Chương 90
Trong lòng thâm cảm thán, xã hội này đúng là bất công.
Tại sao nhất định phải đánh giá con người bằng vẻ bề ngoài? Chẳng lẽ không phải có một tâm hồn đẹp mới là quan trọng nhất?
Bình thường lúc cô bước vào một nơi hơi cao cấp một chút, đều không có nhiều người liếc mắt nhìn qua, cô có cố gắng nhiều thế nào đi nữa, cũng không bằng lúc cô xinh đẹp, mỉm cười với từng người.
Nhớ tới mấy năm nay phải chịu sự kỳ thị và khinh thường, trong lòng cô không kìm chế được cười lạnh một cái.
Sở Tịnh Khuynh nhân lúc chào hỏi những người ở phía sau thì nhỏ giọng thì thâm với Thẩm Ngọc Lam: “Cô gái à, cô nổi giận rồi”
Thẩm Ngọc Lam nhếch môi, lạnh lùng liếc anh ta một cái rồi cười nhạt: “Hay là cậu cũng nên lo lắng trước đi, biết đâu ngày mai cô gái này vô duyên vô cớ biến mất thì vấn đề khá lớn đó”
Lúc hai người đi tới cuối tấm thảm đỏ, người chủ trì kia chỉ lo nhìn Thẩm Ngọc Lam, cũng quên luôn phải báo cáo tình hình, người hợp tác cùng đứng bên cạnh đẩy anh ta một cái, anh ta mới đỏ mặt kịp phản ứng.
Bọn họ đã nhiều năm ở trong cái vòng này như vậy, anh ta cũng được coi là có kiến thức rộng, nhưng chưa từng có cô gái nào có thể giống như người ở trước mắt này, khiến cho bất cứ ai nhìn thấy thì ánh mắt cũng đều bị dán chặt vào.
Sau đó anh ta nói những gì, Thẩm Ngọc Lam căn bản không hề chú ý lắng nghe, cô thật sự không thích hợp với cái tình huống giả tạo như này, chỉ nghe được tiếng vỗ tay như sấm phát ra từ hội trường.
Sau thảm đỏ chính là trao các loại giải thưởng, biết cô không có hứng thú, Sở Tịnh Khuynh sau khi chào hỏi người tổ chức xong thì đưa cô trở về phòng.
Sau khi tháo trang sức, tẩy trang, thay bộ lễ phục ra và mặc quần áo của mình vào, Thẩm Ngọc Lam nhìn mình trong gương, thở ra một hơi nặng nề.
Từ lúc nào mà cô lại cảm thấy đã quen với chính mình “bình thường” như vậy.
Không có lời nịnh bợ, không có lời khen, nhưng mà, cuộc sống vô cùng thoải mái.
Thay quần áo xong, lúc cô đi ra thì Sở Tịnh Khuynh đang xem điện thoại di động.
Thấy cô đi ra, anh ta ngẩn người, bước tới và đưa điện thoại di động cho cô.
“Nhìn xem, tất cả video đều được tung ra rồi, cô gái, hay là ký hợp đồng với Diệp Lâm của tôi? Tôi chắc chắn sẽ để cô nắm giữ nửa bầu trời”
Thẩm Ngọc Lam cau mày, nghe theo liếc nhìn vào điện thoại di động, cô nhíu mày, đúng là rất xinh đẹp, nhưng, cũng rất xa lạ, cô đưa trả lại điện thoại di động cho anh ta: “Tổng giám đốc Sở, cô gái mà cậu nói không quen biết.”
Nói xong, cô cười một tiếng, rồi vỗ vào vai Sở Tịnh Khuynh.
“Tôi đi trước, mong Tổng giám đốc Sở đừng nản lòng”
Sở Tịnh Khuynh kéo cô lại: “Có cần nhanh như vậy không chứ? Tốt xấu gì, cũng nên ở lại với tôi chút nữa?”
Thẩm Ngọc Lam nghiêng đầu nhìn bàn tay đang đặt tên cánh tay cô, cô liếc anh ta một cái, cong môi mỉm cười: “Tổng giám đốc Sở, hay là buổi tối, tôi ở lại ngủ với cậu một đêm?”
Sở Tịnh Khuynh hơi ngẩn người, nuốt nước miếng một cái, ra sức gật đầu: “Nói đi, đưa ra một cái giá, tôi đảm bảo cô sẽ hài lòng”
Thẩm Ngọc Lam đảo mắt một hồi, vỗ vào bàn tay anh ta một cái: “Cậu có thể ngủ mơ”
Cô xoay người, cầm mắt kính và khẩu trang lên rồi đi khỏi khách sạn.
Xuống đến tầng hầm thì có xe đón cô, vẫn đến chỗ đó, cô xuống xe.
Sau khi suy nghĩ một chút thì cô mua ít đồ dùng nhỏ vào trong túi xách, rồi quay trở về khách sạn.
Trước khi tới, người phụ trách có yêu cầu cho một người ngủ một phòng, sau khi mở cửa, trong phòng ngủ không có ánh đèn, hoàn toàn yên tĩnh.
Lò sưởi bên trong phả vào mặt khiến cho Thẩm Ngọc Lam cảm thấy hơi nóng, cô lập tức cởi áo khoác và áo lông, khom người vừa mới chuẩn bị cởi giày thì có hai cánh tay ôm lấy cô thật chặt từ phía sau.
“AI” Thẩm Ngọc Lam kinh ngạc kêu lên, theo phản xạ cầm đôi giày trên đất đập tới.
“Là tôi” Một giọng nói trầm thấp vang lên ở bên tai, giày trong tay bị người nhận cầm lấy rồi ném xuống đất.
Gô lấy thẻ mở cửa cắm vào chỗ nguồn điện, thì lập tức thấy Ninh Nhất Phàm đang sầm mặt lại nhìn cô.
Cô hơi chột dạ cúi đầu: “Anh, làm sao có thể vào đây?”
“Đi đâu vậy?” Ninh Nhất Phàm không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại.
“Đi dạo loanh quanh bên ngoài một chút” Nói xong, cô lấy điện thoại và sạc pin từ trong túi ra, đi đến cạnh đầu giường cắm vào.
“Em trốn tránh tôi?” Ninh Nhất Phàm thấp giọng lên tiếng, giọng khàn đặc, bước tới ôm Thẩm Ngọc Lam vào lòng.
Cả người Thẩm Ngọc Lam cứng đờ.
“Đừng chạm vào tôi!” Cô không chút khách khí đẩy anh ra, thân thể lại giống như bị điện giật, cảm giác tê dại trong nháy mắt đã truyền khắp cả người.