Thiếu niên Ô Bách Chu thủ vai là một nam chính khác, tên là Tần Miểu.
Dòng họ Tần và Văn Nhân giống nhau, có phần đặc thù. Tần là dòng họ Tần triều hoàng tộc đã vong, Văn Nhân là dòng họ thái phó của thái tử qua các triều đại Tần.
Hiện trường không có sông, cũng không có thuyền, dựa hết vào hiểu ngầm của diễn viên.
Bạch Đường Sinh quay lưng lại, trước mắt cậu là nước sông cuồn cuộn, phía sau là sơn cốc miên man không dứt. Cậu nhìn chăm chú vào phong cảnh trước mắt, đột nhiên mở miệng: “Điện hạ có thể nghĩ rõ rồi?”
Thiếu niên phía sau nắm quyền: “Tất nhiên, lão sư, ta đã đợi tám năm, mối hận diệt tộc, không báo ngày ngày khó mà an lòng!”
Bạch Đường Sinh rũ mắt, cậu nghe thiếu niên phía sau nói: “Vẫn không quên* lão sư đã giúp ta một tay, chờ ta khôi phục Đại Tần, tất lấy lễ tương đãi như trọng thần.”
(*) chỗ này tác giả dùng 还忘 (hái wàng) nghĩa là “Vẫn quên” thì nó kì=)t nghĩ chỗ này tác giả đánh máy thiếu trước mắt t sẽ sửa lại thế này nhé.
Bạch Đường Sinh chậm rãi xoay người, nhìn chăm chú vào mắt Ô Bách Chu: “Điện hạ, người có biết, trong giang hồ này, ta có thể bảo vệ người cả đời bình an. Nhưng một khi điện hạ bắt đầu trở thành kẻ thù với hoàng tộc*, ta không có cách nào bảo vệ điện hạ chu toàn.”
(*) chỗ này bị kiểm duyệt chỉ còn hai cái ô vuông thôi, tôi đang chém ra đấy anh em.
Ô Bách Chu nhìn thẳng vào mắt cậu, gằn từng chữ một: “Lão sư, chỉ khi Đại Tần còn, ta mới có thể là điện hạ.”
Bạch Đường Sinh ngẩng đầu, sau lưng thiếu niên là ngọn núi nguy nga: “Nếu tâm ý điện hạ đã quyết, ta tất sẽ toàn lực phụ tá điện hạ, khôi phục uy danh Đại Tần ta, trả lại vinh quang Đại Tần ta.”
Cảnh diễn vốn đến đây là kết thúc. Tần Triều đang chuẩn bị mở miệng, lại phát hiện Bạch Đường Sinh khẽ xoay đầu, ánh mắt thanh thấu, đáy mắt có một tia lưu luyến.
“Hay!”
Bạch Đường Sinh thoát vai, kéo Ô Bách Chu trên mặt đất lên.
Ảnh đế Ô lão cán bộ, mặc dù chỉ là phối diễn, cũng muốn cố hết sức dựng lại cảnh tượng lúc đó.
Nói “Hay” là một chàng trai đeo mắt kính, khí chất ôn hòa, thoạt nhìn mới đầu ba mươi.
Tần Triều giới thiệu: “Đây là tổng biên kịch của chúng ta, Hứa Diệp.”
Bạch Đường Sinh nhẹ nhàng gật đầu: “Chào anh.”
Hứa Diệp thoạt nhìn có chút kích động: “Chúng tôi đã bắt đầu quay một tuần rồi, cậu có biết vì sao vai Văn Nhân Lục vẫn chưa được quyết hay không?”
Bạch Đường Sinh thật sự tò mò: “Vì sao?”
Hứa Diệp: “Bởi vì bọn họ không có cảm giác diễn xuất tôi muốn. Không phải nói kỹ thuật diễn của bọn họ không tốt, mà là nhân vật này bọn họ diễn không có…”(*)
Tần Triều đúng lúc nói tiếp: “Linh hồn.”
(*)Theo cấu trúc tiếng Trung ở đây phải dịch ra là: Bọn họ diễn không có…linh hồn của nhân vật này. Song vì kiểu đối đáp thế này thật sự không biết nên để thế nào mới đành để thành “Nhân vật này bọn họ diễn không có…linh hồn.” Nghĩa đã khác đi rồi, chú thích ở đây cho mọi người, nếu có diễn giải hay hơn hãy góp ý nhé.
“Đúng!”
Hứa Diệp đẩy mắt kính: “Vốn là tôi cũng chuẩn bị chấp nhận rồi, dùng diễn viên tên Hạ Bạc kia, không ngờ Bách Chu lại mang cho tôi một tin vui.”
Quan hệ của Ô Bách Chu và Hứa Diệp có vẻ cũng rất tốt: “Nhớ lấy, ba bữa cơm.”
“Dễ thôi dễ thôi.”
Hứa Diệp gặp được diễn viên đúng ý, tâm trạng rất tốt: “Đối với tên bộ phim này cậu có lý giải thế nào?”
Bạch Đường Sinh hơi suy tư một chút: “Diều phi lệ thiên giả, vọng phong tức tâm, kinh luân thế vụ giả, khuy cốc quên phản.(*) Tần Miểu là Diều phi lệ thiên, cậu ta muốn báo thù cho Đại Tần, muốn đoạt lại quyền thế và vinh quang trong quá khứ một lần nữa.”
(*)Nghĩa cả câu này là: Kẻ mong địa vị, người một lòng ẩn dật, ngóng nhìn núi non mà an lòng, kẻ gánh vác thiên hạ, thưởng cảnh sơn cốc, lưu luyến không thôi. Ở đây chỉ có thể giải nghĩa thơ cho mọi người thôi, tôi chưa có tự tin mình có thể phổ lại thơ đâu=)
Cậu dừng một chút: “Nhưng Văn Nhân Lục là người Vọng phong tức tâm. Y trời sinh tính nhạt nhẽo, cảm xúc dửng dưng, không luyến quyền thế, không cầu danh lợi, ngược lại lưu luyến không thôi với cảnh sắc sơn dã thanh tuyệt này.”
Bạch Đường Sinh chậm rãi nói ra cái nhìn của bản thân: “Nhưng y vẫn luôn gọi Tần Miểu là điện hạ, là bởi vì y hiểu rõ Tần Miểu sớm muộn gì có một ngày sẽ đứng lên, đối địch với hoàng tộc* hiện tại.
(*)Ở đây cũng bị rà chỉ còn □□ thôi=)
“Cho nên khi Tần Miểu xin y tương trợ y đã đồng ý, nhưng đồng thời y cũng lưu luyến bình yên nơi sơn dã.”
Mắt Hứa Diệp sáng ngời: “Chính là loại cảm giác này!”
Tần Triều cũng rất vừa lòng biểu hiện của Bạch Đường Sinh. Cậu đọc lời thoại rất tuyệt, vừa nhìn đã biết bỏ nhiều công sức, kỹ thuật diễn cũng vượt xa mong đợi của anh ta.
Sau khi nhân vật được quyết định, Tần Triều định để Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu cùng nhanh chóng vào đoàn.
Ô Bách Chu thì dễ, nhưng độ am hiểu của Bạch Đường Sinh với kịch bản còn chưa đủ, còn cần phải mài dũa nhiều.
Di động vang lên một tiếng, là người đại diện của cậu gửi tới: Tôi đã nhận được tin tức của đoàn phim, nếu cậu nhận được nhân vật này, vậy thì phải diễn cho tốt vào. Ngô Thao cũng ở đó, đóng vai nam số bốn, hai người chiếu cố lẫn nhau nhiều hơn đi.
Bạch Đường Sinh dừng một chút, kiếp trước khi cậu xem bộ phim này không thấy có Ngô Thao. Cậu hỏi: “Đạo diễn Tần, Ngô Thao cũng trong đoàn phim sao?”
Tần Triều gật đầu: “Đúng vậy, cậu và cậu ta hình như là cùng một người đại diện đúng không.”
Bạch Đường Sinh “Vâng” một tiếng, như suy tư gì đó.
Đời trước sau khi Diều phi lệ thiên chiếu, cậu cũng không thấy có Ngô Thao trong đó. Như vậy lúc này đây hoặc là là bởi vì cậu sống lại sinh ra hiệu ứng bươm bướm, hoặc là đời trước thật ra Ngô Thao cũng tham diễn, nhưng trong quá trình đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhân vật của Ngô Thao bị đổi đi.
Cậu càng có nghiêng về vế sau hơn.
Hứa Diệp cười nói: “Lại nói tiếp, nốt ruồi son này của cậu trông rất đẹp, nếu cậu không xuất hiện, tôi còn định bỏ đặc điểm đó của nhân vật này đi.”
Bạch Đường Sinh ngẩn ra một lúc, khó trách đời trước khi cậu xem bộ phim này cũng không thấy trên mặt Hạ Bạc có nốt ruồi: “Vì sao?”
Hứa Diệp giải thích: “Không phải ai cũng thích hợp có nốt ruồi, cưỡng ép thêm vào ngược lại sẽ hoàn toàn phản tác dụng.”
Bạch Đường Sinh sờ sờ mũi, sau khi tạm biệt đoàn phim trở về nhà một chuyến.
Giang Diệu cũng ở nhà, khom lưng trên sô pha mân mê gì đó, là một quyển sổ màu đỏ.
Bà không ngờ con trai lại đột nhiên về nhà, hoảng loạn giấu sổ màu đỏ ra phía sau, lúng túng nói: “Sao con lại quay về?”
Bạch Đường Sinh nhìn vào mắt bà, giọng điệu bình tĩnh: “Vốn món nợ ba để lại con không cần thiết trả, là bởi vì mẹ sống chết không muốn rời khỏi thành phố này, sau đó chúng ta bị người đòi nợ quấy rầy.”
“Vì thế con làm việc bạt mạng để trả hết nợ nần, để có thể sống đường đường chính chính.”
Giang Diệu có chút luống cuống: “Con trai…con nói những chuyện này làm gì?”
Bạch Đường Sinh sững lại trong chốc lát, “Mẹ nói căn hộ này là mẹ thuê, vậy trong tay mẹ là thứ gì?”
Giang Diệu biết mình giấu không được, bà đi đến trước mặt Bạch Đường Sinh, đôi mắt có chút đỏ lên: “Con trai, không phải là mẹ không muốn bán phòng trả nợ. Chỉ là căn hộ này là bất động sản duy nhất của chúng ta, phải để lại cho tương lai con kết hôn.”
Bạch Đường Sinh rũ mắt: “Rõ ràng mẹ chỉ cần bán căn hộ này, con sẽ không phải…”
Nhìn vẻ mặt chột dạ của Giang Diệu, cậu đột nhiên cảm thấy rất nhàm chán, tình cảm mãnh liệt hôm nay vất vả lắm mới nhấc lên được lại trôi đi trong nháy mắt. “Con về lấy vài bộ quần áo rồi đi, con nhận một bộ phim, chắc là phải quay ba bốn tháng.”
Bạch Đường Sinh thu dọn hành lý xong, dừng lại ở huyền quan, “Căn hộ này bà giữ lại đi, tôi không cần. Tôi sẽ nhanh chóng trả hết nợ, sau đó… Chúng ta ai lo phận nấy đi.”
Cậu không để ý đến đến tiếng Giang Diệu gọi, rời đi không chút do dự.
Đời trước lúc này cậu không về nhà, tất nhiên là không thấy được giấy nhà đất trong tay Giang Diệu. Cho nên tới khi chết cậu vẫn không biết thì ra căn hộ này không phải thuê.
Khó trách Giang Diệu sống chết không muốn rời khỏi thành phố này, kiên trì muốn trả hết nợ nần.
Trước kia Bạch Đường Sinh cho rằng Giang Diệu luyến tiếc hồi ức ở nơi đây, thì ra chỉ là luyến tiếc căn hộ này.
Tháng sáu gió đêm còn có chút lạnh, cậu kéo vali lang thang vô định đi trên đường, máu cũng có chút rét mà run.
Di động đột nhiên nhận được một tin nhắn, hiển thị tài khoản cậu nhận gần bốn trăm vạn.
Bạch Đường Sinh ngẩn ra một chút, theo bản năng mà muốn gọi điện cho Ô Bách Chu. Nhưng lại đột nhiên nhận ra, cậu không có phương thức liên lạc của Ô Bách Chu.
Cậu chọn phương án tốt nhất là lấy điện thoại gọi cho Tề Kỳ: “Thầy Ô có ở cạnh chị không?”
Tề Kỳ trả lời: “Không có, bây giờ hẳn là cậu ấy ở nhà, không phải hai người sắp vào đoàn sao? Chắc là cậu ấy phải thu xếp chút đồ.”
Bạch Đường Sinh cúp máy, không quá một phút, di động lại vang lên, là một dãy số xa lạ.
Sau khi nối mấy, giọng nói trầm thấp của Ô Bách Chu vang lên bên tai: “Tề Kỳ nói cậu tìm tôi?”
“Ừm…”
Bạch Đường Sinh hắng giọng, hỏi: “Không có gì đâu, tôi chỉ muốn hỏi một chút, tài khoản của tôi đột nhiên được chuyển vào một số tiền…”
Ô Bách Chu: “Là thù lao đóng phim.”
“…”
Bạch Đường Sinh bất đắc dĩ: “Gần bốn trăm vạn, cũng đủ cho tôi nhận tận ba bộ phim truyền hình vai nam chính.”
Ô Bách Chu bình tĩnh đáp: “Tôi là nhà đầu tư bộ phim này.”
Thù lao đóng phim tất nhiên là hắn quyết.
Bạch Đường Sinh: “…”
Hợp đồng đâu có viết như vậy.
Hơn nữa thù lao đóng phim nên được gửi cho công ty rồi mới đến tay cậu mới đúng, chia xuống không thể nào còn lại nhiều như thế.
Ô Bách Chu biết không lừa được Bạch Đường Sinh, giải thích: “Đây là cho cậu mượn, trước tiên trả hết nợ, sau đó tập trung đóng phim.”
Hắn tạm dừng trong chốc lát rồi bổ sung: “Vốn là tính vào thù lao đóng phim, nhưng hợp đồng của truyền thông Ma Phách xấu thế nào tôi biết, chia qua chia lại đến tay cậu chắc cũng không thừa bao nhiêu.”
Có thể là gió lạnh thổi nhiều, giọng Bạch Đường Sinh có chút khàn đi: “Anh không cần như vậy…”
“Nợ ai mà không là nợ? Ít nhất ở chỗ tôi không tính lãi suất.”
Ô Bách Chu không cho Bạch Đường Sinh cự tuyệt, nói: “Cậu vẫn phải trả lại, cho cậu thời gian ba năm.”
Bạch Đường Sinh kéo vali đứng tại chỗ, trong nhất thời cũng không biết nên nói gì cho tốt, “…Cảm ơn.”
Hai chiếc xe vận tải chạy ngang qua Bạch Đường Sinh, Ô Bách Chu đột nhiên hỏi: “Cậu ở bên ngoài?”
“Ừm…” Có lẽ là thái độ của Ô Bách Chu rất bình thường, giống như là đối đãi với bạn bè, Bạch Đường Sinh buột miệng thốt ra: “Tôi nghe chị Kỳ nói anh ở nhà, tôi có thể đến xin tá túc một đêm được không?”
Bên kia di động im ắng, lời vừa ra khỏi miệng Bạch Đường Sinh đã hối hận.
Là cậu vượt rào, Ô Bách Chu đối xử với cậu như vậy, đơn giản là cho mặt mũi vì cậu cứu con gái Tề Kỳ, cậu có mặt mũi gì…
“Cần tôi đi đón cậu không?”
Bạch Đường Sinh ngây ngẩn cả người, theo bản năng mà trả lời: “Không cần…tôi tự mình đi xe qua là được.”
“Vậy đi, chú ý an toàn.”
Ô Bách Chu nhanh chóng đọc một chuỗi địa chỉ: “Nhớ chưa?”
Sau khi nghe điện thoại, Bạch Đường Sinh xoa xoa gương mặt lạnh lẽo. Không biết là cậu điên hay là Ô Bách Chu điên, cậu nói muốn ở nhờ, vậy mà Ô Bách Chu cũng đồng ý.
Bạch Đường Sinh dừng một chiếc taxi, khóe miệng gợi lên một nụ cười nhạt chính cậu cũng không nhận ra.
Ô Bách Chu rất có tiền.
Điểm này là trong giới công nhận, nghe nói gia cảnh của hắn cực kỳ tốt, thế lực gia tộc khổng lồ, đây cũng là nguyên nhân đầu tiên mà hắn ở trong cái giới hỗn tạp này lại có thể tu dưỡng nhân phẩm.
Bởi vì không ai dám chọc hắn.
Đương nhiên, đây đều là đồn thổi. Nhưng không có khe sao lọt gió, cách nói này Bạch Đường Sinh tin vài phần.
Tác giả có lời muốn nói: Ô Bách Chu: Tôi có tiền!