Anh từng sụp đổ duy nhất một lần, chính là vào buổi đêm anh gặp Yến Hảo.
Đó là ngày 12 tháng 7 năm 2005, những đám mây đen bao trùm bầu trời suốt một buổi nhưng mãi không mưa. Tối xuống không khí nóng hực như lửa đốt, hít thở ngột ngạt làm phổi bức bối.
Cả ngày Giang Mộ Hành không ăn gì nhiều nên bị hạ đường huyết, anh lảo đảo để chiếc xe đạp bên tường, khó chịu co quắp cơ thể ngồi xổm dưới gầm cầu, sắc mặt tái mét, mồ hôi lạnh đổ ròng ròng.
Để trả nợ mà lần này mẹ anh muốn bán một quả thận, anh vô tình phát hiện rồi lén ngăn cản, lần sau thì sao? Mẹ anh định làm gì? Anh vẫn phát hiện ra được chứ? Nếu không sẽ xảy ra chuyện thế nào?
Giang Mộ Hành cong tấm lưng gầy, đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống làm ướt cả khuôn mặt. Ban đầu anh nghiến răng kìm nén tiếng nghẹn trong cổ họng, sau đó cảm xúc dần vỡ òa nên khóc rống lên. Anh không biết phải tiếp tục thế nào, cuộc đời của anh chưa bắt đầu mà đã tối mù, chẳng có hi vọng, chẳng còn ánh sáng.
Ngay khi Giang Mộ Hành sắp bị nỗi tuyệt vọng nuốt chửng, trên mặt nước chợt vọng tiếng trong trẻo.
"Tõm"
Đó là tiếng viên đá nhỏ bị ném xuống nước gây ra tia nước nhỏ, nhanh chóng tan biến.
Giang Mộ Hành vừa biết dưới cầu có người khác bèn hoảng hốt nín khóc định rời đi, lúc đứng dậy mắt anh tối sầm, ngã quỵ về chỗ cũ. Có tiếng bước chân tới gần, dừng lại trước mặt anh.
Người đó đang nhìn anh.
Khoảng mười giây sau, giọng nói non nớt như trạc tuổi hoặc nhỏ hơn anh chừng một hai tuổi vang lên.
"Anh bạn."
Giang Mộ Hành không ngẩng đầu cũng không trả lời, đây chỉ là người anh không quen. Anh nghe tiếng sột soạt bên tai, người vừa nói ngồi xuống bên trái anh.
"Tớ mới nghe thấy tiếng cậu khóc."
Ảnh hưởng do hạ đường huyết gây ra vẫn kéo dài, Giang Mộ Hành cảm thấy toàn thân suy yếu, choáng đầu hoa mặt, tay chân lạnh cóng, anh muốn người đó ngậm miệng nhưng đầu nặng trĩu làm anh không cử động được.
Người đó hỏi: "Cậu không sao chứ?"
Giang Mộ Hành hít thở nặng nề hỗn loạn như một ống thổi cũ nát.
Dưới cây cầu bỗng vang đoạn dạo đầu của bài "Thất Lý Hương" làm xáo trộn khung cảnh trầm lắng.
"Tùng Tùng à, ông gọi tôi làm gì?"
"Tôi không ở nhà, đang đi dạo ở ngoài."
"Ầm ĩ khỉ mốc, không gặp được, nhao nhao cái gì, cả tháng nay tôi chưa ăn với họ bữa nào, ông cút đi."
"..."
Giọng nói bên tai lúc phấn chấn lúc u ám, Giang Mộ Hành dần đỡ chóng mặt, thể lực với nhiệt độ dần trở lại toàn thân, anh vô thức ló mặt ra khỏi cánh tay, nhìn người bên cạnh.
Đó là một người con trai rất xinh đẹp, thoạt nhìn nhỏ tuổi hơn anh, cậu ấy nghịch tóc mái giữa các ngón tay, không thấy rõ biểu cảm lắm. Lúc này một chiếc xe hơi chạy qua bên kia cầu, chùm ánh sáng từ đèn xe lướt qua cậu ấy. Ánh sáng bóng tối đan xen trên khuôn mặt cậu làm cậu khẽ nheo mắt, nốt ruồi chu sa đỏ giữa hai lông mày va vào con ngươi Giang Mộ Hành.
Giang Mộ Hành ngơ ngẩn.
Cậu ấy tiếp tục nghe điện thoại: "Không có gì thì cúp."
"Được rồi, ông đăng nhập vào tài khoản của tôi làm giúp tôi vài nhiệm vụ đi, đợi tôi về rồi đánh trận chung."
Cậu ấy cúp máy, quay đầu cười với anh: "Anh bạn à, nhìn tớ chăm chú làm gì?"
Ngón tay Giang Mộ Hành đặt trên đùi run mạnh.
Cậu ấy phát hiện gì đó, bật đèn pin điện thoại soi lên người Giang Mộ Hành.
Giang Mộ Hành nghe thấy tiếng cậu hít vào, tiếp theo là ngạc nhiên hỏi: "Cậu, cậu bị thương?"
"Chết tiệt, băng gạc quấn trên cánh tay cậu sao đỏ cả mảng thế, vết thương bị rách sao?"
Giang Mộ Hành mím đôi môi không có chút máu, thầm nghĩ cậu thật ồn ào, còn chửi thề nữa.
Có lẽ thấy việc chĩa đèn pin vào người khác bất lịch sự nên cậu ấy tắt nó đi.
Bóng tối dưới cầu được khôi phục.
Cậu ấy gãi đầu: "Bị côn đồ đánh à?"
Giang Mộ Hành không đáp.
Cậu ấy coi như anh thừa nhận, lúng túng an ủi: "Cậu gầy hơn tớ, hình như cũng không cao bằng tớ, với thể hình này cậu không đánh bại người khác được đâu, nếu bỏ chạy được thì chạy."
Giang Mộ Hành vẫn im lặng.
Năm nay gia đình xảy ra biến cố lớn, mọi thứ đổ vỡ, anh ngủ không ngon nên người gầy xọp, bây giờ bị thương còn khóc lóc, người ta tưởng anh bị bắt nạt không đứng dậy nổi.
Cậu ấy nói thêm vài câu nhưng không được anh đáp lại thế là cụp mắt chơi Tetris.
Giang Mộ Hành nhắm mắt, quần áo được nhiệt độ cơ thể hong khô, gió đêm thổi tới, hơi lạnh chui vào lỗ chân lông.
"Này?"
Vai đột nhiên bị vỗ, Giang Mộ Hành căng cứng người, phát ra tiếng thở gấp cảnh giác lùi lại.
Cậu ấy sửng sốt mấy giây: "Cần tớ đưa cậu đi bệnh viện không?"
Giang Mộ Hành lắc đầu.
Cậu ấy lại gãi đầu: "Lẽ ra tớ phải đưa cậu đi, nếu cậu xảy ra chuyện gì, tớ chính là nghi phạm."
Cậu ấy chỉ dưới chân cầu: "Nơi này toàn là chứng cứ."
Giang Mộ Hành: "..."
Cậu ấy bỏ điện thoại vào túi: "Muộn lắm rồi."
Giang Mộ Hành không nói gì.
"Anh bạn à, tớ không phải kiểu noi theo gương tốt của Lôi Phong, tớ nói với cậu nhiều lời như vậy, cứ coi như tớ ăn no rửng mỡ."
Cậu ấy đứng dậy: "Cậu về sớm đi, tắm rửa ngủ một giấc, ngày mai lại là một ngày mới."
Vết thương trên cánh tay Giang Mộ Hành đau râm ran, chủ nợ tìm tới cửa đánh anh, anh cố gắng chịu đựng. Chỉ cần có hi vọng, anh vẫn có thể kiên trì.
Nhưng không có hi vọng nào cả.
Hoặc có nhưng chưa xuất hiện, Giang Mộ Hành tự gạt mình nghĩ.
Cậu ấy đi rồi.
Giang Mộ Hành dựa lưng vào tường, nhìn dòng nước ngoài lan can. Không biết trôi qua bao lâu, cậu ấy bỗng quay trở lại, thở dài nhìn Giang Mộ Hành.
"Chắc tuổi chúng ta không chênh nhau bao nhiêu."
Cậu ấy ngồi về chỗ cũ, đặt túi mua đồ trên tay sang một bên: "Cậu học trường nào?"
Giang Mộ Hành nhận ra ánh mắt cậu ấy đặt ở ống quần mình, anh không để ý từ bao giờ nó đã sờn rách, bạc màu vì giặt nhiều nước, còn có lông tơ, ngoài quần ra thì giày cũng rất cũ. Cái mùi nghèo khó thấm khắp người.
Giờ khắc này Giang Mộ Hành cảm giác hình tượng mình trong mắt cậu ấy đã thêm phong phú.
Gia cảnh nghèo, cuộc sống khó khăn, bị bắt nạt, yếu đuối, tội nghiệp, thảm thương.
Giang Mộ Hành mấp máy môi.
Cậu ấy ghé lại gần.
Giang Mộ Hành không thể tiếp nhận hơi thở xa lạ, anh hơi ngả người ra sau để kéo dài khoảng cách, khuôn mặt anh cứng đờ.
Cậu ấy lùi về sau ho khan hai tiếng, chần chừ nói: "Anh bạn à, nói thật là tớ lớn nhường này rồi, chưa từng thấy ai khóc đến mức như cậu."
"Người ở độ tuổi chúng ta bây giờ đang trưởng thành, bất kể xảy ra chuyện gì, bầu trời sẽ không sụp đổ."
"Bạn nối khố của tớ thường nói không có chướng ngại vật nào không thể vượt qua, chuyện này phụ thuộc vào việc mình có sẵn lòng vượt qua hay không, có đôi khi mình nghĩ bản thân không thể vượt qua, đó là do mình chưa cất bước..."
Giang Mộ Hành nghĩ người này đúng là ồn ào, anh chỉ là một người xa lạ mà thôi, sao phải nói mấy lời này với anh?
Tại chân trời xa xôi vang tiếng đùng đoàng lớn, cơn mưa đã kìm nén suốt một ngày trút xuống.
Cậu ấy ngừng nói, ló từ gầm cầu nhìn ra ngoài, lẩm bẩm: "Mưa to quá, tớ không mang dù."
Ngay sau đó cậu ấy rụt cổ về, mở túi đồ.
Tay Giang Mộ Hành bị hạ xuống, trong tay anh xuất hiện một lon nước ngọt.
"Cho cậu."
Cậu ấy tự lấy cho mình một lon khác, ngửa đầu uống vài hớp, xuýt xoa thành tiếng rồi tiếp tục chơi Tetris.
Giang Mộ Hành cúi đầu nhìn lon nước, hơi sững sờ.
Sự im lặng ôm lấy gầm cầu.
——
Không ngờ cơn mưa ngừng đổ khá nhanh, nhưng nó đã hạ nhiệt được, thời tiết không còn ngột ngạt nữa.
"Anh bạn, tớ phải nhanh chóng đi về, nếu lại mưa thì tiêu."
Cậu ấy lầu bầu một câu rồi vội đứng dậy bỏ đi, lần này không quay lại nữa.
Vài phút sau Giang Mộ Hành chống đất định đứng dậy, vô tình nhìn lướt qua chiếc túi mà cậu ấy không cầm theo, trong lòng anh nảy ra một suy đoán nên mau chóng bật đèn pin từ điện thoại.
Suy đoán được chứng thực.
Trong túi có một xấp tiền.
Giang Mộ Hành tỉnh táo lại, anh phát hiện có tờ giấy bị đè ở dưới cùng xấp tiền bèn rút nó ra đặt dưới ánh đèn. Chữ trên đó nguệch ngoạc, chắc là viết ở cửa tiệm, nét chữ tung bay.
– Anh bạn à, cậu giữ mười nghìn tệ này đi, mạng chỉ có một, cần phải quý trọng.
(*) ~ 33tr VNĐ.
Giang Mộ Hành siết chặt tờ giấy, anh khóc làm cậu ấy sợ rồi, sợ anh nghĩ quẩn nảy ra ý định tự tử, nhưng anh sẽ không tự tử, kể cả khi tuyệt vọng cũng không, anh chỉ không tìm thấy ánh sáng, không nhìn được tương lai, không lần ra con đường.
Anh nhìn xuống, cậu ấy còn cho anh một câu
– Đêm dài đến đâu, gian khổ đến mấy, rồi bình minh sẽ đến.
Giang Mộ Hành cầm khoản tiền ấy về, cất vào ngăn kéo.
Cậu ấy mặc đồ đắt tiền, có thể cậu ấy chẳng để mười nghìn tệ vào mắt, thậm chí sẽ nhanh chóng quên mất chuyện này. Nhưng Giang Mộ Hành không thể quên cũng không thể chạm vào số tiền đó, anh muốn tìm cậu ấy trả lại số tiền.
Chẳng qua hiện thực quá tàn khốc, khi mùa đông tới Chu Thúy mắc bệnh tâm thần cần điều trị, Giang Mộ Hành đỏ ngầu mắt đứng trước bàn sách cả đêm, đến hừng đông anh mới mở ngăn kéo ra.
Sau đó Giang Mộ Hành vừa đi làm để trả nợ vừa tiết kiệm từng khoản nhỏ. Đến khi dành dụm được mười nghìn tệ, anh vẫn chưa tìm thấy cậu ấy. Giang Mộ Hành không bỏ cuộc, anh dành thời gian rảnh rỗi mỗi ngày để đi dạo quanh con đường đó, băng qua gầm cầu hoặc ngồi xuống đợi một lúc. Đó là lúc anh buông lỏng nhất.
Ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, Giang Mộ Hành vẫn kiên trì tìm kiếm người con trai ấy. Ban đầu là vì nguyên tắc của anh, phải trả lại tiền đầy đủ không thiếu một đồng, mãi cho đến khi anh mơ thấy cậu ấy.
Không tìm thấy nhưng không thể quên, nguyên tắc ngày dồn tháng chứa trở thành chấp niệm. Nốt ruồi chu sa đó lay động cả tuổi thanh xuân của anh.
Giang Mộ Hành choàng tỉnh từ giấc mơ vô số lần, lòng anh tràn ngập hối hận.
Vì sao hồi đó anh không trả lời cậu ấy dù chỉ một câu?
——
Ngày 10 tháng 9 năm 2008, báo danh vào lớp mười.
Đường nét thân hình Giang Mộ Hành đã phát triển, cao hơn một mét tám, bề ngoài không còn ngây ngô nữa. Nhiều người nhìn anh thầm thì nói nhỏ, anh vô cảm đi về phía tòa nhà dạy học. Cách đó không xa dưới gốc cây hòe có một cậu thiếu niên vừa nói chuyện với bạn vừa bóc vỏ kẹo màu xanh nhạt.
Cậu thiếu niên nghiêng đầu dùng mu bàn tay xoa trán, nốt ruồi nhỏ ở mi tâm cực kỳ diễm lệ.
Giang Mộ Hành nhắm nghiền mắt lại, khi mở mắt ra cậu ấy vẫn ở đấy.
Khoảnh khắc đó, thế giới bị tăm tối bao trùm của anh nứt ra một khe hở, ánh sáng soi vào. Đường sinh mệnh rõ nét sáng tỏ chính trong giây phút này, trải ra xuất phát từ dưới chân anh kéo thẳng đến cậu ấy.
———
(*) Lôi Phong: Người chiến sĩ cách mạng mẫu mực của lực lượng Giải phóng quân Nhân dân Trung Hoa.