Chương 23: Phản ứng khác thường
Thẩm Ngọc Lam vừa nghe thấy, kinh ngạc không ngậm được miệng, ngẩng đầu, mắt mở to nhìn Ninh Nhất Phàm, há miệng thở dốc: “Sao, sao có thể chứ?”
Anh cùng với Cao Nhã Uyên không phải là đã đính hôn rồi sao?
Trong thời đại này, sao có thể đính hôn rồi mà hai người lại chưa từng phát sinh quan hệ? Được rồi, là cô có suy nghĩ xấu xa, nhưng mà…
Cứ coi là anh không cùng với Cao Nhã Uyên đi, nhưng… anh nhiều tiền như vậy, đẹp trai như vậy, sao có thể?
Ninh Nhất Phàm từ trên cao đánh giá cô.
Không biết có phải là do vấn đề góc độ hay không, giờ phút này nhìn người phụ nữ này, có một loại cảm giác kinh diễm đến kì lạ.
Thu vào đáy mắt sự kinh ngạc của cô, khoé miệng anh gợi lên một nụ cười yếu ớt như có như không: “Cô Thầm nói đó là lần đầu tiên, tôi tin, nhưng tại sao tôi nói, cô lại không tin?”
Thẩm Ngọc Lam kích động đứng lên: “Anh… anh định chứng minh như thế nào?”
Vấn đề này liên quan đến việc sau này cô có thể tự do đến thăm Ninh Thiên Vũ không, cho nên, Thẩm Ngọc Lam có chút kích động.
Ninh Nhất Phàm nhìn cô, ý cười ở khóe miệng lại càng sâu, anh tiến lên vài bước, cúi người, nhìn chằm chăm Thẩm Ngọc Lam: “Cô muốn tôi chứng minh như thế nào?” Trong nháy mắt cả căn phòng tràn ngập mùi mờ ám.
Người phụ nữ trước mắt lại khôi phục dáng vẻ như thường ngày, nhưng mà những khung cảnh buổi sáng hôm ấy anh không cách nào quên được.
“A… anh, anh giở trò lưu manh!” Lần này Thẩm Ngọc Lam lại phản ứng rất nhanh, cô dùng sức đẩy Ninh Nhất Phàm ra xa.
Lùi ra phía sau vài bước, chỉ vào anh nói: “Tôi mặc kệ, đêm qua chính l: đầu tiên của tôi, tôi… anh… Nếu như anh dám không đáp ứng tôi, tôi liền đi nói cho cô Cao biết” Cô uy hiếp nói, thấy anh đối xử với Cao Nhã Uyên đặc biệt như vậy, cô không tin anh không để ý.
Ninh Nhất Phàm nhìn người phụ nữ trước mặt, rõ ràng vẫn là gương mặt đó, tại sao anh lại cảm thấy so với lúc cô đứng dậy có chút không giống.
So sánh với lúc cô dịu dàng, giờ phút này cô ấy lại trở lên vui tươi hơn rất nhiều, tính cách thay đổi, làm cho cô trông rất có sức sống, mang nét tươi trẻ.
“Cô Thẩm, Ninh Nhất Phàm tôi đây ăn mềm không ăn cứng. Nếu cô đối với tôi dịu dàng một chút thì có lẽ tôi đã có thể cân nhắc chuyện này. Nhưng thái độ này của cô, nếu cô định làm như vậy, thì được thôi, cô cứ tuỳ ý” Nói xong, anh buông tay, lách qua chiếc bàn làm việc, đi vào bên trong, ngồi xuống dựa vào chiếc ghế xoay, hai tay giao nhau đặt trước ngực, tao nhã đến chói mắt.
Thẩm Ngọc Lam cạn lời luôn rồi, cô trước nay đều không biết hoá ra tên này lại khó nhắn như thế, cô nhíu mày: “Vậy rốt cuộc anh muốn như thế nào?” Ngữ khí cô đã trở lên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Cô cũng không biết, tại sao sự tình lại thành như thế này, rõ ràng là cô năm quyền chủ động trước, như thế nào lại thành cô đang cầu xin anh rồi.
“Hoặc là cô nói cho tôi biết, vì sao cô lại phải cải trang xấu đi như thế này?”
Nghe được lời anh nói, Thẩm Ngọc Lam chợt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào con mắt đen láy sắc bén của anh.
Lẽ nào anh phát hiện ra gì rồi?
“Tôi không biết anh đang nói gì hết” Thẩm Ngọc Lam tự trấn an bản thân.
Không bỏ lỡ tia bối rối chợt lóe lên trong mắt cô, đáy mắt Ninh Nhất Phàm như một tay săn nhắm được con mồi, khóa chặt chúng lại, không để thoát khỏi tâm nhìn.
Bí mật của cô, anh nhất định sẽ điều tra rõ…
Thẩm Ngọc Lam nghỉ hoặc: “Xin lỗi? Tôi đã làm gì sai sao?”
“Chuyện tối ngày hôm qua tuy răng đều là lần đầu tiên của tôi với cô, nhưng Ninh Thiên Vũ là vì tốt cho cô, cô không cảm thấy người bị thiệt là tôi sao?”
Thẩm Ngọc Lam bị nghẹn họng luôn rồi, tên…tên này thật đúng là!
“Thực xin lỗi”
“Nói nhỏ quái”
“Anh Ninh, xin lỗi anh” Nếu không phải vì Ninh Thiên Vũ, giờ phút này Thẩm Ngọc Lam thực sự muốn đem ly cà phê trước mặt tạt hết lên người tên nam nhân này. Cô đã gặp qua những kẻ không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp kẻ nào lại trơ trẽn đến như này.
“Không đủ thành ý” Anh lật xem văn kiện, tầm mắt vẫn đặt trên đống văn kiện.
Thẩm Ngọc Lam cảm thấy anh rõ ràng là đang đùa giỡn cô, khẽ cắn môi.
Đột nhiên, ánh mắt cô sáng ngời, cô tì cả người lên mặt bàn, sau đó cởi áo khoác, tháo một chiếc cúc áo sơ mi, lộ ra xương quai xanh khiêu gợi, sau đó cố ý uốn giọng nói: “Anh Ninh, hay là, chúng ta lại làm thêm lần nữa đi? Như vậy, thì tôi không nợ anh nữa rồi, được không nào?” Cô nói xong, ngón trỏ đặt trên môi, kéo nhẹ một bên vai áo xuống, học bộ dáng của hồ ly tinh trên TV.
Rõ ràng biết là cô đang cố tình muốn kích thích anh, nhưng Ninh Nhất Phàm nhìn thấy bộ dáng này cô của cô, tự nhiên lại phát hiện, chính mình vậy mà lại có phản ứng.