Chương 107:
Thẩm Ngọc Lam chỉ vào em gái mập vừa mới đi phía trước: “Tôi đi cùng cô ấy” Cô vì sao cô ấy không cần, mà cô lại cần phải xem chứng minh thư chứ?
“Thưa cô, mời cô cho xem chứng minh thư” Người phụ nữ đứng giữa dường như không nghe thấy lời giải thích của cô, vẫn lặp lại những lời cô ta vừa nói.
Lúc này sau lưng cô có rất nhiều người đang đứng chờ.
Thẩm Ngọc Lam thở dài, dám đánh giá con người qua vẻ bề ngoài, mặc dù cảm thấy hơi bực bội, nhưng nghĩ một lát cô vẫn mở túi tìm chứng minh thư.
Bình thường cô hay để ở trong túi, quái lạ, sao hôm nay lại không tìm thấy đâu.
“Có chuyện gì thế? Không phải cố muốn vào ăn ké “Rốt cuộc có vào hay không… ngoài này lạnh quá.. “
“Gì chứ?”
‘Thẩm Ngọc Lam mím chặt môi, đưa tay ra lấy lại thiệp mời, nói mình không muốn vào.
“Chuyện gì thế?” một giọng nữ vang lên phía sau cô.
Thẩm Ngọc Lam nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, thấy Cao Nhã Uyên đứng dưới cầu thang, hôm nay cô ta rất đẹp, nghĩ cũng đúng, với tư cách là phu nhân tương lai của tập đoàn Ninh Thị trong hoàn cảnh như vậy không nên xuất hiện với bộ dạng quá tệ.
Nghĩ đến chuyện lần trước xảy ra ở thành phố W, cô nhất thời thấy xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn Cao Nhã Uyên nên cô đã không nhìn thấy sự vui sướng trong ánh mắt của người phụ nữ này, đúng là ông trời đang giúp cô ta.
Cô gái nhân viên vừa nấy cúi người bước tới trước mặt Cao Nhã Uyên “Cô Cao, cô gái này ăn mặc có chút kỳ quặc, tôi sợ có người thừa nước đục thả câu, nên muốn kiểm tra chứng minh thư của cô ta”
Mặt cao Nhã Uyên lạnh lùng: “Người Tổng giám đốc Ninh quen biết, còn phải mượn nước đục thả câu sao?”
Nghe cô ta nói như vậy, Thẩm Ngọc Lam thở phào, trong lòng thấy cảm kích, và áy náy hơn nhiều “Không phải chứ? Tổng giám đốc Ninh có thể quen biết người như cô ta sao.”
Trong đám đông không biết ai đã nói ra câu đó, sau đó có rất nhiều người cũng xôn xao bàn tán theo.
“Mọi người đang nghỉ ngờ tôi nói dối sao? Cô ta làm bảo mẫu mấy tháng ở nhà Tổng giám đốc Ninh, lẽ nào tổng giám đốc Ninh lại không quen?”
*Ồ…” Những tiếng xì xáo bàn tán trở nên nhiều hơn.
Nhìn mọi người đang chỉ trỏ về mình, Thẩm Ngọc Lam không hề tức giận, từ trước đến nay cô không quan tâm người khác nghĩ gì, huống hồ, cô hiểu rất rõ lý do vì sao cô lại làm bảo mẫu.
Cô chỉ thấy bất ngờ người phụ nữ trước mặt mình rõ ràng cô ta cố ý nói ra việc cô làm bảo mẫu.
Trong đầu cô đột nhiên xuất hiện những từ “bạch liên hoa”, “trà xanh” mà trước đây Ninh Thiên Vũ nói với cô. Nếu trong thời điểm này cô vẫn không biết cô ta là người tốt hay xấu thì cô thật sự rất ngốc.
Trong giây lát đáy lòng cô cảm thấy lạnh lẽo nhưng cũng có chút gì đấy thoải mái.
Nếu Cao Nhã Uyên lương thiện như vậy thì Ninh Nhất Phàm đã không muốn hủy bỏ hôn ước với cô ta, cô không nên làm tổn thương một người con gái lương thiện.
Nhưng lúc này cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều, cô ta không nhân nhượng thì cô cũng có thể, không phải sao? Ví dụ đồn cô ta vào đường cùng, cướp đi Ninh Nhất Phàm, nhưng cô hiểu rõ tính cách của mình nên chỉ có thể nghĩ như thế, ít nhất trong lòng cũng không thấy khó chịu.
“Vậy bây giờ tôi có thể vào không?” Cò lạnh lùng hỏi.