Chương 33: Giám đốc, tôi muốn từ chức
Vốn dĩ Cao Nhã Uyên đang cúi đầu xem văn kiện, nghe được tiếng mở cửa, tùy ý ngẩng đầu nhìn lên, khi thấy là Thẩm Ngọc Lam, rõ ràng ngẩn người ra, sau đó, cô ta đóng tập tài liệu trong tay, rũ mắt, tầm mắt hơi hơi trầm xuống, khi ngẩng đầu nhìn lại thì giấu đi hận ý trong mắt, kinh ngạc nói: “Cô, là người bảo mẫu lúc trước ở nhà họ Ninh? Sao cô lại có thể ở đây?”
Nói xong, tiến lên phía trước giúp Thẩm Ngọc Lam mở cửa.
“Cô cứ vào đây trước đi.”
Vẫn dịu dàng hào phóng như vậy, nếu không phải do ngày hôm qua thấy được một màn kia, Thẩm Ngọc Lam nhất định đối với người phụ nữ này vẫn là chỉ có thích.
Xét cho cùng, người có tiền rồi lại có địa vị như vậy, cũng khó có thể dịu dàng, hào phóng được như thế, hơn nữa thoạt nhìn, lại còn rất ân cần tử tế.
Gật đầu: “Xin chào, chủ tịch Cao”
Cao Nhã Uyên nghe thấy cô gọi bản thân mình là chủ tịch Cao, trong lòng cả kinh, hoá ra người phụ nữ này biết thân phận của cô ta ở đây, vậy cô còn tới đây để làm gì?
Đúng lúc này, giám đốc Lâm tình cờ từ bên ngoài đi vào, sau khi đem một phần văn kiện đưa cho Cao Nhã Uyên, nhìn thấy Thẩm Ngọc Lam, liền hỏi: “Ngọc Lam, cô có việc gì sao?”
Thẩm Ngọc Lam bỗng dưng nhẹ nhàng thở hắt ra, không biết là chuyện gì, mà cô cảm thấy khi ở một mình cùng với người phụ nữ này, hô hấp đều có chút khó khăn.
Cô chuyển tầm mắt lên người giám đốc Lâm, đem đơn từ chức của mình đưa cho anh ta: “Giám đốc, tôi muốn từ chức”
Giám đốc Lâm nhìn nhìn Cao Nhã Uyên, rồi lại nhìn Thẩm Ngọc Lam, tiến lên vài bước, nắm lấy tay cô: “Tại sao?” Ngẫm nghĩ một chút, lại nhanh chóng buông lỏng tay ra.
Thẩm Ngọc Lam siết chặt tay rồi buông ra: “Giám đốc Lâm, tôi cảm thấy công việc này, tôi có vài chỗ không thể đảm nhiệm được, cho nên rất xin lỗi anh”
“Không đâu, kỹ thuật trang điểm của cô còn được vài người kỳ cựu ở chỗ này của tôi vẫn luôn khen ngợi hết lời, có phải là vấn đề về tiền lương không?”.
Hai người cứ đưa đi đẩy lại, Cao Nhã Uyên nhíu mày, ho nhẹ một tiếng, rất dịu dàng mà nói: “Giám đốc Lâm, đây là có chuyện gì vậy?”
Lâm giám đốc tiến đến phía trước, trả lời Cao Nhã Uyên một cách cung kính: “Cô ấy là chuyên viên trang điểm vừa mới tới mấy ngày hôm trước, kỹ xảo hóa trang không thua kém gì đám người đã làm mấy năm kia, ở tuổi này của cô ấy, có được tài nghệ như vậy đúng là rất hiếm gặp.”
Nghe giám đốc Lâm khen Thẩm Ngọc Lam, trạng thái Cao Nhã Uyên đầu tiên là kinh ngạc, sau đó trong lòng lại xuất hiện một tia không vui.
Thế nhưng đằng này cô ta lại tiến tới nắm lấy tay Thẩm Ngọc Lam, kích động nói: “Thật sự không ngờ tới thì ra cô Thẩm lại che giấu tài nghệ sâu đến như vậy đó.”
Thẩm Ngọc Lam bị thái độ nhiệt tình của cô ta khiến cho không biết phải nên xử sự thể nào, cô nhờ động tác đẩy kính rút tay mình từ trong tay của Cao Nhã Uyên về.
“Đó chỉ là lời khích lệ từ giám đốc Lâm mà thôi, kỳ thật từ trước đến nay tôi chưa từng làm qua công việc này, cũng chỉ là đánh bậy đánh bạ vài đường.” Nói xong mới cảm thấy có chút chột dạ mà cúi đầu xuống.
Cao Nhã Uyên lại nhìn Thẩm Ngọc Lam, sau đó lại đánh giá cô một phen từ trên xuống dưới, không giống với lúc gặp ở biệt thự nhà họ Ninh, bây giờ, mái tóc bồng bềnh suôn mượt được xõa xuống, làn da cũng không còn đen như trước nữa, thoạt nhìn có vẻ trắng ra không ít.
Chớp mắt nhìn thêm lần nữa, tuy không đến mức gọi là quá xinh đẹp, nhưng lại thuận mắt hơn rất nhiều.
Nếu là với bản lĩnh biết trang điểm ở mức độ này, mà lại phải đi đến nhà họ Ninh làm bảo mẫu cho Ninh Thiên Vũ, vậy thì xem ra, thật đúng là có dã tâm muốn tiếp cận Ninh Nhất Phàm nhi.
Nghĩ đến đây, cô ta càng cảm thấy hận đến mức nghiến răng, xem ra cô ta thật sự đã đánh giá quá thấp người phụ nữ này rồi.
Cô ta đem tập tài liệu đang cầm trong tay đặt lên bàn làm việc ở phía sau, tiến lên phía trước vài bước, đến bên cạnh Thẩm Ngọc Lam thì dừng một chút, lại lần nữa nắm lấy tay cô, đôi môi mỏng hơi hơi cong lên: “Nhìn dáng vẻ, cô so với tôi cũng lớn hơn mấy tuổi, vậy thì tôi đây sẽ gọi cô một tiếng chị Thẩm, chị Thẩm, nếu chị đã có duyên tới công ty của tôi làm như vậy, giám đốc Lâm lại coi trọng chị thế này, sao tôi còn có thể để yên thả cho người tài chạy đi đâu mất chứ? Phải chăng về phương diện tiền lương chị không vừa ý ở chỗ nào? Không sao cả, phương diện này chúng ta có thể từ từ thương lượng và chị cũng đừng rời đi, có được không?”.
Nghe thấy Cao Nhã Uyên gọi mình là chị Thẩm, cả người Thẩm Ngọc Lam ngẩn ra, nói thật từ trước tới giờ, căn bản cô chưa từng nghĩ đến sẽ gặp được Cao Nhã Uyên.
Khi gặp được Cao Nhã Uyên rồi, cô lại càng không ngờ tới, cô ta sẽ mở miệng giữ cô lại, còn tỏ ra thân thiết như thế nữa.
Đột nhiên, cô lại nhớ đến chuyện của ngày hôm qua, chẳng lẽ thật sự là do có suy nghĩ quá nhiều rồi sao? Đó chỉ là một cách đơn giản để người khác trút giận mà thôi?