Cơm trưa là Hạ Đông làm, hương vị khá ngon. Sáu người ngồi trước bàn ăn, ăn cơm nhà làm, rất có cảm giác ấm cúng.
“Thế nào, ăn có quen không?” Hạ Thành Nghiệp nhìn về phía Bạch Đường Sinh.
“Khá ngon ạ, làm ngon hơn con nhiều.” Bạch Đường Sinh cười nói. Lời này cũng không phải khách sao, kỹ năng nấu nướng của Hạ Đông có thể không hề thua kém đầu bếp hạng sao.
“Đường Sinh cũng biết nấu cơm à?” Chúc Anh gắp cho cậu một con hàu, Ô Bách Chu ngồi một bên nhận lấy, dùng dao giúp cậu cạy thịt ra.
“Biết một chút.” Bạch Đường Sinh nhận lấy hàu Ô Bách Chu đã tách xong đưa qua, “Chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi ạ.”
Hạ Đông nhìn hành động của hai người mà “chậc” một tiếng, quay đầu hỏi Diệp Dạng: “Em có muốn ăn hàu không?”
“Không ạ.”
Diệp Dạng lắc đầu, cậu bé không thích ăn hải sản hấp. Điểm này Hạ Đông cũng biết, nhưng Hạ Đông không muốn đơn phương bị khoe ân ái, vì thế liền không ngừng mà gắp đồ ăn vào trong chén Diệp Dạng.
“Đông ca đừng gắp nữa…” Diệp Dạng nhỏ giọng nói: “Em nhìn không thấy cơm nữa rồi.”
Hạ Đông không thèm để ý, còn muốn tiếp tục lại bị Hạ Thành Nghiệp đánh tay, “Anh phát điên cái gì vậy, Tiểu Diệp ăn hết nhiều như vậy à?”
Bạch Đường Sinh nhìn hai người đối diện này nhịn không được mà khẽ cười, tuy rằng kém mười tuổi, nhưng ở bên nhau lại hết sức hài hòa.
Đã rất lâu rồi cậu không ngồi cùng bàn nói cười với người thân. Sau khi cha qua đời, mấy người họ hàng thân thích trong quá khứ thường xuyên lui tới đều đồng loạt cắt đứt liên lạc, trong nhà chỉ còn lại hai người cậu và Giang Diệu.
Mà cậu vì nỗ lực kiếm tiền trả nợ cũng gần như không thể có thời gian bình tâm ngồi xuống cùng ăn một bữa với Giang Diệu. Có lẽ tình mẹ con của hai người là bắt đầu xa cách từ đó, càng ngày càng không thể cứu vãn.
“Chú nhớ Đường Sinh cũng là đại học N phải không?” Hạ Thành Nghiệp hỏi.
“Đúng ạ, năm nay sẽ tốt nghiệp.” Bạch Đường Sinh nói xong mới để ý tới chữ “cũng” trong lời Hạ Thành Nghiệp. Thoáng suy nghĩ rồi cậu nhìn về phía Diệp Dạng: “Tiểu Diệp Tử cũng học đại học N?”
“Đúng ạ.” Diệp Dạng ngẩng đầu, khuôn mặt cậu bé rất nhỏ, “Em năm nhất.”
“Năm nhất à…” Bạch Đường Sinh nhướng mày: “Vậy không phải em nên gọi anh một tiếng đàn anh sao?”
Mặt Diệp Dạng đỏ lên, nhỏ giọng kêu dưới khuôn mặt xị xuống của Hạ Đông: “Chào đàn anh ạ.”
“…Chào đàn em.”
Thế này cũng quá ngoan rồi… Bạch Đường Sinh nghe Hạ Đông khẽ hừ một tiếng, Diệp Dạng vội vàng gắp đồ ăn cho Hạ Đông, Hạ Đông chậm rãi giương khóe miệng cười với Bạch Đường Sinh…
Đây thật sự đã ba mươi tuổi sao?
Hạ Thành Nghiệp hỏi: “Sau khi tốt nghiệp con có ý định gì không?”
Bạch Đường Sinh sửng sốt, không rõ ông có ý gì. Chúc Anh trách Hạ Thành Nghiệp: “Đường Sinh là diễn viên, sau này chắc chắn là tiếp tục đóng phim rồi.”
“Đàn ông thì phải lập nghiệp,” Hạ Thành Nghiệp chậm rãi nói: “Nhưng lập gia đình cũng quan trọng.”
Trên bàn cơm đột nhiên yên lặng đi, Bạch Đường Sinh có chút thấp thỏm, không rõ lắm vì sao Hạ Thành Nghiệp nói lời này. Vẻ mặt Ô Bách Chu lại không đổi, chỉ là nắm lấy bàn tay Bạch Đường Sinh dưới bàn, nhẹ nhàng trấn an.
Ô Bách Chu nhàn nhạt nói: “Con thì lúc nào cũng có thể, phải xem ý Đường Sinh.”
Hạ Thành Nghiệp lại nhìn về phía Bạch Đường Sinh hỏi: “Đường Sinh nghĩ sao?”
“… Vâng?” Bạch Đường Sinh hiếm khi mà có chút ngơ ngác. Ban đầu cậu còn tưởng Hạ Thành Nghiệp không tán thành tình yêu của cậu và Ô Bách Chu, bây giờ lại hoàn toàn không hiểu được là Hạ Thành Nghiệp có ý gì.
“Ý của ba tôi là hai người định khi nào kết hôn, không có ý gì khác.” Hạ Đông cố nén cười, gắp một con tôm nương cuối cùng trong dĩa cho Diệp Dạng, “Ba à ba cũng đừng nhọc lòng, hai người họ khác với bọn con. Hai đứa là nhân vật công chúng, kết hôn sớm như vậy ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp.”
Lòng Bạch Đường Sinh nhảy lên, nơi đầu quả tim như là được mềm mại bọc lấy, vững vàng, kiên định.
Cậu chậm rãi nói: “Con nghe Bách Chu.”
Vẻ mặt Ô Bách Chu lay động, đan tay của Bạch Đường Sinh vào lòng bàn tay, đặt trên đùi nhẹ nhàng vuốt ve.
Chúc Anh nhíu mày: “Chị và anh rể bên kia sợ là không dễ nói.”
Tay phải Ô Bách Chu đã nắm tay Bạch Đường Sinh, chỉ còn lại tay trái ăn cơm, cũng không tiện, hắn đơn giản buông đũa xuống, “Bọn họ đồng ý thì tốt, không đồng ý cũng không quan trọng.”
“Con… Thôi vậy.” Chúc Anh thở dài: “Hai đứa hạnh phúc, đời người có thể gặp được một người hợp tâm ý mình là không dễ, phải biết quý trọng.”
“Dù có ra sao, dì nhỏ vẫn sẽ đứng về phía hai đứa.”
Sau khi ăn xong, Chúc Anh dọn dẹp chén đũa, Bạch Đường Sinh muốn đến phụ một tay lại bị Chúc Anh kéo sang một bên. Hạ Đông thấy thế liền đến xoa bóp vai Chúc Anh, dùng tư thế này đẩy bà ra sofa ngồi, “Dì nhanh đi nghỉ đi, chuyện nhỏ cứ để người trẻ làm.”
Chúc Anh quay đầu lại cười mắng một câu, nói gì Bạch Đường Sinh không nghe rõ, chỉ thấy Hạ Đông cười né tay Chúc Anh đánh, xoay người kéo Diệp Dạng vào trong bếp.
Hạ Thành Nghiệp cũng ngồi xuống bên cạnh Chúc Anh, giúp bà sửa lại tóc mái đã rối, cười đến dịu dàng.
“Tình cảm của bọn họ thật tốt.” Bạch Đường Sinh bị Ô Bách Chu kéo ra ghế mây ngoài hiên ngồi, cậu nhìn đôi vợ chồng trong phòng khách kia mà mà cảm thán tự đáy lòng.
“Tình cảm của chúng ta cũng rất tốt.” Ô Bách Chu dựa vào hiên nói.
“… Đúng vậy.” Bạch Đường Sinh mỉm cười.
Cậu nói lời này cũng không phải hâm mộ, chỉ là có chút cảm khái. Tuy Chúc Anh và Hạ Thành Nghiệp không phải nhân vật công chúng gì, song chuyện của bọn họ lại có rất nhiều người biết.
Năm đó Hạ Thành Nghiệp là người trẻ vừa nghèo vừa túng, bầu bạn cùng người vợ Tào Khang* gầy dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dốc sức đánh ra một mảnh trời đất thuộc về mình. Thường nói đàn ông có tiền rồi sẽ đồi bại, nhưng Hạ Thành Nghiệp không hề, ông lại càng thêm ân ái với người vợ kề cạnh bên mình.
(*) Chỉ người vợ bên chồng thuở hàn vi, sẻ chia lúc nghèo đói khó khăn.
Khi Hạ Đông còn nhỏ, vợ ông bệnh nặng qua đời, Hạ Thành Nghiệp buồn rầu chán nản nhiều năm, mãi cho đến khi Chúc Anh xuất hiện.
Chúc Anh là thiên kim nhà giàu ngậm thìa vàng từ khi sinh ra hàng thật giá thật. Năm đó không biết vì sao bà lại nhìn trúng Hạ Thành Nghiệp góa vợ, không màng trong nhà cấm cản bắt đầu bầu bạn cạnh Hạ Thành Nghiệp, kề cạnh một lần lại thành nhiều năm.
Từ xưa nay dịu dàng dễ lay động lòng người nhất. Bạch Đường Sinh không cự tuyệt được dịu dàng của Ô Bách Chu, Hạ Thành Nghiệp cũng không cự tuyệt được tình ý triều mến của Chúc Anh. Cuối cùng vào năm thứ tám khi vợ qua đời, ông lấy Chúc Anh nhỏ hơn mình mười tuổi.
Nói đến cũng khéo, thằng con Hạ Đông của ông cũng tìm một cậu trai nhỏ hơn mười tuổi.
Sau khi Chúc Anh gả vào, đối đãi với Hạ Đông không thể nói không tốt, là thật lòng xem hắn như con ruột, nếu không Hạ Đông cũng sẽ không thân cận với bà như vậy. Lúc trước sợ Hạ Đông không thoải mái, bà và Hạ Thành Nghiệp kết hôn nhiều năm như vậy, đến con cái cũng không cần.
Bà tự mình từ bỏ quyền lợi làm “mẹ” của một người phụ nữ.
Vì ăn tết, giúp việc nhà bọn họ đều nghỉ, cơm tối cũng không nấu quá nhiều món, nhưng lại rất phong phú. Tuy nhiên chuyện khiến Bạch Đường Sinh bất ngờ là trong sáu người, vậy mà lại chỉ có cậu và Hạ Đông biết nấu cơm.
Nhưng đây là lần đầu tiên cậu đến làm khách, Chúc Anh không thể nào để cậu vào bếp, Hạ Đông thì càng lôi kéo Diệp Dạng nói: “Bọn tôi muốn sống “thế giới hai người” trong bếp, cậu đừng tới quấy rầy.”
Bạch Đường Sinh cho rằng Hạ Đông chỉ nói đùa. Kết quả khi di động của Diệp Dạng vang lên cậu cầm vào trong bếp, bỗng nhiên bắt gặp Diệp Dạng bị Hạ Đông đè trên bàn đá cẩm thạch mà hôn cuồng nhiệt.
Thấy cậu đến, cả khuôn mặt Diệp Dạng đỏ bừng, Hạ Đông vẫn không buông tay, mút mát trên môi cậu bé hồi lâu mới thôi.
Mãi đến lúc ăn tối, khi Diệp Dạng thấy Bạch Đường Sinh ánh mắt còn có chút né tránh. Vốn Bạch Đường Sinh có chút ngại cản mũi người ta dan díu, thấy dáng vẻ của Diệp Dạng lại phải bật cười: “Sao bé đàn em thấy anh lại trốn thế, hửm?”
“Em…” Rất gầy, nhưng vóc dáng không thấp, có lẽ khoảng một mét tám. Thoạt nhìn không thấp hơn Bạch Đường Sinh bao nhiêu, nhưng đứng trước mặt Bạch Đường Sinh lại như là bé con làm sai chuyện.
“Em không có trốn mà.”
Bạch Đường Sinh nhìn vành tai bắt đầu đỏ hỏn của Diệp Dạng mà không khỏi bật cười. Nhóc con đơn thuần đúng thật là rất hiếm thấy, cũng rất mê người. Cậu bé có thể kích thích ý muốn bảo vệ của một người ý, đồng thời cũng có thể kích thích ham muốn chà đạp của người ta.
Buổi tối khi trở lại phòng ngủ, mới vừa đóng cửa phòng Bạch Đường Sinh đã bị một cái bóng phủ lên. Cổ tay cậu bị đè sang hai bên, đôi môi thuộc về một người khác điên cuồng đoạt lấy hơi thở trong khoang miệng cậu.
Ô Bách Chu hầu như mọi lần đều là mười ngón đan nhau với cậu, hiếm khi mà lại dùng sức chế trụ cổ tay cậu như vậy.
Bạch Đường Sinh bị hôn đến mức chân hơi nhũn ra, đến khi tình thế không thể khống chế cậu mới miễn cưỡng hít thở được chút không khí, “Vẫn chưa tắm…”
Giọng Ô Bách Chu khàn khàn: “Tắm chung đi.”
Căn phòng cho khách này nhà Chúc Anh bồn tắm rất trơn, mãi đến khi đầu gối Bạch Đường Sinh đã hơi chuyển xanh, cửa phòng tắm mới được mở ra.
Hai người dính bên nhau, một tay Ô Bách Chu ôm cậu, một tay kéo màn ra, lộ ra cửa sổ sát đất sáng ngời gần như trong suốt.
“Anh thật sự muốn ở chỗ này?” Bạch Đường Sinh nuốt nước miếng, có chút kinh ngạc.
Ô Bách Chu không nói lời nào, trực tiếp hành động.
Bên kia cửa sổ là đoạn đường trung tâm kinh tế thành phố, biển quảng cáo lớn hay logo của công ty nào đó thấp thoáng phản chiếu trong mắt Bạch Đường Sinh.
Còn có pháo hoa liên tục không ngừng nổ tung trên bầu trời, đỏ, vàng… Đủ mọi màu sắc. Trong mắt Bạch Đường Sinh cũng chỉ còn dư lại các màu pháo hoa, như là trong đầu cậu cũng đang nổ tung.
“Đủ rồi…” Bạch Đường Sinh cảm giác linh hồn của mình đang run lên, cực kỳ giống cảm giác khi cậu đứng trên nóc tòa nhà cao tầng.
Tim không kiềm được mà dồn dập, cảm giác kích thích ẩn sâu trong ý thức bị đánh thức. Thần kinh cậu, cơ thể cậu, mỗi một ngón tay đều không thể ngừng run rẩy.
Ô Bách Chu ngày thường rất ít khi mạnh bạo như vậy, dù sao bình thường khi muốn làm gì đó Bạch đường Sinh đều sẽ phối hợp. Nhưng hôm nay không biết vì sao mà phản ứng của Ô Bách Chu lại kịch liệt và bá đạo lạ thường.
“Không được gọi cậu ta là bé đàn em.”
Không biết có phải là ảo giác hay không, lớp kính cửa sổ sát đất như là khẽ run lên. Ánh mẳt Bạch Đường Sinh dại ra, nửa ngày mới nhận ra Ô Bách Chu đang nói gì.
Thì ra vấn đề là ở đây… Bạch Đường Sinh đáp: “Không gọi nữa.”
“Không được cười với cậu ta như vậy.”
Đường pháo hoa ngoài cửa sổ như cũng run lên, Bạch Đường Sinh khẽ rên: “Chỉ cười… Với anh thôi…”
“Gọi…” Ô Bách Chu ôm cậu từ sau lưng, nói ba chữ.
Trong nhất thời Bạch Đường Sinh không nói gì, cậu nhớ tới trong di động vẫn còn một khoảng hôm qua Giang Diệu chuyển cho, là 520. Cậu không nhận, cũng không trả lời, chỉ nhìn thoáng qua rồi ném sang một bên.
Nhưng chẳng bao lâu, trong túi áo phao của cậu xuất hiện một cái bao lì xì, vừa nhìn đã biết là Ô Bách Chu lén nhét vào.
Bạch Đường Sinh nhận lì xì còn ghẹo một câu: “Thầy Ô, có phải anh thật sự muốn làm phụ huynh của em hay không?”
Lúc ấy Ô Bách Chu không nói gì, bây giờ Bạch Đường Sinh xem như đã rõ. ngày thường Ô Bách Chu có muốn làm “phụ huynh” hay không thì không biết, nhưng trong lúc nào đó Ô Bách Chu là thật sự muốn làm “phụ huynh”.
Sau khi Bạch Đường Sinh run giọng gọi ra hai chữ kia, thiếu chút nữa đã chết chìm trong lồng ngực Ô Bách Chu.
Qua một lúc lâu, hai người nằm trên giường, Ô Bách Chu đột nhiên hỏi: “Em thích ngoan ngoãn một chút sao?”
Bạch Đường Sinh thoáng sửng sốt, sau đó nở nụ cười. Cậu xoay người đối mặt với Ô Bách Chu, ôm lấy mặt hắn, đầy thành kính đặt môi lên khóe mắt Ô Bách Chu, lông mi mảnh dài chạm vào bờ môi cậu.
Cậu dịu dàng nói: “Em chỉ thích anh.”