cuối cùng còn sót lại khiến cô mơ màng cảm nhận được cả cơ thể mình như nhẹ đi, cô nghe được tiếng còi in ỏi của xe cứu thương và vô vàn âm thanh xì xào bàn tán khác.
Sau đó, không có sau đó nữa...
[...]
Lúc Lâm Huyền tỉnh dậy đã là ngày hôm sau, cô mơ màng nhìn không gian trắng xóa trước mặt, trong đầu hiện lên vô vàn dấu chấm hỏi. Hiện tại cô đang ở bệnh viện, trên người cũng đang mặc đồ của bệnh nhân.
Nghe thấy tiếng bước chân, ánh mắt Lâm Huyền bỗng dán chặt vào cánh cửa ra vào.
Cảnh Khắc Liên bước vào. Nhìn thấy cô đã tỉnh, anh bèn đến bên giường bệnh lo lắng hỏi han.
"Trong người cảm thấy thế nào, còn đau không?"