Hoắc Cẩn Minh nhếch mép cười, tay từ khi nào khoác vào vai Phong Thanh Dương thân thiết, đầu áp vào nhau.
Không hiểu sao nhưng khi vừa thấy như vậy cô có chút buồn cười, nghĩ đến viễn cảnh tổng giám đốc của cô lại là ái nam ái nữ thì hơi nuối tiếc vẻ đẹp trai của anh.
"Ai là bạn thân với cậu?" Phong Thanh Dương đẩy tay của Hoắc Cẩn Minh ra.
"Phong Thanh Dương, cậu tuyệt tình với anh em quá rồi đó"
"Mau nói vào vấn đề chính đi"
Trước sự vui tính của Hoắc Cẩn Minh, mặt anh không có một chút cảm xúc, chỉ muốn mau chóng hoàn thành dự án của công ty.
Hoắc Cẩn Minh đi lại phía ghế ngồi nghỉ, có một chiếc ba lô nhỏ lấy ra một quyển sổ mỏng kích thước lớn đem đến chỗ anh. Phong Thanh Dương định cầm lấy thì cậu ta dụt tay lại, anh nhíu mày.
"Cậu có ý gì?"
Hoắc Cẩn Minh vẻ mặt cười "Phong Thanh Dương, cậu vội gì chứ. Chúng ta lại đấu một ván khởi động gân cốt đi"
"..."
"Sao thế, sợ thua tôi sao?"
"Sợ? Đấu thì đấu"
Phong Thanh Dương và Hoắc Cẩn Minh rời đi.
Trần Anh Thư đứng như chôn chân tại chỗ, coi cô như người vô hình cứ như vậy mà đi thật sao?
Không hiểu hai người kia đang có ý định gì, cô đi theo xem sao?
Không gian phòng tập khá rộng lớn, chỗ hai người kia đến là khu đấu quyền anh.
Cô có hơi bất ngờ, hoá ra đi gặp đối tác của anh là như thế này. Tổng giám đốc lạnh lùng hàng ngày của cô không ngờ cũng có hứng thú với những môn thể thao như thế.
Chỉ mất vài phút Phong Thanh Dương và Hoắc Cẩn Minh đã bước lên sàn đấu, đeo gang tay, mũ che mặt bảo hộ và các thiết bị bảo vệ khác như băng quấn tay, dụng cụ bảo vệ miệng, răng, bụng, bộ đồ dành cho người chơi, người màu xanh, người màu đỏ.
Nói là bộ đồ nhưng cũng chỉ có một chiếc quần đùi phía dưới.
Thoáng nhìn qua cô có thể nhận ra Phong Thanh Dương là người mặc đồ màu đỏ, với cái phong cách lạnh lùng kia cuả anh thì không sai vào đâu được.
Nhìn thấy thân hình cao lớn với những cơ bụng săn chắc của anh cô có chút nóng mặt.
Trần Anh Thư đứng một mình ở dưới, cảm giác bản thân như một vị giám khảo đặc biệt được mời đến vậy.
Sau khi khởi động xong.
"Được"
Hai người bắt đầu vào tư thế chiến đấu, nhún nhún xung quanh nhau vài cái rồi dơ những nắm đấm đến chỗ đối phương.
Trần Anh Thư đứng nhìn hai người đấu cũng rất điêu luyện, y như những người chơi quyền anh nổi tiếng trên tivi.
Tổng giám đốc của cô coi như cũng không phải một người suốt đầu vùi đầu vào công việc, sau sự việc này cô mới có cái nhìn mới về anh.
Sau một hồi đấu, dường như hai người phía trên cũng khá mệt rồi. Trên thân thể ai nấy cũng có lớp mồ hôi mỏng bóng loáng thật quyến rũ. Chẳng phải cô hân hạnh lắm mới được ngắm free thân hình của tổng giám đốc mình hay sao chứ.
Mà khoan đã, xem một hồi cô mới nhận ra từ nãy đến giờ anh luôn đứng hướng về phía cô, tất cả body đều được cô chiêm ngưỡng không sót một chỗ nào. Là cố ý cho cô thấy sao? Anh toàn đẩy người bạn kia quay lưng về hướng cô.
Trận đấu bắt đầu gay cấn. Thế mạnh bắt đầu hướng về phía Phong Thanh Dương, anh chốt một cú đấm trí mạng khiến Hoắc Cẩn Minh ngã xuống sàn.
Sau đó anh cũng ngồi xuống vì mất sức.
"Phong Thanh Dương, cậu cũng khá đấy"
Anh chỉ khẽ nhếch miệng cười rồi đưa tay đến trước mặt Hoắc Cẩn Minh kéo cậu ta dậy.
"Chơi tiếp chứ, anh bạn"
Trước câu hỏi thách thức, Hoắc Cẩn Minh chịu thua hoàn toàn "Cậu thắng rồi, tôi không chơi nữa"
Chỉ mới chơi vài trận, vậy mà cũng mất gần một tiếng. Hai người bước xuống sàn đấu, tháo bỏ găng tay, mũ.
Nhanh vậy sao? Cô còn chưa ngắm đã nữa mà.
Trần Anh Thư chỉ là ngồi dưới xem thôi mà cảm giác cũng mệt theo, đã uống gần hết ba chai nước lọc. Quả nhiên là đỉnh của chóp.
Nhưng mà...là ai thắng! Ai thắng vậy chứ! Cô còn chưa kịp biết được cái nội dung của trận đấu kia mà.
Cô chỉ mải mê ngắm body mà không biết ai thắng nữa.
Phong Thanh Dương đã nhanh chóng tiến lại phía cô. Trên gương mặt đẹp như tạc tượng của anh mồ hôi chảy thành dòng, tóc có chút ướt khẽ lăn xuống má rồi chạy dọc xuống cổ, điểm kết thúc là múi bụng ở chỗ nhạy cảm nhất.
Anh đến trước mặt cô, thoáng thấy mùi hương nam tính trên người anh cô có chút ngây ngốc, hai mắt như mông lung nhìn chằm chằm vào cơ thể anh.
Cho mãi đến khi trai nước mát lạnh trên tay của cô bị lấy đi thì mới hoàn hồn nhận ra.
"Phong tổng...khoan đã"
Đó là trai nước mà cô đang uống dở mà. Anh làm một hơi hết sạch khiến cô phải ngơ ngác.
"Phong Thanh Dương, tôi cũng muốn có trợ lý xinh đẹp đưa nước quá đi"
Cẩn Minh nhìn thấy liền nói. Anh nhìn lại phía cô.
"Không được, cô ấy là trợ lý của tôi rồi"