• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Huyền cười mỉm, không đáp lời Châu Phiến Ly. Nói những chuyện vô bổ này chỉ khiến cô thêm hao phí sức lực.

Đi được một đoạn, như nhớ ra gì đó, Lâm Huyền bèn quay người lại nhìn Châu Phiến Ly.

"Châu tiểu thư, chúc cô đạt được ý nguyện của mình."

Châu Phiến Ly cười trừ. Hay cho một câu chúc mừng, để xem sau này cô còn có thể dùng bộ dáng thong thả ấy mà nhìn tôi được không!

[...]

Lâm Huyền về đến nhà liền nhận được một cuộc điện thoại từ Tống Thanh Ca. Cô chậm rãi bắt máy, vừa mới gặp nhau tại bữa tiệc, chị ta còn có chuyện gì chưa nói hết à?


"Chị Tống, còn chuyện gì à?"

Nghe được giọng nói mất kiên nhẫn của Lâm Huyền, Tống Thanh Ca chẳng những không để ý mà còn cười nhẹ.

"Muốn giành lại Lục Ngạn từ tay Châu Phiến Ly không? Tôi giúp cô."

"Chị hình như tìm lầm người rồi, tôi cùng Lục Ngạn đã không còn liên quan. Nếu chị rảnh rỗi muốn kiếm việc làm chi bằng giúp Châu Phiến Ly một tay, nhanh chóng ôm được mỹ nhân về nhà."

Lâm Huyền ngay lập tức cúp máy. Cô thở dài một hơi, chẳng thèm để ý đến mấy chuyện thừa thãi.

"Ngày mai phải đến phim trường lại rồi, nghiên cứu kịch bản một chút vậy."

Khoảng hơn ba mươi phút sau. Lại có một người gọi đến, lần này là Cao Huy.

"Chị lại gây ra chuyện gì nữa rồi vậy hả?" Cao Huy nói một câu rõ lớn. Nhất thời, Lâm Huyền có chút khiếp đảm.

"Tôi yên phận như vậy, lại có chuyện gì xảy ra chứ?"

"Là liên quan đến việc hôn nhân của chị, cư dân mạng đang chửi bới um tùm trên mạng cả rồi kìa."

Lâm Huyền há hốc mồm. Chuyện hôn nhân, vậy là có liên quan đến Lục Ngạn rồi. Cô nhanh chóng nhấp vào đường link mà Cao Huy gửi, một đống tin tức rộ ra.

Giám đốc Lục thị không hề yêu vợ cũ của mình? Đã tìm được tình mới là Châu tiểu thư?

Châu Phiến Ly mới thực sự là người mà Lục Ngạn yêu? Nghi vẫn Lâm Huyền chỉ là người chen ngang cắt đứt tơ hồng?

Lâm Huyền thở mạnh không nói nên lời. Cô gọi điện cho Tống Thanh Ca, thăm dò trong bữa tiệc có phải là đã xảy ra việc gì hay không?

"Lục Ngạn không đến bữa tiệc, Châu Phiến Ly nói bóng nói gió về quan hệ của bọn họ, còn thêm mắm dặm muối nói cô là hồ ly tinh cướp mất Lục Ngạn. Phóng viên 'bất ngờ' đi qua nghe được nên viết thành báo."

"Gì mà phóng viên bất ngờ đi qua? Chắc chắn là cô ta sắp xếp từ trước. Với thế lực của Châu Phiến Ly, nếu muốn ra tay e rằng ngay cả cửa của nhà hàng phóng viên cũng không dám bén mạng tới."

"Biết vậy thì tốt rồi. Lâm Huyền, ráng xử lí cho tốt." Lời nói của Tống Thanh Ca mang theo ý cười, ngay sau đó liền lập tức cúp máy.

Lâm Huyền lăn qua lăn lại trên giường. Cô gọi cho Cao Huy tìm hướng giải quyết. Cậu ấy nói rằng người đứng sau tin tức này thân phận không nhỏ, trước mắt muốn gỡ xuống cũng không gỡ được, chỉ có thể tạm thời yên lặng coi như không có chuyện gì xảy ra.

"Tôi biết. Vậy ngày mai tôi vẫn sẽ đến phim trường như bình thường chứ?"

"Đúng vậy."

Lâm Huyền để điện thoại sang một bên. Châu Phiến Ly tung một chiêu này đúng là không lường trước được. Chỉ trách tiếng nói của cô quá nhỏ bé, ngoài im lặng ra cũng không thể làm gì hơn.

"Cứ cố gắng đóng xong bộ phim này, tin tức một thời gian rồi cũng sẽ lắng xuống thôi. Đúng vậy."

Lâm Huyền đặt một niềm tin to lớn. Nào ngờ tin tức này sau hai ngày đúng là lắng xuống thật. Nhưng một tháng sau đó 'chồng cũ' cùng 'bạn thân' của cô lại lên báo không ngừng.

Bộ phim đầu tay của Lâm Huyền sau một tháng làm việc chăm chỉ cuối cùng cũng đóng máy. Cô vừa từ bữa tiệc đóng máy về nhà, như thường lệ lại mở náy lên xem tin tức.

"Lại là bảy bảy bốn chín trò của Châu Phiến Ly, suốt ngày lên mạng cho rằng mình và Lục Ngạn tình thâm lắm."

Lâm Huyền bật ti vi xem một hồi. Cũng đã một tháng rồi cô chẳng hề nhìn thấy bóng dáng của Lục Ngạn. Có lẽ anh ta đã chịu buông tha cho cô rồi, xem chừng đac thật sự lọt vào lưới tình của Châu Phiến Ly đi.

Tin tức Châu Phiến Ly theo đuổi Lục Ngạn vang xa, Lâm Huyền ngày ngày xem cũng cảm thấy ngán ngẩm.

"Chán thật đấy. Gọi cho Cảnh Khắc Liên nói chuyện phiếm một chút vậy."

"Khuya như vậy rồi, sợ rằng sẽ làm phiền người ta nghỉ ngơi mất, hay là thôi đi."

Lâm Huyền lướt lướt danh bạ một hồi, tay thế nào lại vô tình bấm gọi Lục Ngạn.

"Chết rồi." Ngay khi cô còn chưa kịp tắt máy, đầu dây bên kia đã chấp nhận cuộc gọi.


Lâm Huyền cắn răng không biết nói gì. Như thế này có phải sẽ khiến anh ấy hiểu lầm không nhỉ?


"Xin lỗi, tôi nhầm máy."


Lấy hết can đảm nói xong một câu, Lâm Huyền liền ngay lập tức tắt máy. Cô thở ra một hơi, lúc nãy quả là một phen khiến cô hồn bay tứ phía.


Thật ra một cuộc điện thoại cũng chẳng có gì to tát, chỉ là nếu khiến người kia hiểu lầm rằng cô muốn níu kéo quan hệ, vậy thì thật là oan uổng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK