Chuyện xảy ra vào ngày cuối quay chương trình nhấc lên sóng to gió lớn trong giới. Các ứng dụng hoặc tin nhắn trong vòng bạn bè của người trong giới đâu đâu cũng là các chữ công khai, tình cảm.
Ekip chương trình thì vừa mừng như điên, lại vừa sợ hãi. Mừng là nếu đoạn này có thể chiếu rating của bọn họ tuyệt đối sẽ bùng nổ, hơn nữa nội dung của đoạn này không có thổ lộ hay bày tỏ tình yêu gì trực tiếp, hẳn là sẽ không bị các bộ ngành liên quan chèn ép.
Đầu tiên sau khi ekip chương trình liên hệ bên phía Tề Kỳ, luôn miệng xác nhận lại đoạn này không cần cắt nối biên tập lại. Lại liên hệ với người bên trên, có tin tức nội bộ nói, yên tâm phát sóng đi, sẽ không sao.
Trong miệng Bạch Đường Sinh ngậm kẹo sữa thỏ trắng, “Chị Kỳ, chị vất vả rồi.”
“Này thì có gì mà vất vả, làm một người đại diện, đều nên có chuẩn bị cho ngày này rồi.” Tề Kỳ cười, như đang nhớ lại, “Chỉ là trước kia, chị thật sự không ngờ ngày phải chuẩn bị cho Bách Chu công bố tình yêu lại đến nhanh như vậy.”
Khóe môi Bạch Đường Sinh ngậm ý cười: “Là em sai.”
Tề Kỳ nhìn cậu, lắc đầu, “Có thể gặp được người mình thích, có cơ hội được bên nhau cả đời là một chuyện may mắn.”
“Đúng vậy…” Trong mắt Bạch Đường Sinh như lấp lánh sao trời, “Là em may mắn.”
Ô Bách Chu để cho Bạch Đường Sinh thời gian nghỉ ngơi một ngày, vé máy bay đặt vào ngày hôm sau. Sáng sớm, Bạch Đường Sinh lặng lẽ tự thu xếp hành lý, ra sân bay.
Máy bay phải bay trong thời gian rất dài, Ô Bách Chu đặt cho cậu hạng thương gia, để cậu có nghỉ ngơi thoải mái một chút. Bên phía lối đi nhỏ là một thiếu nữ hơn hai mươi tuổi, từ đầu đã nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ mà ngẩn người.
Mãi đến khi máy bay hạ cánh, cô mới xoay người lại. Thiếu nữ ăn mặc theo trào lưu, tóc bện thừng, thoạt nhìn rất xinh đẹp.
Nhưng nếu không phải cô vẫn luôn lén nhìn Bạch Đường Sinh thì Bạch Đường Sinh không hẳn là sẽ chú ý đến.
Trước khi Bạch Đường Sinh rời đi, cô gái do dự đi tới: “Chào anh, em là fan của anh… Anh có thể ký tên cho em không?”
Bạch Đường Sinh tháo khẩu trang xuống, dịu dàng cười: “Được.”
Chữ viết của cậu rất đẹp, từng nét bút rơi xuống đều là cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Thiếu nữ lén lút nhìn hàng mi buông xuống của người trước mắt, “Có thể ký gửi đến ai không ạ?”
“Có thể, tên của em là?”
“Hy Hy.” Thiếu nữ bổ sung: “Đây là tên ở nhà của em, có thể chứ?”
“Đương nhiên có thể.”
Bạch Đường Sinh đưa mắt nhìn thiếu nữmột cái, tay cô nắm lấy góc áo, quần áo cũng nhăn rồi.
Cậu suy nghĩ: “Hy vọng Hy Hy mãi hạnh phúc, vui vẻ đến già.”
Bạch Đường Sinh không dùng từ “Chúc” khách sáo, chữ “Hy vọng” này giữa hai người xa lạ ngược lại càng thêm cảm giác thân thiết, như một dòng nước ấm chảy trong lòng người.
Khi hạ nét bút cuối cùng, nước mắt của thiếu nữ cũng rơi xuống. Nhận thấy được ánh mắt của Bạch Đường Sinh, cô quay đầu đi, nước mắt không kìm được rơi lã chã, nhưng tay lại cố chấp không lau.
Bạch Đường Sinh đưa cho Hy Hy một tờ khăn giấy, không an ủi bừa bãi mà đợi một lúc rồi mới hỏi: “Hi Hi làm sao vậy?”
“Em khổ lắm…” Thiếu nữ đột nhiên ngồi sụp xuống, “Em khổ sở lắm rồi…”
“Em không vui, mỗi ngày em đều không vui vẻ nổi. Nhưng bọn họ chưa bao giờ quan tâm em có hạnh phúc không.”
“Vì sao lại không vui?”
“Bọn họ đưa em ra nước ngoài du học, nói có thể nhận được giáo dục tốt hơn.” Thiếu nữ ôm mặt, “Đâu phải như vậy, em không được bất kỳ ai ở nơi này chào đón, luận văn của em sẽ bị giáo viên cố tình đánh rớt, bạn học xa lánh, cô lập em. Một mình em ở đây, ngày nào cũng thấy khó sống. Một mình đi dưới ánh mắt trời, cảm thấy vô cùng cô độc…”
“Mỗi khi em gọi điện thoại về, bọn họ sẽ mắng em, mắng em vì sao không biết hiểu cho họ. Ngày ngày họ đi sớm về khuya kiếm tiền, chỉ là để cho em được sống tốt hơn, vì sao em còn không biết điều như vậy…”
“Mỗi ngày lòng em đều bị xiết đến đau đớn. Em lén chạy về, nị bọn họ dựa gần dạy dỗ một trận, lại bị gửi đi… Bọn họ bảo em hiểu chuyện chút đi, ngày nào bọn họ cũng bận rộn làm việc đã đủ mệt rồi…”
Hy Hy ngẩng đầu, đôi mắt đỏ đến phát sưng: “Anh ơi, có phải em không đủ hiểu chuyện hay không…”
Bạch Đường Sinh xoa đầu cô, “Không có, không phải em không đủ hiểu chuyện, là bọn họ không hiểu được nỗi khổ của em.”
Tiếp viên đi tới, lễ phép nói với bọn họ có thể xuống máy bay rồi. Bạch Đường Sinh lấy hành lý giúp Hy Hy, xuống máy bay. Người ở sân bay chen chúc, vốn là nơi náo nhiệt lại có vẻ có lạnh lẽo.
Nơi này ai ai cũng có màu tóc khác màu bạn, dáng vẻ khác bạn, đến màu mắt cũng không giống nhau.
Bất đồng ngôn ngữ bất đồng hành vi cử chỉ, không điều gì là không nhắc nhở, bạn là người từ bên ngoài đến, không hợp với nơi này.
“Hy Hy, em phải vì bản thân mà vui vẻ.”
Trước khi tạm biệt, Bạch Đường Sinh cười với cô, mang theo vài phần dịu dàng thật tâm.
“Nhưng em chỉ có khổ sở thôi.”
“Em có dùng Weibo không?”
“Dùng ạ.”
“Vậy mỗi ngày nếu em gặp được chuyện buồn thì cứ nhắn cho anh, anh có thể làm người lắng nghe.”
Thật ra con người đôi khi sẽ đau khổ, chỉ là do vài chuyện không thoải mái, đọng lại ở trong lòng, không có ai để bày tỏ, không ai thấu hiểu, cũng không có nơi phát tiết.
Cho nên nó ngày càng nghiêm trọng, uất ức cũng bị phóng đại lên, hết chuyện này đến chuyện khác nặng nề đè lên trái tim. Qua thời gian dài, trái tim không gồng gánh nổi nữa, sẽ bắt đầu đau.
Bạch Đường Sinh cho Hy Hy một cái ôm, hành động này nằm ngoài dự đoán của Hy Hy, cũng nằm ngoài dự đoán của chính cậu.
Bạch Đường Sinh không thích có tiếp xúc cơ thể với người bình thường. Đổi lại nếu là lúc vừa sống lại, gặp được cô gái này chắc cũng chỉ ký tên, an ủi như theo trình tự vài câu rồi đi.
Nhưng hôm nay không vì biết sao, cậu lại muốn đối xử thật lòng với thiếu nữ này.
Có lẽ là cho đến nay dịu dàng Ô Bách Chu dành cho cậu đã quá vẹn toàn, khiến cậu không thể không trao chút dịu dàng ấy đi để nó không tràn ra ngoài.
Bạch Đường Sinh đi đến chỗ Ô Bách Chu cách đó không xa, cậu ôm chặt lấy Ô Bách Chu, chôn mặt ở cổ hắn: “Em rất nhớ anh.”
Ô Bách Chu nghiêng đầu hôn lên tóc cậu: “Tôi cũng nhớ em.”
Xung quanh có không ít ánh mắt đều đổ dồn đến, dùng ngôn ngữ xa lạ mà cúi đầu giao tiếp.
Bạch Đường Sinh không quan tâm những ánh mắt ấy, gác cằm trên vai hắn, “Em nghĩ, không biết mấy đời trước mình làm được chuyện tốt gì mới có thể gặp được anh…”
Ô Bách Chu bị cậu chọc cười: “Nói không chừng điều ước trước khi chết* của tôi là muốn gặp được em.”
(*)死求, không hiểu chữ này nghĩa là gì hết, hán việt là tử cầu.
Hai người ôm một lát rồi buông ra, Bạch Đường Sinh vẫy vẫy tay với Hi Hi đang đứng từ xa nhìn lại, sau đó lên xe cùng Ô Bách Chu.
Trợ lý lần này đến chăm sóc Ô Bách Chu là một cô gái tên Lý Trừng, khó nhìn ra tuổi tác cụ thể, song thoạt nhìn rất giỏi giang.
Cô ngồi trên ghế lái: “Chào thầy Bạch.”
Bạch Đường Sinh gật đầu đáp lại, “Chào chị.”
“Vừa nãy tôi thấy em ôm cô ấy.”
Bạch Đường Sinh sửng sốt, phản ứng lại, “Cô ấy là một fan, gặp trên máy bay, cảm giác cả người cô ấy có chút tiêu cực, em liền an ủi một chút…”
“Tôi cũng tiêu cực.” Ô Bách Chu ôm chầm lấy eo Bạch Đường Sinh, “Thầy Bạch cũng an ủi tôi đi nhé?”
Bạch Đường Sinh tranh thủ Lý Trừng ở đằng trước không chú ý, hôn một cái bên môi Ô Bách Chu, “Ghen tị à?”
“Không có, tôi không đến mức đến chuyện này cũng ghen, dù sao về sau cô ấy cũng sẽ không có dính líu gì tới em.”
Do là xe thương vụ*, nên hai người ngồi ở phía đuôi, có chỗ ghế phía trước che đi, làm chút chuyện lén lút cũng không có gì xấu hổ.
(*)Ở vn mình cứ hay gọi chung là limousine ấy.
Ô Bách Chu vuốt ve cơ trên eo Bạch Đường Sinh: “Tôi đã muốn em rồi.”
Trở lại khách sạn, khi vừa vào đến cửa, Bạch Đường Sinh đã bị Ô Bách Chu bế lên đặt trên đó. Chân Bạch Đường Sinh chơi vơi, chỉ có hai tay níu lấy bả vai Ô Bách Chu mới có chút cảm giác an toàn.
Ô Bách Chu hôn vừa sâu vừa nhiệt liệt, thu lấy mọi không khí trong khoang miệng cậu, dữ dội như muốn nuốt cậu vào trong bụng vậy.
Bạch Đường Sinh dứt khỏi nụ hôn này, nhịp thở trở nên dồn dập, ý thức đã có chút mơ hồ, trong đầu chỉ có một suy nghĩ vô cùng rõ: Người đàn ông đang ôm cậu, hôn cậu, còn muốn tiến vào bên trong cậu này là Ô Bách Chu, là may mắn lớn nhất cuộc đời này của cậu.
Đến khi Bạch Đường Sinh thoát ra từ cảm giác gần như hít thở không thông, cậu đã bị Ô Bách Chu kéo đến phòng ngủ, tay Bạch Đường Sinh chống phía sau, nhướng nửa thân trên nhìn Ô Bách Chu: “Vội vậy sao? Không tắm rửa trước à?”
Người Ô Bách Chu áp xuống: “Làm xong rồi tắm.”
Bạch Đường Sinh lùi về sau, “Em ra mồ hôi.”
Ô Bách Chu nắm cổ chân cậu, kéo về phía mình, “Để tôi ăn món khai vị trước đã…”
Khai vị trước khi dùng cơm cũng không dễ mà kết thúc, tốn gần một giờ.
Hai người từ giường đến phòng tắm, ra thảm trải trước giường rồi lại về trên giường. Lăn lộn hết buổi sáng, trong lúc này cũng ăn ý mà không ai quấy rầy bọn họ.
Cuối cùng, hai người đều hết sạch sức lực, cùng nhau nằm trong bồn tắm, nhắm mắt lại hưởng thụ nước ấm bao bọc lấy.
Bạch Đường Sinh dựa vào người Ô Bách Chu, “Hôm nay anh xin nghỉ à?”
“Ừ.” Ô Bách Chu nói.
“Không sao chứ?” Bạch Đường Sinh hỏi.
“Có thể thông cảm.” Ô Bách Chu cười thấp, “Đạo diễn tặng cho tôi một đống đồ tình thú, tôi sợ em mệt nên cũng chưa dùng cái nào.”
“… Bây giờ em cũng đâu có thoải mái bao nhiêu.”
“Không sao, chờ hai ngày nữa chúng ta thử vài thứ thử xem, em sẽ càng không “thoải mái”…”
Khóe mắt Bạch Đường Sinh còn có chút phiếm hồng, trên người đầy những dấu hôn. Ô Bách Chu rất thích để lại dấu vết trên mỗi một vị trí trên người cậu. Trên cổ, ngực, trong cánh tay, eo, cơ bụng, cả phần thịt mềm bên trong đùi, có cả bắp chân đến cổ chân, không một tấc da nào thoát nạn.
Ngay cả nốt son trên sườn mũi cũng có vết nhợt nhạt, là lưu lại khi Ô Bách Chu va chạm thân thể ngậm ở trong miệng.
“Mệt quá… Không muốn cử động.”
Phòng ngủ này đã bị đạp tan nát đến thảm không nỡ nhìn, may mà là phòng ngủ phụ. Ô Bách Chu ôm Bạch Đưởng Sinh vắt ngang trên người mình sang phòng ngủ bên cạnh, hai người ôm nhau chen vào trong ổ chăn.
“Mệt thì cứ ngủ đi.” Ô Bách Chu hôn lên nốt ruồi đỏ bên sườn mũi Bạch Đường Sinh, “Ngủ một lát chúng ta dậy ăn cơm.”
“Ừm…” Bạch Đường Sinh mơ mơ màng màng ôm lấy eo Ô Bách Chu.
– ———————-
希希, Hy Hy. Chữ hy trong hy vọng.