"Trần Anh Thư"
Cô khó hiểu tự hỏi. Mình có quen người này sao? Rồi lại cố ý quan sát bà như thể đang muốn bản thân mình tìm thấy những điểm gì quen thuộc ở người này, gương mặt ấy với cô vốn đã là xa lạ chẳng có chút ấn tượng nào.
"Vâng! con tên là Trần Anh Thư, mà sao bác lại biết tên con vậy ạ"
Trần Anh Thư hỏi lại người đáng tuổi cha mẹ mình với chất giọng kính nể, dường như bà đang suy nghĩ gì đó mà không trả lời cô ngay, ánh mắt giám sát vào gương mặt nhỏ.
Con bé này sao lại có gương mặt sống với Trần Mỹ linh như vậy, nếu không phải vì chiều cao thấp hơn và phong cách ăn mặc giản dị hơn thì quả nhiên là không khác chỗ nào, chỉ là Trần Mỹ Linh thích trang điểm sắc sảo một chút nên nhìn có vẻ già dặn hơn còn Trần Anh Thư lại mang một vẻ rất nhẹ nhàng.
Có lẽ đến bây giờ Trần Anh Thư vẫn không hề biết người đang đứng trước mặt mình đây là Trần phu nhân, mẹ của cô gái hôm đó đã nhận nhầm dây chuyền của cô nên mới bình tĩnh như vậy, nếu không...
Hồi nãy Trần phu nhân nhìn thấy gương mặt cô thoáng chốc quen thuộc, rồi bà nghĩ đến cái tên được ghi trên tờ giấy kết quả xét nghiệm ADN tìm thấy trong phòng của Trần Mỹ Linh. Trần phu nhân tính là gọi thử thôi ai ngờ cô tên là Trần Anh Thư thật.
Thấy bà cứ im ỉm giống như không nghe rõ lời mình nói thì cất giọng to hơn.
"Bác gái à, bác thấy chỗ nào không khỏe thật sao?"
"À, bác ổn. Hồi nãy là con hơi giống một người mà bác biết nên mới kích động như vậy! Xin lỗi vì đã làm con sợ, thật ngại quá"
Trần Anh Thư sau khi thấy Trần phu nhân trả lời như vậy thì cái khó hiểu trong lòng cũng được giải đáp.
"Dạ không sao đâu ạ, con cũng hay bị mọi người nhận nhầm, người giống người là chuyện thường thôi bác"
"Mà con cũng tên Trần Anh Thư?"
"Vâng"
"Trùng hợp ha"
Bà mỉm cười nhẹ, cô có cảm giác người phía trước mặt mình đây cũng không phải là người xấu. Trần phu nhân đưa ánh mắt nhìn lướt qua gương mặt thanh tú của cô rồi đột nhiên dừng lại ở cổ nhỏ, bà nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền trên hai mắt hiện lên tia đỏ.
Sợi dây chuyền đó tại sao? tại sao lại có ở chỗ con bé này.
Đỉnh đầu bà nóng lên, đôi tay run run dường như chưa thể chấp nhận được sự việc trước mắt.
Bà còn nhớ rất rõ năm ấy sau khi thiết kế xong sợi dây chuyền chính tay bà đã nâng niu chờ ngày hai đứa con yêu lọt lòng, từng chi tiết nhỏ nhất kể cả mặt sáng của sợi dây chuyền bà đều nhớ rất rõ. Đứa con gái lớn sẽ có một chấm trắng óng ánh ở giữa, đứa còn lại sẽ được đeo sợi dây có một vết mài ở khía cạnh.
Nghĩ trong lòng như vậy bà cố ý quan sát thật kỹ sợi dây chuyền thì quả thật là đúng như dự đoán, mặt dưới của sợi dây chuyền có vết mài nhỏ.
Chẳng lẽ đây là con gái của mình hay sao?
Chẳng phải phong lão gia đã nói chính tay ông đã an táng cho đứa bé thứ hai rồi sao?
Rồi còn kết quả xét nghiệm ADN kia liệu có phải là thật!?
Tất cả những câu hỏi ấy bắt đầu chạy trong tâm trí của bà không có câu trả lời thích đáng, ánh mắt mà như mờ nhạt đi khi nhìn vào cô.
Tình mẫu tử thiêng liêng cao cả, chân thật quá! đứng gần cô bà không coi cô là một người xa lạ mà có một niềm tin trong lòng rằng cô chính là con gái ruột của bà.
Trần phu nhân suy đi nghĩ lại thì cuối cùng bà cũng quyết định không nên nói ra thì hơn, một phần vì không có chứng cứ vả lại dù có nói cho cô biết thì chưa chắc cô đã tin, và bà cũng thế. Bà muốn điều tra rõ chuyện này.
"Trông con như vậy chắc là cũng có công việc ổn định rồi"
Vừa có ý bắt chuyện vừa dạm hỏi thông tin về cô. Thấy tiết lộ công việc cũng không có vấn đề gì ảnh hưởng nên cô trả lời.
"Dạ vâng, con hiện đang làm trợ lý cho Phong tổng ở tập đoàn Phong thị ạ"
Nói xong câu nói đó cô cảm thấy bane thân thật ngầu, thật hãnh diện. Chỉ cần biết vậy là đủ, bà gật đầu.
"Trẻ như vậy mà giỏi quá. À, bác có việc đi trước. Có duyên gặp lại con sau"
Cô gật đầu "Vâng"
Bà rời đi vội vã trong tầm mắt cô. Trần Anh Thư nhìn lại đồng hồ thấy bản thân đi cũng khá lâu rồi thì cũng nhanh chóng cầm túi đồ rời khỏi.
Ở gần chiếc xe hơi nơi góc khuất nào đó. Giọng nói của người đàn ông vang lên.
Hôm trước cũng có người yêu cầu mình điều tra cô gái này!