"Mẹ, cậu ấy là lớp trưởng của con, Giang Mộ Hành."
Nghê Thanh nhìn chàng thiếu niên đứng cạnh tủ giày mà con trai chỉ, nhóc ấy vừa cao vừa rắn rỏi, quần áo sạch sẽ chỉnh tề, vẻ ngoài tuấn tú lịch sự, khí chất nội liễm và trưởng thành, ấn tượng đầu tiên đạt điểm tối đa.
Giang Mộ Hành lễ phép gọi: "Dì ạ."
Nghê Thanh khẽ mỉm cười đáp lại: "Dì thường nghe Hảo Hảo nhắc tới con."
Mặt Yến Hảo nóng lên, không khỏi bác lại: "Con nào có."
"Một tiếng lớp trưởng, hai tiếng lớp trưởng mà nào có? Lần sau mẹ sẽ ghi lại số lần nhắc tới cho con xem." Nghê Thanh bước qua bậc cửa, trêu con trai xong thì hiền hòa nói với chàng thiếu niên: "Con đã quen sống ở đây chưa?"
Giang Mộ Hành đáp: "Thoải mái ạ."
Yến Hảo lén nhìn Giang Mộ Hành, muốn biết anh đang khách khí hay thật sự thấy thoải mái, thậm chí là thích ở đây.
Giang Mộ Hành hơi nghiêng đầu nhìn sang, Yến Hảo lập tức cụp mắt xuống.
Nghê Thanh không thấy cảnh tượng này, nếu không bà đã ngửi thấy mùi thầm mến ngây thơ của tuổi trẻ, bà đặt vali trước cửa: "Vậy là tốt rồi, dì với ba của Hảo Hảo còn lo các con chung đụng không tốt."
"Dù sao gia sư với học sinh sống chung sẽ có đốc thúc nên sẽ sản sinh ít xích mích nhỏ thường tình."
Yến Hảo không nghĩ ngợi thốt một câu: "Bọn con vẫn còn là bạn bè." Cậu còn hùng hổ nói thêm: "Con với cậu ấy không có xích mích gì hết!"
Nghê Thanh chỉ đang đùa: "..."
Giang Mộ Hành bề ngoài bình tĩnh nhưng bên trong hoàn toàn trái ngược: "..."
Yến Hảo quay người bỏ đi.
Nghê Thanh thấy kì lạ, con trai bà trông rất căng thẳng. Có điều... Căng thẳng chuyện gì mới được? Ánh mắt Nghê Thanh đảo qua chàng thiếu niên giữ nguyên nét mặt vẫn đứng tại chỗ hơi cúi đầu.
——
Yến Hảo mới đi vệ sinh về mà mẹ cậu và Giang Mộ Hành đã trò chuyện hòa hợp, gọi Tiểu Giang cực kỳ trôi chảy.
Giang Mộ Hành không hề tỏ ra mất kiên nhẫn, bà hỏi gì anh đáp nấy.
Trong mắt Yến Hảo đầy ngưỡng mộ, mẹ cậu làm việc chăm chỉ trong giới kinh doanh nhiều năm, với tư cách là quản lý của một công ty lớn, uy quyền của bà có trong từng cử chỉ, thế mà Giang Mộ Hành không hề thấy gò bó mà rất vững vàng.
Chuyện vứt nhầm đề thi chắc do não anh bỗng dưng co giật chứ không phải vì căng thẳng.
Yến Hảo muốn nép vào tường nghe lén nhưng cậu chú ý đến ánh mắt của Giang Mộ Hành, kế hoạch thất bại, cậu đành ủ rũ ngồi xuống.
"Mẹ nói sắp tới mới về nước mà? Sao hôm nay đã về rồi?"
Nghê Thanh uống một ngụm nước: "Lịch trình tạm thời có thay đổi nhỏ."
Yến Hảo bóc kẹo táo ăn: "Đã đồng ý nói con biết trước mà mẹ không nói."
Nghê Thanh khụ một tiếng: "Mẹ muốn tạo bất ngờ cho con mà."
Yến Hảo: "..."
Nghê Thanh vỗ cánh tay con trai: "Hảo Hảo, mẹ nghe Tiểu Giang nói vòng ôn tập đầu tiên đã bắt đầu rồi, liệu có mệt quá không?"
Lưỡi Yến Hảo cuốn lấy viên kẹo, mở miệng phun ra một câu nói dối: "Sẽ không đâu."
Dứt lời, cậu dùng dép chạm nhẹ vào Giang Mộ Hành, nhờ anh tăng thêm chút độ uy tín.
Giang Mộ Hành ngậm miệng.
Yến Hảo hơi giận, cậu nhai nát viên kẹo, nhanh chóng bóc thêm một viên khác.
"Bao lớn rồi mà con vẫn thích ăn kẹo." Tuy Nghê Thanh nói trách nhưng vẻ mặt lại dung túng, bà xoa đầu con trai: "Hảo Hảo, con để Tiểu Giang phụ đạo tiếp đi, mẹ vào phòng nằm nghỉ."
Yến Hảo "ưm" một tiếng với mẹ, chờ bà vào phòng rồi mới hỏi Giang Mộ Hành: "Lớp trưởng, cậu nói gì với mẹ tớ vậy?"
Giang Mộ Hành ngửi thấy mùi ngọt của táo trong hơi thở của cậu, hầu kết của anh lăn lên xuống: "Nói chuyện học của cậu."
Yến Hảo lầm bầm: "Chuyện này có gì hay mà nói."
"Bàn cách hiệu quả nhất để cải thiện điểm số của cậu, cả về kế hoạch dạy kèm của tôi." Giang Mộ Hành nói: "Mặt khác là làm sao để giảm bớt áp lực cho cậu."
Yến Hảo đang ngậm kẹo chợt nghĩ mình sẽ không... làm đề đến mức tâm tình vỡ vụn vào một ngày nào đó chứ?
Giang Mộ Hành nhìn Yến Hảo: "Mẹ cậu rất quan tâm cậu."
Yến Hảo đang định nói bỗng nghĩ đến mẹ của Giang Mộ Hành đang ở trong viện dưỡng lão, vị kẹo trong miệng có vẻ mất ngọt dần.
Giang Mộ Hành: "Làm bài đi."
Yến Hảo hoàn hồn: "Không nói chuyện nữa sao?"
Giang Mộ không phí lời, chỉ đồng hồ treo tường cho cậu xem.
Yến Hảo: "..."
——
Nghê Thanh nằm chưa bao lâu đã trở ra, cầm một túi quà màu trắng trong tay: "Tiểu Giang, dì không biết con thích gì nên mua cho con cái này."
Yến Hảo thấy đó là một chiếc thuyền buồm giống với chiếc trên bàn của cậu, đều do cùng một sư phụ làm ra, phiên bản giới hạn, mỗi chiếc thuyền đều có ID và mã số, cậu nhỏ giọng nói với Giang Mộ Hành.
"Đây là thuyền buồm, đạp gió rẽ sóng, căng buồm ra khơi."
Nghe vậy, bàn tay Giang Mộ Hành đang đưa ra nhận lấy hơi khựng lại, anh cụp mắt nói: "Cảm ơn dì."
Không biết vì sao mà Yến Hảo biết Giang Mộ Hành rất thích món quà này, cậu vui vẻ hỏi: "Quà của con đâu mẹ?"
Nghê Thanh vuốt mái tóc xoăn, phong thái vô cùng tao nhã: "Ở trong phòng, con tự đi lấy."
Yến Hảo hỏi: "Là cái gì vậy mẹ?"
Nghê Thanh đi tới lấy túi da nhỏ trên sô pha: "Bổ não, bổ gan, tăng chiều cao."
Yến Hảo: "..."
Ngay sau đó cậu đột ngột quay phắt đầu lại, cậu thấy khóe môi Giang Mộ Hành vẫn yên không nhúc nhích, góc nghiêng cũng đẹp trai như thường.
Yến Hảo nghi ngờ Giang Mộ Hành vừa mới cười nhưng cậu không có bằng chứng.
——
Nghê Thanh cầm túi da đi ra cửa.
Yến Hảo sửng sốt: "Đã trễ rồi mẹ còn đi đâu?"
"Đi tụ tập với nhóm bạn bè lâu năm." Nghê Thanh mang giày cao gót: "Con và Tiểu Giang đi ngủ sớm đi."
Yến Hảo ném táo tàu vào miệng: "Mẹ về nước vẫn đi công việc, không ở với con."
Nghê Thanh đang lấy chìa khóa trên tủ giày, nghe vậy liền bước tới trước mặt con trai, ôm hôn lên trán con mình: "Bé cưng, con làm nũng mẹ vui lắm, mai mẹ sẽ đón con tan trường, con ngoan nhé."
Giang Mộ Hành đứng ngay bên cạnh, Yến Hảo hơi ngại, cậu sợ anh nghĩ mình vẫn còn là con nít.
"Mẹ dẫn thư ký theo đi." Yến Hảo rời khỏi lòng mẹ: "Đừng uống nhiều quá."
Nghê Thanh thấy con trai mình lớn thật rồi, dông dài y hệt ba.
"Mẹ sẽ dẫn theo, con yên tâm, lát nữa mẹ đi gặp dì Quế của con."
Yến Hảo nhè hạt táo ra, sực nhớ: "Mẹ gọi điện báo bình an cho ba chưa?"
"Xuống máy bay mẹ đã gọi rồi." Âm cuối của Nghê Thanh trùng với tiếng đóng cửa. Đến vội đi gấp, rất bận rộn.
Yến Hảo mở tủ lạnh lấy hai lon nước củ sen, cậu đưa cho Giang Mộ Hành một lon: "Lớp trưởng có cần tớ giúp cậu ghép thuyền buồm không?"
Giang Mộ Hành mở nắp khoen, anh đáp lại cùng lúc tiếng "cạch" vang lên: "Không cần."
Yến Hảo chưa kịp nói gì, Giang Mộ Hành đã đưa lon nước đã mở khoen cho cậu.
Rất tự nhiên và tùy ý.
Yến Hảo kích động đến mức nhận lấy bằng cả hai tay, gần như là ôm luôn lon nước vào lòng, cậu cứ ngây ngốc cầm lon nước chứ không uống.
Giang Mộ Hành giơ tay che mặt có vẻ bất đắc dĩ: "Yến Hảo."
Yến Hảo đực ra: "Hả?"
Giang Mộ Hành trầm giọng: "Cậu muốn sưởi ấm nó à?"
Yến Hảo lập tức đỏ mặt: "Không phải, tớ... tớ chỉ... thì là..." Cậu đang lắp bắp thì trong đầu lóe ra một ý: "Tớ đang nghĩ tới một chuyện mà quên béng mất."
Coi như đã tìm cớ được, Yến Hảo thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Cơ mặt Giang Mộ Hành hơi giật, anh khui lon còn lại, tỏ vẻ lơ đễnh hỏi: "Ba mẹ cậu đều sống ở nước ngoài à?"
"Đúng vậy, vài năm trước họ chuyển đi để mở rộng thị trường bên đó."
Yến Hảo uống hai hớp nước sen, vị ngọt lành lạnh thấm vào cổ họng khiến cậu rùng mình.
"Ba mẹ tớ không sống chung một thành phố, mỗi người quản lý một công ty riêng, bình thường còn không hay gặp nhau huống gì là gặp tớ."
Giang Mộ Hành vẫn im lặng.
Yến Hảo mím môi, gia đình cậu ở khu Shenghu, ngôi nhà rộng cả trăm nghìn mét vuông hệt như cung điện, chẳng qua là không có ai sống ở đó. Trong kỳ nghỉ đông, nghỉ hè hay những ngày nghỉ khác, cậu đều bay ra nước ngoài để thăm ba mẹ nhưng ngôi nhà luôn vắng người. Căn trọ này trở thành nhà của cậu, nhưng cậu chỉ có thể sống ở đây đến hết năm cấp ba, sau kỳ thi tuyển sinh cậu sẽ chuyển đi.
Sau đó cậu sẽ có một ngôi nhà khác trong bốn năm.
Cậu rất muốn nói những lời này với Giang Mộ Hành, muốn được anh xoa tóc, cậu cũng hi vọng một ngày nào đó cậu có thể mở lòng trước mặt anh, làm một Yến Hảo chân chính nhất.
——
Khoảng mười hai giờ, Yến Hảo nghe xong bài tiếng Anh, cậu tháo tai nghe rồi tắt MP4, chuẩn bị đi ngủ. Hơn nửa tiếng sau, cậu mở mắt thao láo nhìn chằm chằm trần nhà, trằn trọc mãi không ngủ được.
Không phải vì áp lực mà là vì cái nóng của thanh xuân, nói trắng ra là cậu đang muốn Giang Mộ Hành.
Yến Hảo với tay lấy MP4 bật nhạc, nghe một hồi cậu không nằm yên được nữa bèn bò dậy, bước chân trần ra ngoài, lén mò mẫm vào phòng Giang Mộ Hành.
Ánh trăng rất mờ ảo.
Nương vào ánh sáng yếu ớt này, Yến Hảo thấy chiếc thuyền buồm trên tủ đầu giường anh, cậu không khỏi sửng sốt.
Giang Mộ Hành đã ghép nó xong trước khi đi ngủ.
Yến Hảo đến gần khom người kiểm tra thuyền buồm, Giang Mộ Hành ghép rất giỏi, không có chỗ nào bị sai cả.
"Cái gì cũng làm được."
Yến Hảo lầm bầm một câu rồi quay đầu lại, si mê ngắm Giang Mộ Hành trên giường, cậu mất tự chủ ngồi xổm xuống, vịn vào mép giường để nhìn anh.
"Lớp trưởng." Yến Hảo thám thính gọi nhỏ: "Cậu ngủ chưa?"
Không có lời đáp.
Yến Hào liếm liếm môi: "Tớ..."
"Meo~"
Dưới lầu bỗng có tiếng mèo kêu, Yến Hảo sợ tới mức ngồi thụp xuống đất, suýt nữa là ngã lăn.
Tiếng mèo kêu như tiếng phụ nữ khóc, cũng như một đứa bé đang quấy phá, nghe âm thanh là biết con mèo này đang phát tình, lọt vào tai có vẻ thê thảm và rợn người.
Yến Hảo dở khóc dở cười, nửa đêm đến nhìn trộm người mình thích lại gặp phải con mèo gọi xuân, đây là chuyện quái gì?
Con mèo đó chắc là mèo cái, chẳng mấy chốc, những con mèo đực khác trong khu bắt đầu náo loạn, hết con này đến con khác kêu gào.
Dục vọng đang dâng trào của Yến Hảo nhanh chóng bị chúng nó thổi bay sạch.
——
Chiếc giường cho khách dài một mét tám, Giang Mộ Hành nằm ngửa, tay chân mảnh khảnh dang rộng thoải mái, không còn chỗ cho người khác nằm.
Yến Hảo tự hỏi làm sao để nằm chen vào.
Ngay lúc cậu định bỏ cuộc thì Giang Mộ Hành trở mình, nửa bên giường trống không.
Yến Hảo hấp tấp leo lên, cẩn thận nằm xuống sau lưng Giang Mộ Hành, nhích lại gần rồi gần hơn nữa, cọ mũi vào áo ngủ của anh, tham lam ngửi mùi hương của anh.
Con mèo dưới lầu càng kêu càng phóng túng.
Yến Hảo sợ Giang Mộ Hành sẽ tỉnh giấc nên không dám làm gì, chỉ bám dính lấy anh.
Kết quả là cậu ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Giang Mộ Hành xoay mình, cúi đầu nhìn chằm chằm người bên gối, một lúc sau thì thở dài: "Đêm hôm không chịu ngủ cho ngon mà bò lên giường tôi, để tôi xem ngày mai em dậy sẽ bịa thế nào."
Yến Hảo ngủ rất say.
Giang Mộ Hành vén tóc mái Yến Hảo ra sau, hôn lên nốt ruồi nhỏ trên mi tâm của cậu.
Căn phòng yên tĩnh.
Yến Hảo đang mơ, cậu ngọ nguậy duỗi chân ra.
Giang Mộ Hành lấy remote điều hòa dưới người cậu đi, anh vừa chống đầu vừa vuốt ve gò má trắng mịn của cậu, phác họa bằng ngón tay thô ráp.
"Lớp trưởng..." Yến Hảo hơi há miệng, mơ màng thầm thì: "Cậu ôm tớ đi..."
Giang Mộ Hành cứng rồi.
Yến Hảo vung tay cau mày, bày ra khuôn mặt mếu máo sắp khóc: "Lớp trưởng..."
Giang Mộ Hành ôm cậu vào khuỷu tay, khóa cậu trong lồng ngực mình, khàn giọng dỗ dành: "Được rồi, ôm rồi đây."