Dương Tùng tặc lưỡi thầm nghĩ nhịn giỏi thật đấy, cậu ta bất cẩn làm rơi điện thoại xuống mặt đau đến mức chửi thề: "Mẹ nó!"
Yến Hảo giậm chân, tiếng nước nhỏ từ chân xuống làm dép kêu xì xì: "Ướt quá."
Giang Mộ Hành cầm khăn lông trên giá: "Giơ chân lên."
Yến Hảo nghe lời thò một chân ra khỏi dép, vịn tường nhấc chân lên. Giang Mộ Hành nâng cổ chân cậu thiếu niên, bọc khăn quanh chân cậu, vuốt lau vừa thành thạo vừa nhẹ nhàng, xoa từng ngón chân trắng tròn, khô nước rồi anh đổi sang chân còn lại.
Dương Tùng bầm dập mặt không chỉ bị phớt lờ mà mũi cậu ta còn muốn rớt ra vì mùi chua tình yêu nồng đậm. Khỉ thật chứ, độc thân không có nhân quyền.
——
Giang Mộ Hành vào phòng dùng máy tính, Yến Hảo ngồi ở phòng khách: "Tùng Tùng, tối nay ông tắm trễ chút."
Dương Tùng bấm điện thoại bộp bộp, chiếc xe thể thao nhỏ trong trò chơi đang đi ngay bên vách núi: "Tôi cần lời giải thích hợp lý."
Yến Hảo khoanh chân lau tóc: "Trong phòng có mùi bạn trai tôi, không ai được ngửi trừ tôi."
Dương Tùng run tay, xe thể thao lao xuống vực.
"Mẹ nó lại thua." Dương Tùng ném điện thoại lên bàn: "Anh bạn à, tôi nhìn chuyện tình yêu của ông thấy được lắm đấy, hết muốn làm người nữa."
Yến Hảo dựa lưng vào ghế: "Tàm tạm thôi."
Dương Tùng giơ hai ngón cái: "Khắp thiên hạ này tôi chỉ ngưỡng mộ ông."
Yến Hảo tỏ vẻ mặt khiêm tốn: "Không dám nhận."
Dương Tùng: "..."
"Mà này," Dương Tùng chống ghế nhổm nửa người dậy, lại gần nhìn cậu: "Mắt ông một lớn một nhỏ đúng là độc đáo."
Lẹo mắt trái của Yến Hảo vô thức nhói lên: "Cút đi."
Dương Tùng nghiêm mặt: "Hay tôi chụp cho ông hai tấm làm kỷ niệm?"
Yến Hảo giơ chân đá: "Đi thong thả không tiễn."
"Đừng mà." Dương Tùng nói: "Ông nỡ nhìn người anh em của ông phiêu bạt ngoài đường sao?"
Yến Hảo nhàn nhã đáp: "Tôi nỡ."
Dương Tùng nhướng mày nhìn cậu: "Tôi biết ông khẩu thị tâm phi mà."
Yến Hảo trợn trắng mắt.
Dương Tùng không đùa nữa: "Tiểu Hảo, cái lẹo này của ông cũng giống đau mắt hột hả?"
Yến Hảo dùng khăn lau tóc mái còn ẩm: "Hình như vậy."
Dương Tùng ngồi trở lại dưới đất: "Tôi cũng từng bị nhưng không bị to như ông, theo kinh nghiệm của tôi thì ông cứ bình tĩnh, đừng dụi đừng bóp, nhỏ thuốc nhỏ mắt, uống thuốc kháng sinh, từ từ sẽ lặn xuống, ông đừng tự mình dọa mình."
Yến Hảo nghe rất êm tai: "Cả tối nay chỉ có câu này của ông là của người nói."
Dương Tùng buồn tẻ xoay điện thoại: "Chơi Street Fighter đi, để tôi nói thêm mấy câu."
Yến Hảo nhanh tay lau tóc xong ném khăn lên chiếc ghế gần đó: "Chơi, vào đi."
Dương Tùng vốn không ôm bất kỳ hi vọng nào vì cậu bạn nối khố có gia sư quản nghiêm, cậu ta ghẹo: "Ông không cần gửi đơn xin tối thiểu tám trăm chữ sao?"
Yến Hảo làm lơ cậu ta nói xàm xí.
——
Dương Tùng bị K.O liên tiếp năm ván đã thấm mệt, cậu ta bỏ tay cầm xuống đất, gãi gãi sau gáy, dáng vẻ nặng nề muốn nói lại thôi: "Em Hảo, anh Tùng hỏi em chuyện này."
Yến Hảo không đợi cậu ta hỏi đã đáp: "Không."
Dương Tùng trừng mắt: "Ông đây còn chưa hỏi."
Yến Hảo bóc kẹo táo ăn: "Ông muốn biết Giang Mộ Hành có từng bị tôi K.O không chứ gì?"
Dương Tùng vặn vẹo mặt: "Rồi sao? Chưa từng bị thật hả? Tôi không tin."
Yến Hảo nhún vai: "Tôi chưa chơi game với cậu ấy lần nào."
Dương Tùng huých cậu, nét mặt không khác gì bà cụ nhiều chuyện trong xóm: "Ầy, bình thường hai người có chung sở thích không?"
Mắt Yến Hảo tối sầm: "Có chơi nữa không?"
"Chơi chứ." Dương Tùng nói: "Chơi bằng tay chứ không phải bằng miệng."
"Rộp..."
Yến Hảo nhìn chằm chằm Dương Tùng, nhai nghiến kẹo tạo âm thanh văng vẳng. Dương Tùng có cảm giác mình như bị cắn nát xương, cậu ta rùng người, cơ thể cường tráng làm ra vẻ nhát gan: "Dùng lý trí nói chuyện, thế giới hòa bình."
Yến Hảo ăn kẹo xong mới nói: "Có cùng sở thích làm đề, đọc văn xuôi, viết nhật ký."
Dương Tùng vô cảm bật ra ba tiếng ha ha ha: "Không buồn cười."
Yến Hảo đập tay cầm lên người cậu ta, làm bộ muốn đi.
Dương Tùng túm lấy người anh em đang bùng nổ: "Rồi rồi nói chuyện khác, ông thi lấy bằng lái xe có khó không?"
Yến Hảo cho cậu ta một chân lý sáu chữ: "Nghĩ không khó sẽ không khó."
"..." Dương Tùng nói: "Cho tôi xem bằng của ông đi."
Yến Hảo vào phòng lấy bằng lái xe đưa cậu ta rồi ngồi xổm trước tivi chơi game.
Dương Tùng mở bằng lái xe ra ngắm nghía: "Mẹ nó bằng thật này!"
Yến Hảo quay đầu: "Muốn học à?"
Dương Tùng đóng bằng lái lại, gập ngón tay tính, vẫn chưa quyết định: "Tôi định thi đại học xong rồi đăng ký."
"Tốt." Yến Hảo nói: "Với tốc độ IQ đang tụt dốc của ông, học lái xe càng sớm càng tốt, nếu không ông sẽ chết ngay tại phần một."
Dương Tùng giật khóe miệng: "Súp gà tới đi."
Yến Hảo tiện thể đưa tới: "Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền."
Mặt Dương Tùng xanh lè như bọ phân: "Món súp gà này còn nấu cho có lệ hơn nữa được không? Không bỏ nhiều nguyên liệu vào được hả?"
"Có súp gà để ăn là được rồi, ráng nhịn mà ăn đi."
Yến Hảo nhìn đồng hồ treo tường.
Dương Tùng cũng nhìn, vẫn chưa tới chín giờ, ý của cậu ấy là sao, bộ sắp tắt đèn hả? Cậu ta bắt tréo chân: "Tiểu Hảo, tối nay ngủ chung đi."
Yến Hảo dùng ánh mắt ý hỏi lý do.
Dương Tùng hếch cằm: "Tâm sự với nhau chút."
Yến Hảo liếc cậu ta: "Nhất quyết phải tâm sự trên giường sao?"
Dương Tùng nói năng hùng hồn: "Người ta thường nói sự kết hợp giữa giường và đêm là món báu vật để tâm sự."
"..." Yến Hảo cất tay cầm với đĩa game: "Đợi chút, tôi nói với Giang Mộ Hành một tiếng."
Dương Tùng vừa kinh ngạc vừa cảm động: "Em hiểu lầm anh Hảo rồi, em cứ tưởng anh trọng sắc khinh bạn."
Yến Hảo thoải mái nói: "Tôi đúng là thế đó."
Dương Tùng: "..."
Yến Hảo cởi dây chun thả tóc mái xuống trán, hời hợt khều khều: "Tôi nói chuyện với ông xong rồi về phòng."
Dương Tùng thật lòng muốn giơ ngón chân cái, ông cừ đấy.
——
Yến Hảo với Dương Tùng nói chuyện lâu đến mức cổ họng khô rát hết nói nổi, hai người hụt hơi nằm trên giường.
"Tùng Tùng, tôi nghĩ ông đừng tạo áp lực cho mình chuyện ra nước ngoài, nhân sinh có tụ ắt có tán."
"Câu tiếp theo là gì?"
"Thiên hạ này tiệc nào rồi cũng tàn."
"Đệt, câu tiếp theo là có tán ắt có tụ!"
"Nói thì nói chứ ông phun nước miếng vào tôi làm gì? Đại ca à em rửa mặt rồi."
Hai người xàm xí một hồi rồi cùng rơi vào im lặng. Ngày báo danh vào lớp mười như mới hôm qua, thế mà chẳng mấy chốc sẽ đến lúc tốt nghiệp. Hai người học với nhau từ trường tiểu học đến trung học cơ sở rồi trung học phổ thông, giai đoạn gà bay chó sủa nào cũng có nhau, không có chuyện mất liên lạc hay tuyệt giao.
Dù có ở nước nào, bên kia Đại Tây Dương, Thái Bình Dương hay vùng biển gì, vẫn luôn là bạn nối khố của nhau, như người một nhà.
Yến Hảo ngồi dậy vuốt mặt: "Nói chung chuyện ra nước ngoài ông cứ nghe theo trái tim, ông có đi đâu tôi đều ủng hộ ông."
"Đi khỉ mốc, tôi chưa nghĩ xong đâu..." Dương Tùng phả khói thuốc: "Mẹ nó chứ phiền chết đi được, không nói chuyện này nữa."
Yến Hảo ngáp, mắt trái của cậu sưng đỏ lên vì cái lẹo.
"Ông qua nhà tôi đã gọi về nhà chưa?"
"Đôi vợ chồng già biết rồi." Dương Tùng nói: "Ông đi ngủ đi."
Yến Hảo nói thêm vài câu rồi về phòng, Giang Mộ Hành vẫn chưa lên giường, anh đang ngồi ở bàn bổ sung thực đơn.
"Em chỉ bị lẹo thôi mà anh bận tâm vậy sao." Yến Hảo nằm lên lưng Giang Mộ Hành: "Sau này nếu em bị bệnh..."
Giang Mộ Hành ngăn lời cậu lại: "Bệnh gì?"
Yến Hảo thấy áp suất quanh người anh đột nhiên giảm xuống, mi mắt cậu giật giật: "Chỉ là giả thuyết thôi."
Giang Mộ Hành lạnh mặt, nghiêm giọng: "Nếu em thích giả thuyết thế thì trước khi ngủ viết bài văn đi, lấy "giả thuyết" làm chủ đề."
Viết văn? Sắc mặt Yến Hảo thoắt biến, cậu lập tức đi vòng về trước, lưu loát ngồi vào lòng Giang Mộ Hành: "Em không thích giả thuyết, không thích chút nào."
Giang Mộ Hành vẫn bất động.
Yến Hảo cắn yết hầu anh: "Em thích anh."
Giang Mộ Hành nhắm hờ mắt, khàn giọng nói: "Sau này đừng nói linh tinh."
Yến Hảo vội gật đầu, may là răng chưa rụng.
Giang Mộ Hành hờ hững vuốt gáy cậu như vỗ về chú mèo con.
——
Trong phòng cho khách, Dương Tùng hút thuốc hết điếu này đến điếu khác, nếu tối nay có tiếng gì đó, cậu ta phải vờ như không nghe thấy, chẳng qua vấn đề là... cậu ta sợ bạn thân mất kiểm soát rồi kêu lớn tiếng, cậu ta sẽ mất kiểm soát lao vào. Nếu vậy thì xấu hổ lắm.
Dương Tùng ôm tâm thế của người cha già, không biết nghĩ lung tung bao lâu mà trong phòng ngủ đến cả tiếng rắm còn không có, cậu ta nhìn đồng hồ đã chỉ hơn ba giờ sáng.
"..."
Sáng hôm sau Yến Hảo và Giang Mộ Hành sảng khoái tinh thần thức giấc, còn dưới mắt Dương Tùng xuất hiện quầng thâm gợi lòng thương cảm.
Yến Hảo lấy làm lạ hỏi: "Tối qua ông làm gì vậy?"
Dương Tùng trải qua một đêm như biến thành cụ già tám mươi tuổi, run tay đánh răng: "Tối qua tôi bị ông bố ngu nhập."
Yến Hảo "ồ" một tiếng: "Đồng loại hút nhau."
Dương Tùng phun bọt kem lên người Yến Hảo.
——
Hôm thứ bảy Hạ Thủy ra nước ngoài để điều trị, trước khi lên máy bay cô gửi nhãn dán cắn khăn tay khóc với dòng tin "là người phải quen với việc gặp gỡ và chia tay" vào nhóm. Ngay giây sau cô thu hồi tin nhắn, đổi thành con khỉ Du Hi ngoáy lỗ mũi cùng hai chữ phóng khoáng: Đi thôi.
Lúc đó nhóm Yến Hảo đang ở bãi tập.
Giang Mộ Hành đọc tin nhắn trước, anh đưa điện thoại cho Yến hảo: "Hạ Thủy chuẩn bị lên máy bay."
Yến Hảo cầm máy nhanh chóng hồi âm bằng nhãn dán khỉ Du Hi "gửi tình yêu", sau đó quay sang hỏi Giang Mộ Hành: "Hạ Thủy thu hồi tin gì thế?"
Giang Mộ Hành nói anh không thấy: "Đừng gửi nhãn dán bậy bạ."
Yến Hảo nhìn con khỉ nhỏ trong khung trò chuyện: "Đâu có bậy bạ."
Mặt Giang Mộ Hành đen sì.
Yến Hảo đang gửi tin nhắn tạm biệt với Hạ Thủy, không nhận ra bạn trai đang ghen, cậu liên tục chọt bàn phím: "Bàn phím điện thoại anh cứng quá, chọt đau tay em."
Giang Mộ Hành lấy lại điện thoại.
Yến Hảo hấp tấp: "Em chưa gõ xong."
"Em nói đi." Giang Mộ Hành cất giọng đều đều: "Anh gõ."
Yến Hảo ngơ ngác nhìn Giang Mộ Hành, hàng lông mi khẽ run, đôi mắt ngày càng sáng rỡ, hô hấp thêm gấp gáp.
"Lát nữa chúng ta vào phòng thể dục đi."
Giang Mộ Hành nhíu mày: "Không đi."
Yến Hào liếm môi nhỏ giọng hỏi: "Không đi thật sao?"
Giang Mộ Hành không trả lời.
Yến Hảo cũng không nói nữa, chuyển sang làm nũng: "Em muốn hôn anh."
Yết hầu Giang Mộ Hành lăn lên xuống: "Gửi tin nhắn trước."
"Được." Yến Hảo được đồng ý bèn quay lại chủ đề cũ: "Em nói vài lời, anh gửi Hạ Thủy giúp em."
Cậu nói hai ba câu rồi gọi lớn Tống Nhiên với Dương Tùng trên sân bóng rổ: "Hạ Thủy lên QQ!"
Dương Tùng đang chơi bóng không nghe thấy, Tống Nhiên thì có, hắn nhanh chóng chạy tới báo cậu ta biết, hai người quăng bóng, lau mồ hôi lấy điện thoại ra. Ai cũng giành giật từng giây để nói chuyện, nghĩ gì nhắn đó chứ không viết nháp, tất cả đều là lời bản thân muốn nói vào giờ phút này.
Đây là phản ứng thành tâm chân thực nhất mà họ dành cho người bạn phải rời sân vào phút cuối.
Chị Hạ của mấy ông: Các vị anh hùng hảo hán à, non xanh còn đó, nước biếc còn dài, sau này chúng ta còn gặp lại.