Trong khoảng thời gian này, Ô Bách Chu và Bạch Đường Sinh đều rất bận. Bên phía đoàn phim Ô Bách Chu sắp xếp thời gian rất gấp, vì muốn theo kịp Tết Âm Lịch nên liều mạng mà rút ngắn thời gian quay phim.
Bạch Đường Sinh thì đỡ hơn, bộ phim cậu thử vai dự tính khoảng tháng tư sang năm sẽ chiếu, thời gian vẫn còn khá dư dả.
Nhưng dù cho Ô Bách Chu bận bao nhiêu, mệt mỏi cỡ nào, mỗi ngày hắn đều sẽ gọi cho Bạch Đường Sinh.
Hai người cũng không nói chuyện gì khác, chỉ nói chút chuyện thường ngày, có ăn cơm đúng giờ không, có mệt hay không, hôm nay đoàn phim đã xảy ra chuyện gì.
Bọn họ ăn ý mà tránh đi nụ hôn trước đó, hai người đều không hỏi đối phương rốt cuộc có ý gì, cứ như là chưa từng xảy ra.
Sau khi đoàn phim bên này đều đã dàn xếp ổn thỏa, Bạch Đường Sinh liền thúc giục Tề Kỳ sang chỗ Ô Bách Chu. Nói cho cùng, mỗi lần nghe được giọng nói mệt mỏi khàn khàn của Ô Bách Chu trong điện thoại cậu đều sẽ đau lòng.
Bên chỗ cậu có Hà Nhiên chăm sóc, nhìn chung cũng không có gì phải đặc biệt phải chú ý. Ô Bách Chu còn bảo Tề Kỳ giúp cậu lấy thêm một lọ thuốc ngủ nữa, đặt bên người cậu, còn cố ý dặn dò một ngày chỉ có thể uống một viên.
Lần này vai Bạch Đường Sinh đóng là nam chính bộ phim, một người đàn ông sự nghiệp thành công hoàn mỹ.
Nữ chính là thanh mai trúc mã của y, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Khi nam chính tự mình gây dựng sự nghiệp, nữ chính kiên quyết từ chức ở công ty nổi tiếng, đến dốc sức giúp nam chính mở mang.
Cô đã bắt đầu yêu thầm nam chính từ lâu, nhưng lại vì đối phương chưa bao giờ thể hiện tình cảm gì khác với cô cho nên mới chậm chạp không dám thổ lộ tâm ý.
Sau đó nam chính và nữ phụ được bạn bè giới thiệu, hơn nữa cũng đã đến tuổi kết hôn, hai người bắt đầu yêu đương. Nữ chính một bên chôn chua xót trong lòng, một bên chúc phúc cho hai người.
Nhưng không bao lâu, nữ phụ lại chia tay với nam chính, nguyên nhân là do cô không chấp nhận được bên cạnh nam chính có một người bạn thân khác giới quan hệ tốt như vậy. Thậm chí vì cô sinh bệnh mà có thể bỏ hẹn hò với bạn gái chạy đến chăm sóc.
Sau khi nữ chính biết hai người chia tay đã định tỏ tình, nhưng lại do sinh bệnh nằm viện phát hiện mình bị ung thư dạ dày.
Giai đoạn cuối.
Đây là cái giá cho tuổi còn trẻ cô đã không màng thân thể ngày đêm quần quật làm việc, vì giúp nam chính kéo đầu tư mà đi xã giao chuốc hết ly này đến ly khác.
Người đàn ông cô yêu thực hiện được ước mơ của mình, cô vì thế mà sắp phải trả giá bằng mạng sống.
Người đóng vai nữ chính là một diễn viên nữ Đào Nghệ, trông xinh đẹp đầy anh khí, nhưng lại là một tân binh vừa mới tối nghiệp học viện điện ảnh.
Nhà đầu tư là chú của cô, bộ phim này cũng coi như là đưa cô ra mắt.
Đáng tiếc kỹ năng diễn của Đào Nghệ thật sự chẳng ra gì.
Đạo diễn bất đắc dĩ mà lại kêu dừng lần nữa: “Tâm thái bây giờ của cô và lúc trước đã khác nhau. Sau khi cô phát hiện mình bị ung thư thì không còn tâm lý ngượng ngùng yêu thầm trước kia nữa, cô…”
Đạo diễn hận rèn sắt không thành thép mà mắng: “Cô tốt xấu gì cũng là từ danh giáo ra, sao lại đờ đẫn như vậy?”
Đạo diễn này cũng là người nóng tính, tức lên hoàn toàn không quản trời trăng mây gió gì. Cái gì mà cháu gái nhà đầu tư, mắng cho đã mồm rồi tính.
Đào Nghệ vốn ở trong phim cũng chưa từng khóc, nhưng bây giờ lại bị đạo diễn mắng khóc.
Bạch Đường Sinh ở một bên nhìn có chút bó tay. Cảnh này gần như ngày nào cũng thấy, cảnh nữ chính đệ đơn từ chức với nam chính hôm nay đã diễn không dưới mười lần rồi.
Bạch Đường Sinh đưa một tờ khăn giấy cho Đào Nghệ trốn ở góc phòng lau nước mắt, “Khóc cũng vô dụng. Trong phim khóc mới có người xem cô, ngoài phim khóc sẽ không có ai đến dỗ cô.”
Đào Nghệ thút tha thút thít nức nở nói: “Thầy Bạch, có phải em không không thích hợp đóng phim không?”
Cô lau nước mắt, “Nhưng em không nắm bắt được cảm xúc này, em lớn như vậy mà tay khác phái còn chưa từng nắm…”
Bình tĩnh mà suy xét, nếu bộ phim này quay tốt tuyệt đối sẽ là một bộ chiếu rạp doanh thu khủng. Nhưng nữ chính hiển nhiên mới là trung tâm của bộ phim, nhân vật này cũng vô cùng thách thức kỹ năng diễn xuất.
Bạch Đường Sinh hỏi: “Cô có từng yêu thầm bao giờ chưa?”
Đào Nghệ đỏ mắt lắc đầu. Gia cảnh cô tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn người theo đuổi nhiều đếm không xuể, tất nhiên cũng chưa từng có chuyện yêu thầm chua xót này.
Bạch Đường Sinh châm chước nói: “Cảnh diễn hôm nay là cô muốn từ chức với tôi, cô có biết vì sao khi này không chỉ cô không thổ lộ mà còn muốn từ chức không?”
Đào Nghệ chần chờ: “Bởi vì em bị ung thư dạ dày, cơ thể không chịu nổi công việc dày đặc…”
Bạch Đường Sinh thở dài, kiên nhẫn nói: “Trước kia cô yêu thầm tôi nhưng không nói bởi vì lo rằng tôi không thích cô. Bây giờ cô vẫn yêu thầm tôi, nhưng không nói là bởi vì cô sợ lỡ như tôi thích cô.”
“Cô biết bản thân mình không sống được bao lâu, không muốn tạo gánh nặng cho người mình yêu. Có lẽ sẽ có người nói vì sao không nắm lấy thời gian cuối cùng này mà trân trọng?”
Bạch Đường Sinh chậm rãi nói: “Bởi vì cô quá yêu… Tôi. Cô sợ sau khi thổ lộ tôi không thích cô nhưng lại vì áy náy mà cả đời đều mang gánh nặng. Cô cũng sợ lỡ như tôi thích cô mà cả đời sẽ chịu dằn vặt vì cô mất đi, một mình cô đơn sống cả đời này.”
“Cho nên cô quyết định rời xa tôi, lấy cớ mệt mỏi muốn ra ngoài thả lỏng. Trên thực tế là vì không để tôi phát hiện sự thật bị ung thư của cô, sau đó một mình một người chậm rãi chờ đợi cái chết gõ cửa.”
Đời trước Bạch Đường Sinh cũng từng giảng diễn cho rất nhiều người, nhưng sống lại đời này thì đây là lần đầu tiên.
Cảnh diễn sau hai lần NG cũng thuận lợi mà qua. Đào Nghệ hiển nhiên là tâm tính con gái mới lớn, sau khi được đạo diễn khen ngợi một câu liền vui vẻ muốn bay lên.
Cô chạy đến trước mặt Bạch Đường Sinh đang uống nước, “Thầy Bạch à cảm ơn anh!”
“Anh giảng diễn rất hay, nhưng mà em còn cảm thấy suy nghĩ của nữ chính không đúng lắm.”
Bạch Đường Sinh có chút kinh ngạc, ngẩng đầu lên: “Vì sao?”
Đào Nghệ nghiêm túc nói: “Nữ chính bị ung thư sợ nam chính thật sự thích cô ấy mà không dám thổ lộ, sợ tăng gánh nặng. Nhưng nếu nam chính thật sự thích cô ấy, vậy không thổ lộ nam chính không phải là vẫn thích cô ấy sao. Phần yêu thích này sẽ không thay đổi vì lựa chọn của nữ chính, mà nam chính sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày phát hiện nữ chính đã rời khỏi thế giới này. Vậy đến lúc đó anh ấy vẫn sẽ thương tâm, sẽ đau khổ.”
“Đều như vậy, thế không bằng trong thời gian cuối cùng mà lưu lại cho người ở lại một chút hồi ức, như vậy tương lai khi nhớ về nữ chính ít nhất sẽ không có quá nhiều tiếc nuối.”
“Anh ấy sẽ nghĩ, tôi đã từng cùng người tôi yêu thương tâm ý tương thông, chúng tôi đã từng ở bên nhau. Mặc dù khoảng thời gian ấy vô cùng ngắn ngủi nhưng cũng rất tốt đẹp.”
Bạch Đường Sinh hoàn toàn ngây ngẩn cả người, bị Đào Nghệ nói cho không biết nói gì, cậu cười khổ: “Tâm thái mỗi người đều không giống nhau, vị trí hoàn cảnh cũng khác, cô không thể bảo ai cũng nghĩ thoáng như vậy được.”
“Thích là có sâu có cạn, nếu trước đó không ở bên nhau, phần yêu thích này chỉ bấy nhiêu.” Hai tay Bạch Đường Sinh kéo ra một khoảng cách dài: “Sau khi ở bên nhau, phần yêu thích này ngày một lớn, trở nên sâu nặng, từ lúc bắt đầu nó là một chút tình cảm biến thành khiến cô không thể…”
“Vậy người ở lại không phải sẽ càng đau khổ ư?”
Đào Nghệ trầm mặc trong chốc lát: “… Dù sao nếu là em, em sẽ mặc kệ mấy chuyện này!”
“Dù sao em cũng phải chết, còn nghĩ đến những chuyện này, chờ em chết rồi, anh ấy có đau khổ hay không em cũng chẳng biết. Cho dù có đau khổ em cũng chẳng buồn được, em không quan tâm nhiều chuyện như vậy.”
– –
Buổi tối khi dừng quay, Bạch Đường Sinh tản bộ bên ngoài chốc lát mới đi về hướng khách sạn. Bây giờ đã là tháng 11, không khí lạnh đã bắt đầu lan tràn.
Bạch Đường Sinh mặc có chút mỏng, khi trở lại khách sạn trên người đều đã lạnh cóng.
Cậu lấy thẻ phòng ra mở cửa, bất ngờ phát hiện đèn bên trong vẫn sáng.
Trên sô pha trong phòng có một bóng người, như là nghe được tiếng mở cửa vì thế đứng lên, mỉm cười nhìn cậu.
Bạch Đường Sinh cảm giác được nhịp tim đập “thình thịch” của mình, giống như là muốn thoát khỏi máu thịt cậu chạy đến chỗ người trước mặt này.
“Thầy Ô, sao anh… Lại đến?”
Ô Bách Chu đi đến, kéo Bạch Đường Sinh đang ngẩn ra ở cửa vào phòng, nhẹ nhàng ôm vào trong lòng.
Bạch Đường Sinh nghe thấy Ô Bách Chu nhẹ giọng nói bên tai mình: “Tôi có chút nhớ em, cho nên tôi tới.”
Cậu bị quả bóng thẳng bất thình lình này của Ô Bách Chu này làm cho không kịp đề phòng. Máu cả người đều bắt đầu sôi trào lên, đốt rụi lý trí, xua tan băn khoăn của cậu.
Hai người đã hơn một tháng không gặp mặt, nhớ nhung đối phương không chỉ có mình Ô Bách Chu.
Buổi tối khi Bạch Đường Sinh không ngủ được sẽ tìm phim cũ của Ô Bách Chu mà xem. Xem hết lần này đến lần khác, như là muốn khắc ghi dáng hình người này hòa vào trong máu thịt.
Lát sau, Ô Bách Chu buông Bạch Đường Sinh ra, hắn nhìn quần áo mỏng manh của Bạch Đường Sinh mà thở dài: “Em chăm sóc mình như vậy à?”
Cánh tay thả bên người của Bạch Đường Sinh nhẹ nhàng nắm lại, cậu nhắm mắt, nhẹ giọng nói: “Em cũng nhớ anh.”
Cậu tiến lên chủ động ôm chặt lấy Ô Bách Chu, dán mặt bên cổ Ô Bách Chu. Lạnh lẽo trên người như tiêu tan trong nháy mắt, chỉ còn lại nhiệt độ cơ thể ấm áp của người bên cạnh.
Đúng là đòi mạng…
Ô Bách Chu ôm lấy lưng Bạch Đường Sinh, khẽ cười nói: “Thật ra vừa nãy tôi nói dối, tôi không phải là có chút nhớ em…”
Hắn hôn hôn lên tai Bạch Đường Sinh, “Tôi là rất nhớ em.”
Ô Bách Chu đến cũng là vì khi lén liên lạc với Hà Nhiên, Hà Nhiên thành thật khai báo trạng thái của Bạch Đường Sinh không ổn lắm. Thời gian ngẩn người ngày càng nhiều, trừ khi đóng phim ra cũng ít nói hơn.
Ô Bách Chu ép lịch diễn năm ngày bên kia thành ba ngày mới miễn cưỡng rút được thời gian đến gặp Bạch Đường Sinh.
Cho dù như vậy, nhiều nhất hắn cũng chỉ có thể ở lại chỗ này một đêm, giữa trưa mai phải bay về.
Hai người tắm rửa xong, không nói lời nào mà nằm trên giường, không làm bất cứ chuyện gì, chỉ nói chuyện phiếm vô cùng đơn giản.
Bọn họ mặt đối mặt nằm nghiêng, tay Ô Bách Chu đặt trên eo Bạch Đường Sinh, nhẹ nhàng mà kéo người vào trong ngực mình.
“Gần đây số lần mất ngủ nhiều không?”
Bạch Đường Sinh ăn ngay nói thật: “Vẫn ổn, bình thường em sẽ uống một viên thuốc ngủ trước.”
Ô Bách Chu gật đầu, càng ôm người chặt hơn, cánh tay dù cách lớp vải dệt mỏng vẫn có thể cảm nhận được da thịt dẻo dai che bên trong: “Đường Sinh… Tôi muốn hôn em.”
Bạch Đường Sinh khựng lại một chút, ngẩng đầu lên, chủ động hôn lên mặt Ô Bách Chu.
Đầu tiên cậu nhẹ nhàng chạm vào đôi mắt Ô Bách Chu, hàng lông mi thon dài quét trên môi cậu, có chút ngứa.
Cậu theo đôi mắt dời xuống, tới trên mặt, mũi, cuối cùng mới là cánh môi hồng nhạt kia.
Ô Bách Chu để mặc cho cậu làm, không hề phản kháng, chỉ là tay nắm lấy eo cậu ngày càng chặt.
Bạch Đường Sinh hôn mút lấy môi Ô Bách Chu một lát, sau đó dùng đầu lưỡi cạy hàm răng đối phương ra, tiến vào khoang miệng mềm mại.
Cho dù là người lạnh nhạt đến thế nào, khoang miệng của họ nhất định cũng ấm áp, mềm mại.
Bạch Đường Sinh tận tâm hôn đối phương, không khí xung quanh bắt đầu dần nóng lên. Cả hai quấn lấy nhau trong ổ chăn, thiêu nóng hai người bình thường xưa nay đều lý trí đến biến thành thần chí mờ mịt.
Ô Bách Chu xoay người nắm thế chủ động, hắn đè người ở dưới thân, dịu dàng triền miên mà hôn xuống. Bạch Đường Sinh thuận thế ôm lấy cánh eo thon chắc của Ô Bách Chu, xúc cảm cực nóng xoay chuyển trong lòng bàn tay cậu.
Nụ hôn này giằng co mười tới phút, tay Ô Bách Chu chống bên người Bạch Đường Sinh. Hai người phát ra tiếng thở dốc trầm thấp, vì lâu không hít được không khí mới, cũng vì tên đã lặng lẽ căng trên dây, đang muốn bắn ra.
– —————
Thật ra tuổi tinh thần thì hai người bằng nhau, nhưng mà ở hiện tại Ô Bách Chu lại cách Bạch Đường Sinh khoảng 6 tuổi, với tính cách của anh ta tôi nghĩ là xưng hô tôi em thì vừa hợp hơn anh em ấy hmu cảm nghĩ riêng thôi tại cái này cũng gu mng thông cảm.