"Anh say đáng yêu quá đi." Yến Hảo thở dài ngồi dậy, ôm cổ Giang Mộ Hành: "Em phải cho anh uống nhiều rượu."
"À không được, thế thì hại sức khỏe lắm."
Yến Hảo tạo mẫu tóc cho Giang Mộ Hành giống chú chó: "Sau này anh nên uống ít rượu, cố gắng đừng hút thuốc lá, nếu cần cho công việc cũng phải kiềm chế."
Giang Mộ Hành áp trán lên vòng eo mềm của cậu.
Yến Hảo hơi ngả người ra sau, cụp mắt nhìn anh: "Anh nghe chưa?"
Giang Mộ Hành nhắm mắt.
"Đừng ngủ mà." Yến Hảo lay lay vai anh: "Lát nữa rồi ngủ, anh còn chưa tắm."
Giang Mộ Hành vùi đầu vào áo cậu.
"Ầy anh trai à, dù anh không tắm cũng không ngủ ở đây được, em không đưa anh vào phòng được đâu, anh cao hơn em cả khúc, em không đưa nổi."
Thấy Giang Mộ Hành không hề phản ứng, Yến Hảo muốn đẩy anh ra chút nhưng anh không nhích ra được chút nào, cậu lại đẩy lần nữa thì bị anh ôm chặt hơn.
"..."
Anh say rượu chẳng những đáng yêu mà còn bám người, tim Yến Hảo muốn nhũn cả ra, cậu đút anh uống nước mật ong một lúc lâu, thành công dỗ anh uống hết.
——
Nước mật ong không có tác dụng gì, may là Giang Mộ Hành say vẫn ngoan, anh không quậy không khóc không la, càng không đập phá đồ đạc mà chỉ ngồi yên, gọi Yến Hảo, nhìn Yến Hảo. Cứ như ý thức của anh bị cơn lốc cồn tấn công, chỉ có Yến Hảo là nguyên vẹn rõ ràng.
Yến Hảo liếm môi dưới khô khốc, có ngu mới bỏ qua cơ hội tốt này, cậu ho hai tiếng hắng giọng: "Em muốn hỏi anh vài câu."
Giang Mộ Hành không trả lời.
Yến Hảo ghé lại gần anh, nhìn bản thân trong con ngươi hơi nông, vừa gian xảo vừa chờ mong: "Anh thích em ở điểm nào?"
Giang Mộ Hành vẫn không đáp.
"Em đang hỏi anh là," Yến Hảo đổi thành người thứ ba, ý đồ trong lòng cựa quậy: "Anh thích Yến Hảo ở điểm nào?"
Giang Mộ Hành chậm rãi chớp đôi mi dài: "Đẹp."
Tim Yến Hảo đập trễ một nhịp, cậu không ngờ lời nói đơn giản này làm mình xúc động hơn cả lời dỗ ngon dỗ ngọt, cậu đỏ mặt nhỏ tiếng hỏi: "Đẹp ở đâu?"
Giang Mộ Hành nhếch khóe môi, ngậm cười nói: "Đâu cũng đẹp."
Yến Hảo thẫn thờ nhìn anh: "Thế... anh có giận cậu ấy bao giờ chưa?"
Hàng lông mày sắc bén của Giang Mộ Hành phủ cảm giác hoang mang. Yến Hảo nhìn Giang Mộ Hành không chớp mắt: "Nghĩa là cậu ấy có làm gì khiến anh thất vọng không?"
Giang Mộ Hành không hề do dự: "Có."
Yến Hảo suýt thì nín bặt, cậu ngừng thở: "Chuyện gì?"
Giang Mộ Hành rũ mắt, im lặng hồi lâu mới khàn giọng đáp: "Em ấy không nhớ anh."
Yến Hảo thấy nét lạc lõng trên mặt anh, trong đầu cậu nổ oành rồi trống rỗng.
Giang Mộ Hành đột nhiên gọi: "Yến Hảo?"
Yến Hảo vội nói: "Em đây."
Giang Mộ Hành mím đôi môi mỏng, nhướng mày có vẻ tủi thân: "Anh khó chịu."
Yến Hảo tự khinh thường mắng chửi bản thân vì giờ này rồi còn muốn chụp ảnh làm kỉ niệm, cậu hối hả đỡ Giang Mộ Hành dậy: "Anh muốn nôn à? Em dìu anh vào phòng vệ sinh."
Giang Mộ Hành vừa bước vào liền nôn ra, Yến Hảo đang vỗ nhẹ tấm lưng liên tục phập phồng thì bị anh đẩy ra.
"Đừng nhìn." Giang Mộ Hành nói.
Yến Hảo dở khóc dở cười, người này uống say còn để ý mấy chuyện nhỏ nhặt, không muốn cậu thấy mình nôn.
"Anh để ý mặt mũi thế à."
"Em có chê anh đâu."
Yến Hảo lầm bầm hai câu, hứng ly nước cho anh súc miệng.
Giang Mộ Hành nôn xong rồi, Yến Hảo đỡ anh về nằm trên ghế sô pha một lúc, có vẻ anh đã tỉnh hơn kha khá, anh nói muốn đi tắm.
Yến Hảo hỏi anh đã ổn chưa, Giang Mộ Hành gật đầu, ngoại trừ mấy sợi tóc rối trên trán với đôi mắt ửng đỏ, những thứ khác đều bình thường, bước chân thoạt trông ổn định, có điều anh bước vào phòng tắm không mở vòi sen mà chỉ cầm bộ đồ sạch sẽ đứng yên.
Yến Hảo lo lắng đi theo vào: "..."
"Chưa ổn thì chưa ổn, tỏ ra mạnh mẽ làm gì." Yến Hảo đặt đồ anh lên kệ, vặn vòi sen mở nước ấm: "Bạn trai anh tắm cho anh được không?"
Đằng sau không có tiếng động, Yến Hảo quay đầu thấy Giang Mộ Hành vẫn đứng nhìn gạch lát nền như đang ngơ ngẩn tự hỏi. Cậu vừa định mở miệng bỗng bị đẩy dồn vào tường, lồng ngực bị lồng ngực săn chắc nóng rực khác đè lên, sau gáy bị giữ vừa đau vừa tê.
"Ây... tắt vòi sen đã... ưm..."
——
Kết cục là Giang Mộ Hành bế Yến Hảo ra khỏi phòng tắm, lúc đó đã hơn một giờ sáng, màn đêm yên tĩnh, tắm một phen tới gần ba tiếng đồng hồ, tắm đứt quãng, sức cùng lực kiệt.
Yến Hảo chạm đầu xuống gối chịu hết nổi, cả người như bị xe kéo chạy qua chạy lại nghiền nát, xương cốt run lên bần bật, mệt rã rời. Giang Mộ Hành bên cạnh uống nhiều lại cảm thấy sảng khoái, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhiệt độ máy điều hòa vừa phải, rèm cửa kéo kín, ánh trăng bị che khuất chỉ có vầng sáng mờ nhạt lọt vào, căn phòng tối mù.
Yến Hảo thổn thức, cậu sống trong căn hộ này ba năm, chứa đựng tất thảy thanh xuân thơ ngây, chứng kiến mối thầm mến tu thành chính quả, mối quan hệ từ đường một chiều thành hai chiều. Mọi thứ ở đây đều đầy ắp dấu vết cuộc sống của cậu với Giang Mộ Hành.
Ở lâu rồi Yến Hảo không muốn chuyển đi, nhưng bắt buộc phải chuyển, cậu muốn cùng Giang Mộ Hành đến thành phố A, dời đến một ngôi nhà mới, tạo ra những dấu vết mới, bắt đầu một cuộc sống mới. Tất cả sẽ tốt hơn.
Yến Hảo quay mặt về phía Giang Mộ Hành, chạm vào yết hầu anh.
Đại học có nhiều tự do hơn cấp ba, cậu phải yêu đương cho tốt, cũng phải học cho tốt.
Chắc chắn Giang Mộ Hành sẽ đi làm, khoản tiền từ dì Quế chỉ cho anh một khoảng thời gian để thở và trả một phần nợ. Chẳng qua...
Yến Hảo bĩu môi, cho đến nay Giang Mộ Hành vẫn chưa nói gì với cậu về kế hoạch này, không biết anh tính thế nào. Nếu có thể, cậu cũng sẽ xin vào làm chung với Giang Mộ Hành, cậu chỉ muốn dính lấy anh.
Yến Hảo sống dở chết dở nhưng đầu óc vẫn sục sôi, cậu nghĩ miên man, trở mình qua lại trong ngực Giang Mộ Hành, một lúc sau cậu lẩm bẩm: "Giang Mộ Hành, em không ngủ được."
Giọng cậu không lớn, yếu ớt, nũng nịu.
Giang Mộ Hành nhắm mắt, hít thở đều đặn nhưng lại giơ tay vỗ nhẹ vai cậu. Yến Hảo sững sờ, vùi mặt vào lòng anh.
Hôm sau Giang Mộ Hành thức dậy, đau đầu đến mức xanh mặt, đôi mắt li ti tơ máu, trạng thái sau say xỉn lộ ra rõ ràng. Yến Hảo vùi vào chăn nhìn anh thay đồ: "Anh có biết mình say sẽ ra sao không?"
Giang Mộ Hành cởi cúc áo ngủ, ngó lơ cậu.
Yến Hảo thở dài, chần chừ nói: "Anh khóc."
Giang Mộ Hành vẫn không trả lời.
"Anh không tin à?" Yến Hảo lại thở dài: "Anh đừng có vừa tỉnh đã quên, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì chứ? Tối qua anh khóc thảm thương."
Giang Mộ Hành cởi áo, mặc chiếc áo phông trắng. Yến Hảo dán mắt vào cơ cánh tay anh đang chỉnh chiếc áo, lúc thì giãn ra, lúc thì siết chặt rất có sức bật, đầy sức mạnh, có thể bế cậu "chơi" rất lâu.
Yến Hảo nuốt nước bọt, dùng ánh mắt nóng rực liếm láp anh: "À mà em nói tới đâu rồi?"
Giang Mộ Hành thay quần: "Anh khóc thảm thương."
"À đúng... đúng đúng, anh khóc thảm thương." Động tác cài khuy quần của anh gợi cảm muốn chết làm cả người Yến Hảo nóng ran, choáng váng đầu óc: "Anh vừa khóc vừa ôm em, nói em đừng rời xa anh."
Giang Mộ Hành giữ nguyên nét mặt: "Chỉ vậy thôi?"
"Đương nhiên không chỉ có thế." Yến Hảo nhìn góc cạnh khuôn mặt anh, nghiêm túc nói: "Anh nói anh yêu em, yêu mọi ưu khuyết điểm của em, anh còn nói nếu thiếu em thì anh chẳng thể làm gì, sống không nổi."
Giang Mộ Hành giật đôi môi mỏng: "Em là đèn dẫn đường."
Yến Hảo nghe không rõ: "Cái gì?"
Giang Mộ Hành xếp đồ ngủ đặt lên giường: "Dậy đánh răng rửa mặt."
Yến Hảo vươn tay ra khỏi chăn, dang về phía anh: "Anh bế em."
Giang Mộ Hành cúi xuống vòng tay qua hông cậu, bế cậu ra khỏi chăn như con nít. Yến Hảo dùng môi cọ râu ngăn ngắn trên cằm anh: "Hôm nay em cạo râu cho anh nhé?"
Giang Mộ Hành thoáng thở nặng trĩu: "Thôi bỏ đi."
Yến Hảo bất mãn với thái độ của anh: "Thôi bỏ đi là ý gì?"
Giang Mộ Hành đi vào phòng tắm: "Ý là anh không muốn bị xước cằm."
Yến Hảo: "..."
——
Trước kỳ thi đại học, mỗi ngày Yến Hảo đều ôn tập ôn tập ôn tập, luôn thấy không đủ thời gian, một ngày dài hơn hai mươi tư tiếng thì tốt quá. Thi đại học xong, cậu thấy thời gian trong ngày dài đằng đẵng, dài đến nỗi thỉnh thoảng cậu nhìn điện thoại, nhìn sắc trời sẽ có cảm giác "sao trời còn chưa tối".
Giang Mộ Hành xếp từng cuốn sách một vào hộp các tông, xong hộp nào dán băng dính hộp đó. Yến Hảo dựa lưng vào nệm êm, trên đùi kê một chén nho, vừa ăn vừa rầm rì: "Thi xong rồi không phải giải đề cũng không cần học thuộc công thức nữa, chán quá đi."
Giang Mộ Hành chỉ cả xấp giấy giải đề bên cạnh cậu: "Chán thì dọn xấp đó đi."
"Không, em không dọn." Yến Hảo lắc đầu như trống bỏi: "Em nói chơi thôi, anh không cần để ý em."
Giang Mộ Hành liếc cậu: "Toàn là giấy em giải."
"Vì em giải nên em mới không chịu nổi, em có bóng ma trong lòng." Yến Hảo rúc vào ghế: "Đừng nói tới giấy giải, mấy món như sách tài liệu, bút mực các thứ, thi xong rồi em chẳng muốn động vào."
Động tác xé băng của Giang Mộ Hành hơi khựng lại, anh ném con dao nhỏ lên sách, im lặng một lúc: "Anh không chọn đại học A, thi vào bất kỳ trường nào trong nước, em sẽ thoải mái hơn nhiều."
Yến Hảo lập tức sửa lại: "Là em chọn đại học A."
Cậu cầm chén trượt xuống ghế, ngồi lên người Giang Mộ Hành: "Do em thích nên anh mới chọn phải không?"
Giang Mộ Hành nhíu mày: "Ngồi dậy."
"Em đã ngồi xuống rồi."
Yến Hảo không nghe lời, cậu đưa một quả nho đến miệng Giang Mộ Hành, Giang Mộ Hành nghiêng đầu nhìn cậu.
Yến Hào ngửa mặt cười: "Muốn em đút cho anh bằng miệng không?"
Giang Mộ Hành lạnh nhạt đáp: "Không."
Trông anh có vẻ không hề bị lay động nhưng lỗ tai thì đỏ lên, lại còn tỉnh bơ kề mặt mình lại gần mặt Yến Hảo thêm.
"Ồ, vậy thì thôi, anh tự ăn đi."
Yến Hảo giả vờ không nhận ra, cậu vừa cho nho vào miệng, Giang Mộ Hành đã giữ lấy mặt cậu.
Trái nho bị cuốn vào nụ hôn sâu.
——
Yến Hảo vào nhóm QQ xem, tin nhắn mới nhất là tối qua. Tám phần mười là Dương Tùng với Tống Nhiên chơi với mọi người cả đêm, đến giờ vẫn chưa lấy lại sức sống, Hạ Thủy cũng không online.
Yến Hảo thoát ra lướt xem tin tức vẫn thấy chán, cậu bật TV tìm kênh: "Em nghĩ thành tựu lớn nhất đời em là đậu đại học A. "
Giang Mộ Hành chưa phản ứng mà cậu đã đổi lời: "À không, phải là làm bạn trai anh."
Yến Hảo dựa vào Giang Mộ Hành, không chịu buông tha: "Anh nói có đúng không?"
Giang Mộ Hành đẩy hộp giấy sang một bên, cầm cái rỗng tới: "Đúng."
Yến Hảo mãn nguyện đi xem phim.
Năm nay toàn chiếu những bộ phim kinh dị đẫm máu, phối thêm nhạc giật gân, đột ngột kéo máy ảnh lại gần phóng to mặt diễn viên, cứ như đang trừng mắt nhìn người xem.
Yến Hảo ăn nho xem hăng say, bỗng giọng Giang Mộ Hành vang lên: "Đổi kênh."
"Sao phải đổi kênh?" Yến Hảo có một suy đoán kỳ lạ, cậu quay đầu thử hỏi Giang Mộ Hành: "Anh sợ sao?"
Giang Mộ Hành vô cảm.
Yến Hảo kề sát mặt mình đến dưới mi mắt anh, nhìn anh từ khoảng cách gần: "Anh sợ thật à?"
Giang Mộ Hành mím môi không nói gì.
Yến Hảo gãi chóp mũi, tối qua được thấy bạn trai uống say, hôm nay biết anh nhát gan sợ xem thể loại phim này. Thoáng cái đã biết hai chuyện mà trước đây không biết, cái kiểu phát triển gì đây? Ông trời cho trái ngọt rồi.
Yến Hảo đổi kênh, thầm lẩm bẩm: "Mà em thích gì thì có vẻ anh không thích cái đó."
"Giang Mộ Hành, anh thấy việc chúng ta có thể ở bên nhau nói lên điều gì?"
Yến Hảo tự hỏi tự trả lời, bày nét mặt cảm động: "Nói lên số mệnh đã an bài."
Giang Mộ Hành bận dọn giấy giải bài dưới đất.
Yến Hảo đá chân anh: "Anh bạn trai ừ hử một tiếng đi."
Giang Mộ Hành đáp: "Ừ hử."
Yến Hào nhếch môi: "Anh cầm gì đó, đừng vứt bút, cất vào hộp đi."
Giang Mộ Hành đen mặt: "Giữ lại chờ tăng tỉ giá à?"
"Không phải, cái này gọi là lưu giữ cảm xúc, với cả," Yến Hảo cười nói: "Sau này khi chúng ta già đi, rảnh rỗi lấy ra đếm chơi, phòng ngừa bệnh mất trí nhớ tuổi già."
Giang Mộ Hành: "..."
——
Vào lúc bầu trời rực sắc nhất, Yến Hảo nhận được cuộc gọi từ ba, cậu định hỏi ông đang làm gì nhưng bị giành trước một bước.
Yến Hảo ôm gối nằm trên sô pha: "Con đang xem phim."
Yến Minh Thành nói: "Rảnh thế à?"
Yến Hảo gối đầu lên cánh tay, nghiêng đầu nhìn Giang Mộ Hành đang quay lưng dọn đồ: "Con đã thi xong rồi, sao không rảnh cho được?"
Yến Minh Thành hỏi: "Giang Mộ Hành đâu?"
Tối qua Yến Hảo không ngủ được nhiều lại còn "chơi" lâu, bây giờ cực kỳ buồn ngủ, cậu uể oải ngáp một cái: "Cậu ấy đang giúp con dọn đồ."
"Nào sách nào vở ba năm cấp ba đủ thứ, nhiều lắm, cậu ấy đều dọn cho con."
Yến Minh Thành ở đầu dây bên kia không lên tiếng như đắn đo muốn nói gì đó. Trong đầu Yến Hảo hiện lên một suy đoán, cậu lấy lại chút tinh thần: "Ba muốn hỏi con thi thế nào à?"
Yến Minh Thành hừ lạnh: "Con thi tốt hay không liên quan gì đến ba."
Yến Hảo chậm chạp hỏi lại: "Ba không muốn hỏi thật?"
Bên kia im lặng vài giây sau đó có tiếng bật lửa lanh lảnh của kim loại, giọng Yến Minh Thành lẫn vào đó: "Cậu của con muốn biết tình hình con thi đại học nên nói ba hỏi con."
Yến Hảo ngạc nhiên ngân dài giọng: "Ồ, hóa ra là cậu nhờ ba hỏi."
Ngay sau đó cậu bày giọng điệu bối rối: "Sao cậu không gọi hỏi thẳng con?"
Yến Minh Thành suýt sặc thuốc, nhóc con nghịch ngợm này nào có lo sợ bất an chờ điểm đâu, ông véo sống mũi, thở dài một hơi: "Ba nghĩ không cần hỏi."
"Ba hỏi đi." Yến Hảo nói: "Thi đại học quan trọng thế, làm ba mẹ là phải hỏi."
Yến Minh Thành đen mặt: "Gọi video đi."
Yến Hảo gãi trán: "Dạ."
Nói rồi cậu định vào phòng bật máy tính, chợt nhớ ra cổ mình toàn dấu hôn. Mấu chốt là cậu không có áo cổ cao, từ nhỏ cậu đã không thích mặc nó vì cảm giác vừa bí cổ vừa khó thở, Giang Mộ Hành cũng thế.
Yến Hảo muốn che cổ phải dùng khăn choàng, nhưng choàng khăn giữa trời hè, chẳng phải giấu đầu lòi đuôi sao?
Yến Hảo ngồi trở lại ghế: "Ừm ba này, hay đừng gọi video."
Yến Minh Thành đột nhiên nói: "Con đưa máy cho Giang Mộ Hành."
Sắc mặt Yến Hảo thoắt biến, không thể nào, ba phát hiện liền sao? Ba thần thánh vậy ư? Cậu đã để lộ gì rồi? Hình như đâu có?
Yến Hảo bối rối gãi mặt gãi tai: "Không phải chứ ba, có gì không nói với con được sao?"
Thái độ Yến Minh Thành nghiêm khắc lạnh lùng, không cách nào từ chối: "Ba đếm đến ba, nếu thằng bé không nghe máy, ba sẽ gọi thẳng qua số thằng bé."
Yến Hảo không chỉ bị ba chặt đường lui mà còn bị uy hiếp trắng trợn, cậu buộc phải chuyển máy cho Giang Mộ Hành.
"Ba em muốn nói chuyện với anh."
Giang Mộ Hành dừng tay, cầm điện thoại đứng dậy đi ra ban công nghe, Yến Hảo muốn đi theo nhưng bị ánh mắt của anh ngăn lại. Yến Hảo lo lắng quan sát Giang Mộ Hành, anh vừa cúp máy lập tức hỏi: "Sao rồi? Ba em nói gì?"
Giang Mộ Hành trả điện thoại cho cậu: "Không nói gì."
Yến Hảo không tin, giọng điệu phản ứng của ba bất thường như trời trước cơn bão, không thể trôi qua đơn giản, cậu nhìn trộm Giang Mộ Hành, ấp úng.
"Có phải ba em... ừm... phát hiện chúng ta... chuyện đó..."
Giang Mộ Hành không đợi Yến Hảo dứt lời đã đáp: "Ừ."
Yến Hảo đỏ mặt: "Đệt, ba cũng..."
Giang Mộ Hành liếc qua.
Yến Hảo nhận ra mình mới nói tục, lập tức cúi đầu.
Cuối cùng, cậu không kìm được yếu ớt nói: "Cái em nói chỉ là từ cảm thán, còn anh là động từ."
Nói rồi, cậu không quên tổng kết: "Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn."
Giang Mộ Hành: "..."
Yến Hảo đặt tay lên đùi Giang Mộ Hành: "Ba em biết rồi có nói gì không? Ông ấy khuyên răn anh hả?"
Giang Mộ Hành chỉ đáp: "Phải."
Yến Hảo thoáng sững sờ, cụp mắt chơi đàn piano trên đùi anh.
"Sao ba không nói với em, ông ấy không nên nói với mình anh, rõ ràng em cũng là người trưởng thành, em hoàn toàn có thể chịu trách nhiệm về hành vi của mình."
Giang Mộ Hành đưa cuốn truyện tranh cậu mua lúc học cấp ba, gõ gõ hai cái trước mặt cậu: "Người trưởng thành, chịu trách nhiệm."
"..." Yến Hảo vịn vai Giang Mộ Hành chậm chạp đứng dậy: "Ây da, đến giờ nấu cơm tối rồi, em đi xem trong tủ lạnh có gì."
Giang Mộ Hành nhướng mi: "Em nấu?"
Yến Hảo giật khóe môi, bình tĩnh nói: "Anh dám ăn, em dám nấu."
Giang Mộ Hành tỉnh táo, trả lời dứt khoát: "Coi như anh chưa nói gì."