Cách kỳ thi đại học còn –
100 ngày, 99 ngày, 98 ngày... những con số dần giảm đi.
Nhiều học sinh trường cấp ba trọng điểm tốp đầu cả nước lần lượt được tiến cử, số còn lại có một bộ phận rất ổn định, không có áp lực thi cử, có một bộ phận đã thấy cực hạn của mình, đấu không nổi thiên phú nên bó tay giữ nguyên hiện trạng. Nhóm học sinh bỏ tiền để vào cũng chẳng áp lực gì vì có nhiều đường để đi, chỉ có một phần nhỏ muốn nghịch thiên cải mệnh, Yến Hảo là một trong số đó.
Dấu tích thời gian trôi khắc ghi từng vết lên mỗi đề làm, mỗi từ vựng, mỗi cuốn sách. Bên tường chồng chất những cuốn sách tài liệu hệt như ngọn núi nhỏ, các bài thi thì được buộc thành một bó.
Yến Hảo chịu áp lực lớn, khi con số đếm ngược ở hàng chục đổi từ tám thành bảy, rồi từ sáu thành năm, cậu bắt đầu mất ngủ, càng muốn ngủ càng không chợp mắt được.
Hai giờ sáng hơn, Yến Hảo vẫn còn mở mắt thao láo nằm trên giường. Giọt mưa ngoài cửa sổ rơi tí tách, trong phòng có ánh đèn ngủ ở góc tường, phạm vi chiếu sáng nhỏ.
Yến Hảo vừa vịn mép giường vừa nhìn ánh sáng yếu ớt. Một cánh tay từ phía sau vươn tới khoác lên eo cậu, chất giọng khàn khàn vang bên tai: "Em còn chưa ngủ?"
Yến Hảo trở mình, cuộn tròn người nép vào vòng tay Giang Mộ Hành.
Giang Mộ Hành nhẹ nhàng vỗ lưng cậu như đang dỗ một bạn nhỏ nửa đêm ngủ không ngon.
Nhưng Yến Hảo vẫn không buồn ngủ, nói chính xác là có dây thần kinh nào đó ở trạng thái căng thẳng dị thường khiến cậu trằn trọc ngủ không yên mà cũng không nỡ ngủ, cứ cảm thấy việc ngủ làm lãng phí thời gian, chi bằng học thuộc thêm mấy công thức, giải thêm mấy bộ đề.
Suy nghĩ này chạy xình xịch trong đầu cậu như xe lửa, chẳng thể xua đi. Tuy Yến Hảo biết đây là suy nghĩ sai nhưng cậu không khống chế được, cậu thấy mình sắp phát bệnh luôn rồi.
Yến Hảo ngửi mùi cơ thể Giang Mộ Hành, anh có mùi chanh thơm mát của xà phòng.
Giang Mộ Hành không thể nhắm mắt vì cái đầu liên tục cọ cổ mình: "Đừng quậy."
Yến Hảo cong người trong lồng ngực anh.
Tay Giang Mộ Hành ôm chặt cậu thiếu niên cứ cựa quậy lộn xộn, chân thì kẹp đôi chân không đàng hoàng, bóp mặt cậu để cậu ngẩng đầu lên: "Không muốn ngủ à?"
Yến Hảo cụp mắt: "Em lo."
Giang Mộ Hành chưa mở miệng đã nghe cậu chợt hỏi: "Nếu em không đậu đại học A thì phải làm sao đây?"
"Ngoại trừ Ngữ văn thì đề minh họa các môn khác khó hơn đề thi thật, đây là thông lệ của trường." Giang Mộ Hành nói: "Em thi thử được hơn 640 điểm, lúc thi đại học sẽ cao hơn nữa."
"Đó là dưới tình huống phát huy bình thường." Yến Hảo vói tay vào áo ngủ Giang Mộ Hành sờ eo anh: "Trong lúc thi có thể xảy ra vấn đề bất chợt như tiêu chảy, cảm lạnh, đau đầu các thứ, hoặc bất cẩn làm sai, phát huy thất thường làm thấp điểm."
"Vẫn còn hai tháng."
"Còn có hai tháng."
Giang Mộ Hành và Yến Hảo đồng thanh.
Sau một khoảng im lặng khó tả, Giang Mộ Hành cầm điều khiển bật đèn lên. Ánh đèn đột nhiên ập tới làm Yến Hảo khó chịu nhắm mắt lại: "Anh bật đèn làm gì?"
Yến Hảo không nghe thấy tiếng trả lời, cậu mở mắt ra trông thấy Giang Mộ Hành đang nghiêm mặt ngồi ở đầu giường, anh mím đôi môi mỏng thành một đường thẳng, áp suất quanh người rất thấp, cậu vô thức chống người dậy bò qua.
Giang Mộ Hành khép hờ mi mắt, vẫn giữ im lặng.
Yến Hảo leo lên đùi anh, vòng tay qua cổ anh: "Anh trai à, hơn nửa đêm rồi sao đột nhiên nghiêm túc thế?"
Giang Mộ Hành im lặng thêm một lúc: "Cuối tuần chúng ta ra ngoài đi chơi."
Yến Hảo sửng sốt, mấy giây sau mới hiểu ý đồ của anh, tim cậu đập lỡ nhịp: "Đâu cần chứ?"
Giang Mộ Hành không trả lời mà hỏi: "Em muốn đi đâu?"
Yến Hảo cúi người áp trán vào hõm vai anh: "Em không muốn đi đâu cả."
Giang Mộ Hành bình tĩnh thay đổi cách hỏi: "Em còn chuyện gì muốn làm với anh mà chưa thành không?"
Yến Hảo buột miệng trả lời: "Thả diều."
"Được." Giang Mộ Hành vân vê tóc sau gáy cậu: "Cuối tuần chúng ta đi thả diều."
Yến Hảo khẽ chớp mắt: "Đi thật sao?"
"Thật." Giang Mộ Hành ôm cậu nằm xuống: "Ngủ đi."
Yến Hảo nằm trên người Giang Mộ Hành, áp má vào lồng ngực rộng của anh, nằm được một lúc thì ngạc nhiên: "Cuối tuần em học thế nào?"
Giang Mộ Hành tắt đèn: "Nghỉ một ngày."
Yến Hảo lẩm bẩm trong bóng tối: "Đâu cần thả diều suốt một ngày."
"Nhân tiện đi chơi Tiết Thanh minh." Giang Mộ Hành ôm cậu vào lòng: "Anh dẫn em đi xem ruộng hoa cải."
Yến Hảo bắt đầu tưởng tượng làm tinh thần phấn khích theo: "Anh có ngồi xe được không?"
Giang Mộ Hành hôn cậu: "Ngủ."
——
Có kỳ nghỉ nho nhỏ cuối tuần để mong chờ, hôm sau Yến Hảo ôm tâm trạng vui vẻ đến trường, cậu dán một tờ giấy lên bức tường trong chỗ ngồi, trên đó viết to bảy chữ: Có đau khổ mới biết hạnh phúc.
Ở dưới có dán hai tờ giấy cũ được viết lần lượt là cố gắng, chăm chỉ và ở sau đều có dấu chấm than bự màu đỏ.
Yến Hảo niết góc giấy, xé băng keo để dán chặt hơn.
Hạ Thủy nằm sấp trên sách tham khảo, ngước đầu lên nhìn: "Bé Hảo lo sợ quá rồi."
Yến Hảo đặt keo xuống bàn: "Một đề thi làm trong ba năm sắp phải nộp, sao không lo cho được?"
"Yên tâm đi, tuy sắp thi nhưng chỉ thi trong hai ngày, chớp mắt một cái là trôi qua ngay, không sao đâu." Hạ Thủy vén mái tóc vừa mới duỗi thẳng qua vai: "Huống gì chiến tích trên đoạn đường này của ông siêu đỉnh cao, mấy người coi thường ông đã ngậm miệng từ lâu rồi đấy kìa?"
Dưới mắt Yến Hảo có quầng thâm đen sì: "Tôi không muốn phạm sai lầm." Cũng không thể phạm.
Hạ Thủy rút tập giấy tổng hợp bài làm sai của cậu ra lật qua lật lại, trên đó dày đặc sự khắc khổ cùng kiên trì: "Tiểu Hảo nghe tôi nói này."
Cô nghiêm túc nói: "Bây giờ ông chỉ phải làm một chuyện."
Yến Hảo xoay bút: "Chuyện gì?"
Hạ Thủy gằn từng chữ: "Điều chỉnh tâm lý."
Yến Hảo: "..."
"Đừng xem nhẹ nó." Hạ Thủy nói: "Tâm lý với khả năng chịu đựng áp lực đều là những yếu tố đánh giá kỳ thi tuyển sinh."
Yến Hảo khép hờ mí mắt: "Tôi nào dám xem nhẹ."
"Để tôi nói ông nghe, năm đó tôi có người thân là học sinh nghệ thuật đi thi, anh ấy vẽ rất đẹp, luôn đứng đầu phòng vẽ trong các kỳ thi nhưng lúc thi chung với phòng vẽ thành phố T thì vẽ rất tệ, điểm thấp hơn cả người hay nhờ anh ấy sửa tranh, vì sao?"
Hạ Thủy tự hỏi tự trả lời: "Sức chịu đựng tâm lý kém."
"Tâm sss bình tĩnh cực kỳ quan trọng, ông càng căng thẳng càng phải tự giải tỏa, tâm lý là vấn đề lớn."
Yến Hảo xoay bút nhuần nhuyễn: "Người đó thi đại học thế nào?"
Hạ Thủy xoay người cầm ly uống nước: "Học sinh nghệ thuật khác với học sinh chúng ta, anh ấy phải tham gia kỳ thi chuyên ngành trước, không báo danh ở các tỉnh khác mà chỉ thi trong tỉnh, không đậu thì học lại một năm..."
Yến Hảo không chờ cô nói xong đã hỏi: "Đậu không?"
Hạ Thủy vặn nắp ly: "Chắc không, anh ấy học cao đẳng, mọi người trong phòng vẽ đều thổn thức, không phải để ý vào trường cao đẳng low bao nhiêu mà là để ý người, đúng là tức cười."
Yến Hảo làm rớt bút: "Chị hai đang an ủi em hay dọa em vậy?"
"..." Hạ Thủy ôm ly nước, tì cằm lên nắp: "Ba điểm nước có thể giúp ông điều chỉnh tiết tấu, cho phép ông kết hợp giữa làm việc với nghỉ ngơi, nhưng mấu chốt vẫn phải dựa vào chính ông."
Yến Hảo nhìn Giang Mộ Hành, hình như vai anh rộng hơn một chút rồi, anh lại cao thêm sao?
"Tôi thấy ông có thể nghĩ thế này." Hạ Thủy cười tủm tỉm: "Nếu năm nay đề thi đại học khó thì tức là ai cũng gian nan như nhau, ông không chiến đấu một mình."
Yến Hảo giật khóe miệng: "Hay, bà nói có lý."
"Chân lý tuyệt đối." Hạ Thủy nói: "Đề thi dễ, nhiều người làm được, nếu ông sơ ý mất điểm mới là gió tanh mưa máu, long trời lở đất."
"Tôi vẫn luôn tin tưởng một câu đó là chỉ cần bạn cố gắng hết sức, ông trời sẽ không bạc đãi bạn."
Yến Hảo giội nước lạnh: "Trên đời này có nhiều người cố gắng mà vẫn sống khốn khổ, có thể thấy ông trời bận không giúp nổi."
Hạ Thủy im lặng: "Không nói nữa."
"Nói tiếp chuyện năm mươi xu đi*." Yến Hảo đưa cho cô một bịch bánh sừng: "Ăn trước đã."
(*) Ý muốn được nói chuyện tiếp.
Hạ Thủy xé bịch bánh: "Chưa hầm canh gà, chỉ còn canh rau thôi muốn ăn không?"
Yến Hảo chống đầu: "Nói đi."
Hạ Thủy bóc một vóc bánh, ném một miếng vào miệng nhai rộp rộp.
"Cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị, cậu thiếu niên à, cậu đã chuẩn bị đầy đủ rồi, chỉ chờ đạp gió rẽ sóng thôi."
Yến Hảo: "Ồ."
Hạ Thủy vỗ bàn: "Canh rau cũng là canh, ít nhiều gì cũng phản ứng cho tôi chứ."
Yến Hảo thở dài: "Sắp tốt nghiệp rồi tôi vẫn không hiểu vì sao điểm viết văn của bà cao, bí ẩn chưa được giải đáp."
Hạ Thủy trừng mắt với cậu.
Có một đôi người yêu đang đứng ở bảng thông báo tầng dưới. Yến Hảo thấy Hạ Thủy cứ đưa mắt nhìn họ mãi: "Muốn yêu đương hả?"
Hạ Thủy bắt chéo tay tạo thành chữ X, nhưng cô vẫn nhìn.
Yến Hảo thầm nghĩ cậu ấy muốn thật rồi: "Bà yêu đi có sao đâu."
"Không không, trái tim của tôi không chịu nổi cảm giác cồn cào rạo rực." Hạ Thủy đùa: "Hôn không chuẩn sẽ làm tôi mất hứng."
Yến Hảo không biết phải nói gì đành đưa cô thêm một túi bánh sừng.
Một cuộc trò chuyện chân thành giữa những người bạn rất quý giá, Hạ Thủy đã cho Yến Hảo phương châm của mình.
– Thả lỏng trái tim, vận may sẽ đến.
Nhà trường đang phát thanh buổi trưa, chủ yếu là để thông báo bắt đầu từ hôm nay sẽ bắt đầu đợt đặt bài hát tiếp động lực cho học sinh lớp mười hai. Có thể tặng cho giáo viên, bạn thân, bạn cùng bàn, người yêu, người thầm mến hoặc cho chính mình.
Thanh xuân chuẩn bị kết thúc, chúng ta vẫn đang trên đường.
Ba ca khúc "Chạy trốn", "Tương lai của ta không phải giấc mơ", "Giấc mộng ban đầu" là những bài hot ở giai đoạn đếm ngược ngày 60 đến ngày 30 hàng năm, năm nay cũng không ngoại lệ. Chúng được phát lặp lại vô tận cho đến khi đếm ngược bước sang ngày 20, được thay thế bằng những bài hát nói thay lời tạm biệt.
Giờ tan học thứ sáu, giọng nói nhẹ nhàng của một bạn nữ vang lên từ đài phát thanh: "Bài hát này do một bạn lớp mười hai đặt, dành tặng cho bạn cũng học lớp mười hai là Yến Hảo, học sinh lớp 12/1."
"Cô ấy nói ăn nhiều kẹo hại răng, cậu nên ăn ít lại, uống nhiều nước ấm, vận động nhiều hơn, cười nhiều hơn."
"Cậu là chàng trai cười đẹp nhất mà cô ấy từng gặp."
Cả lớp nhốn nháo, Dương Tùng và Hạ Thủy nháy mắt với Yến Hảo.
Yến Hảo không phản ứng nhiều, cậu chắc chắn người đặt bài hát không phải Giang Mộ Hành, còn ai thì không quan trọng.
"Cô ấy còn nói, ba năm cấp ba cậu là ánh sáng duy nhất của cô ấy..."
Loa phát thanh vẫn đang vang.
Yến Hảo kinh hồn bạt vía nhìn lén Giang Mộ Hành qua khóe mắt, cậu trông thấy cảnh anh ném sách.
"..."
Tiêu đời, bình giấm trong nhà đổ rồi.