Chương 91
Nhưng Ninh Nhất Phàm đè cô xuống không chịu thả, chân mày hơi nhếch lên: “Ngọc Lam, em có muốn biết cảm giác của tôi như thế nào không?” Anh đột nhiên hỏi, Thẩm Ngọc Lam còn chưa kịp mở miệng trả lời, anh đã lại nói tiếp: “Là lúc nào cũng muốn được gặp em, làm bất cứ việc gì cũng không tập trung được, tôi lớn đến từng này rồi nhưng đây vẫn là đầu tiên bị như vậy”
Thẩm Ngọc Lam không nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô vẫn như cũ dùng hai tay cố gắng đẩy anh ra, nhưng trong lòng lại thầm cảm thấy vui, thì ra, không chỉ có cô bị như vậy, thì ra, ngay cả Ninh Nhất Phàm lợi hại đến thế, cũng vẫn sẽ bị như vậy.
Ngừng lại một chút, cô cố làm ra vẻ bình tĩnh trả lời: “Ninh Nhất Phàm, rốt cuộc anh thích tôi ở điểm gì?”
Khóe miệng Ninh Nhất Phàm hơi nhếch lên, âm thanh chậm rãi phát ra: “Em lương thiện, em đơn thuần, em mạnh mẽ… Bất kể là điều gì, tôi cũng đều thích”
Thẩm Ngọc Lam nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, ép cho bản thân bình tính lại: “Những thứ này, Cao Nhã Uyên cũng có.”
Nói xong, cô kéo bàn tay đang đặt ngang hông ra: “Anh buông ra, tôi đi tắm”
Ninh Nhất Phàm lắc đầu: “Ngọc Lam, nếu như chúng ta ở cùng nhau, em sẽ lập tức trở thành mẹ của Thiên Vũ, như vậy không tốt sao?”
Khóe miệng Thẩm Ngọc Lam nhếch lên, dù cho có không ở cùng với anh, cô vẫn là mẹ của Ninh Thiên Vũ, là mẹ ruột.
“Ninh Nhất Phàm, tối nay anh không trở về sao?” Cô nhắc nhở anh, dường như cũng không muốn trả lời câu hỏi của anh.
Ninh Nhất Phàm buông cô ra, toàn bộ cơ thể nằm lên trên giường: “Hôm nay đến đây gặp em, tôi không mang thuốc theo, vì vậy tối nay cần có em”
Cần cô? Cái này có thể trở thành lý do sao?
Thẩm Ngọc Lam trừng mắt liếc anh một cái, tại sao trước kia lại không phát hiện ra người đàn ông này lưu manh như vậy chứ?
Cô cầm đồ rửa mặt và túi đồ trang điểm lên, nhanh chóng chạy vào phòng vệ sinh, đóng cửa rồi khóa lại.
Ninh Nhất Phàm nghe thấy âm thanh khóa cửa kia, ánh mắt sâu thẩm.
Ở giữa phòng tắm và giường có một lớp kính, cho dù là kéo rèm che lại thì khi tắm, bóng người lúc ẩn lúc hiện đằng sau kia cũng khiến cho.
Ninh Nhất Phàm nổi lên phản ứng.
Anh ép mình chú ý vào điện thoại di động, nhưng hơi thở của anh lại càng lúc càng nhanh hơn.
Thẩm Ngọc Lam dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt và tẩy trang, sau khi làm xong, cô thay một bộ quần áo ngủ kín đáo rồi đi ra.
Thấy Ninh Nhất Phàm đang xem điện thoại di động, không hề chú ý đến cô thì cô thở phào nhẹ nhõm.
“Cái đó, hay là, anh ngủ dưới đất?” Vừa mới hỏi xong, cô lập tức.
nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng vào Ninh Nhất Phàm.
Ninh Nhất Phàm để điện thoại di động ở trên một bên tủ đầu giường, nghe thấy tiếng động, Thẩm Ngọc Lam theo bản năng quay đầu lại thì nhìn thấy Ninh Nhất Phàm đã đứng dậy bắt đầu cởi quần áo, áo len mỏng, áo sơ mi, áo ba lỗ, sau đó anh đặt tay ở trên thắt lưng quần, tiếp theo hình như nhận ra cái gì đó, anh híp mắt lại, thấp giọng nói: “Em có chắc chắn là muốn tiếp tục xem không?”
Một giây sau, mặt Thẩm Ngọc Lam đỏ bừng bừng, cô vén chăn lên rồi chui vào, sau đó che kín cả người mình.
Trời ơi, vừa rồi cô đang làm gì vậy? Lại có thể nhìn Ninh Nhất Phàm cởi quần áo, nhìn đến ngây người.
“Em ngủ trước đi, tôi đi tắm”
Ninh Nhất Phàm cúi người nói nhẹ nhàng ở bên tai cô, bên tai truyền tới hơi nóng khiến cho Thẩm Ngọc Lam vừa cảm nhận được thì mặt càng nóng bừng lên.
Đến khi bên trong bắt đầu có tiếng nước chảy, Thẩm Ngọc Lam mới mở mắt ra, sau đó cô vừa nghiêng đầu một cái, lập tức thấy được cơ thể đàn ông đang lúc ẩn lúc hiện kia, cô lập tức ngồi dậy, trời ơi, vừa nấy cô tắm ở bên trong, vậy… Không phải…
Khách sạn này có phải quá biến thái rồi hay không, tại sao phải thiết kế như vậy chứ?
Nghĩ đến đó thì cả người ngã ngửa ra sau, rồi vùi toàn bộ đầu vào.
chăn, có lẽ là ban ngày đã quá mệt mỏi.
Che che, rồi chìm vào giấc ngủ.
Lúc cô đang mơ mơ màng màng thì có cảm giác chăn bên người hình như bị vén lên, sau đó một luồng hơi lạnh từ trên cơ thể người truyền tới, cô giật mình xoay người lại, nhìn cái bóng đen trước mặt kia, không kìm chế được dùng cả tay và chân đẩy ra: “Ninh Nhất Phàm, anh muốn làm gì?”
Ninh Nhất Phàm bật đèn ngủ ở đầu giường lên, tiếp đó, một tay chống đầu, vẫn ung dung nhìn cô: “Vừa rồi em có ý nghĩ này”
Ý nghĩ? Ý nghĩ gì? Thẩm Ngọc Lam khó hiểu nhìn anh: “Ý nghĩ gì?”