• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiệc sinh nhật là vào buổi tối, hai người chuẩn bị lái xe đến. Bạch Đường Sinh chọn một chiếc áo sơ mi tay dài màu xanh nhạt, lí do đương nhiên là muốn che khuất vết đỏ bị còng xiết trên cổ tay.

Ô Bách Chu cũng không ngờ sẽ có vết đậm như vậy. Hắn nhìn mà có chút đau lòng, nhờ dì Mai đổ một túi nước ấm cho Bạch Đường Sinh mang theo đắp trên đường.

“Sao tối hôm qua khi làm em lại không thấy anh lưu tình đi?” Bạch Đường Sinh ngồi trên ghế phụ dở khóc dở cười: “Không nghiêm trọng vậy đâu, chỉ là nhìn có chút quá thôi.”

Ô Bách Chu mặt không đỏ tim không đập mà nói: “Về sẽ vứt nó đi.”

“Ừ.” Bạch Đường Sinh nghiêng đầu nhìn sườn mặt Ô Bách Chu, “Thứ khác cũng vứt luôn?”

Ô Bách Chu do dự một chút: “Thứ khác… Có thể giữ lại trước.”

“…”

Bạch Đường Sinh đã dự cảm được tương lai cỉa bản thân sẽ không tốt lành gì. Cậu có chút buồn ngủ, vì vậy chỉnh hạ ghế, nằm nghiêng mặt đối diện với Ô Bách Chu chuẩn bị ngủ một giấc.

Cậu xem như tự mình trải nghiệm được thế nào gọi là toàn thân bủn rủn vô lực. Buổi trưa trước khi rời giường còn suýt nữa nhũn chân ngã xuống đất.

Tuy rằng đã là ngày xuân, nhưng Ô Bách Chu vẫn sợ Bạch Đường Sinh cảm lạnh. Bạch Đường Sinh không thích mở điều hòa trong xe, hắn liền thừa dịp dừng đèn đỏ cởi áo khoác của mình ra đắp lên người Bạch Đường Sinh.

Nhìn khuôn mặt thiếp đi yên bình của Bạch Đường Sinh, trong lòng Ô Bách Chu vừa mềm vừa ấm. Tàn nhẫn hôm qua muốn làm người ta đến chết không biết đã biến đi đâu mất, chỉ còn lại tràn ngập dịu dàng.

Tâm trạng tốt này đến khi xe chạy tới nhà cũ vẫn không biến mất, hắn dừng xe rồi lại không nỡ gọi Bạch Đường Sinh dậy, nhưng bên ngoài đã có người đi tới.

“Tiểu thiếu gia, cậu đã trở lại rồi? Tôi giúp cậu đi đỗ xe.” Một người đàn ông mặc chính trang đi tới.

“Ừm, chờ tôi một chút.”

Ô Bách Chu đi đến bên ghế phụ, mở cửa xe giúp Bạch Đường Sinh tháo dây an toàn, hắn hôn lên môi Bạch Đường Sinh một cái: “Chúng ta tới rồi.”

“Ưm…” Bạch Đường Sinh mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thắy Ô Bách Chu lại theo bản năng mà ôm hắn, trao nhau một nụ hôn ướt át.

“Thật ra tôi không ngại hôn em ở đây đâu.” Ô Bách Chu chống lên ghế cười khẽ: “Nhưng bên ngoài đã có vài người đến rồi, em thật sự muốn công khai chủ quyền sao cục cưng.”

Bạch Đường Sinh lập tức tỉnh táo lại, cậu xoa xoa mi tâm, theo Ô Bách Chu xuống xe.

Thấy Ô Bách Chu nói với người đàn ông bên cạnh: “Phiền cậu rồi, A Cát.”

“Không phiền ạ.”

Mặc dù vừa nhìn thấy tiểu thiếu gia hôn môi một người đàn ông, song sắc mặt A Cát vẫn như cũ, chẳng hề dao động, anh ta bình tĩnh nhận chìa khóa xe, lái xe rời đi.

“Anh họ, anh Sinh, hai người đến rồi?” Chúc Thuần Thấm và Mã Kiều tay kéo tay đi tới: “Chúng ta cùng nhau vào nhé?”

“Ừm.”

Bạch Đường Sinh đáp lại một cụ cười, cứ cảm thấy này hai thiếu nữ này rất thú vị, ngày hôm qua còn vẻ mặt tò mò đánh giá cậu từ trên xuống dưới, hôm nay gặp trên mặt đã hiện đầy thiện ý.

Trong sảnh đã có không ít người, nói trang hoàng địa điểm, thật ra chỉ là tân trang, thêm các vật trang trí. Song thoạt nhìn đơn giản hào phóng, là kiểu Ô Bách Chu sẽ không ghét, xem ra Mã Kiều là đã dốc công sức rồi.

Vẻ mặt mọi người trong sảnh không giống nhau, ánh mắt đồng loạt phóng đến chỗ Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu. Dù sao hai người cũng đi cách nhau vô cùng gần, tuy không có quá nhiều tiếp xúc tứ chi, nhưng quanh người lại cảm giác như có một làn ranh chia cách bọn họ với người ngoài, không ai có thể chen vào.

Nhanh chóng có người chú ý đến đôi nhẫn trên ngón áp út bọn họ, một người phụ nữ nhỏ giọng nói gì đó bên tai Chúc Hoán.

Chúc Hoán khẽ nhíu mày, người mặc váy dài đi tới: “Nào, hôm nay cũng không có gì đặc biệt, chỉ là người trong nhà cùng nhau ăn một bữa cơm thôi.”

Bà không có cố tình làm khó Bạch Đường Sinh, vẻ mặt bình thản: “Bách Chu, đi nói chuyện với bà con đi.”

Ô Bách Chu dừng một chút, không cự tuyệt, hắn nghiêng đầu nói với Bạch Đường Sinh, “Cùng đi với tôi.”

Sắc mặt Chúc Hoán trầm đi: “Con đưa cậu ta đến trước mặt bà là muốn khiến bà tức chết sao?”

Ô Bách Chu vẫn không muốn đổi ý, Bạch Đường Sinh lắc đầu, nói với Ô Bách Chu nói: “Anh đi đi, em ở đây chờ anh.”

Dưới sự kiên trì của Bạch Đường Sinh, Ô Bách Chu rời đi trước, còn lại Bạch Đường Sinh và Chúc Hoán đối diện với nhau.

Cuối cùng là Chúc Hoán thở dài trước: “Không phải tôi làm khó cậu, nhưng bà lớn tuổi rồi, không chịu được kích thích. Bà rất tinh mắt, hai đứa có chút thân mật nào bà có thể nhìn ra quan hệ ngay.”

“Không sao, con hiểu.”

Bạch Đường Sinh lắc đầu, khi thái độ Chúc Hoán bình thường cậu cũng sẵn lòng hiền lành đáp lại. Vừa rồi không thuận theo ý Ô Bách Chu đi cùng hắn là do khi Ô Bách Chu nghe thấy chữ “bà cố”, vẻ mặt hắn rõ ràng dịu dàng đi trong chớp mắt, cậu không muốn khiến Ô Bách Chu khó xử.

“Vậy là tốt rồi.” Chúc Hoán xoay người, “Cậu có thể đi dạo mọi nơi, nhà cũ không có gì khác diện tích lớn, phong cảnh đẹp.”

“Vâng.”

Nói là chỉ có người trong nhà, nhưng số người góp mặt hôm nay vượt ngoài tưởng tượng của Bạch Đường Sinh, sợ là chỉ cần là thân thích có dính dáng thì đều tới cả nhỉ?

Bạch Đường Sinh đi đến dãy phụ, nơi này là một khu vườn nhỏ, không có ai, chỉ có mấy cái xích đu lay động.

Bạch Đường Sinh tìm một cái ngồi xuống, cậu phát hiện phong cảnh khá giống với khu vườn phía sau nhà của cậu và Ô Bách Chu. Trồng đầy hoa cỏ, lại vừa hay là mùa xuân, rực rỡ trùng trùng lên nhau, tràn đầy sức sống sắc xanh, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui.

“Hi!”

Bạch Đường Sinh quay đầu lại, là Chúc Thuần Thấm và Mã Kiều.

“Bọn em có thể ngồi ở đây không?”

Bạch Đường Sinh cười: “Đây không phải nhà tôi, muốn ngồi ở đâu là tự do của hai đứa.”

Chúc Thuần Thấm và Mã Kiều cười nhạt, ngồi xuống. Mã Kiều thoạt nhìn có chút căng thẳng, Chúc Thuần Thấm hơi kéo lấy quần áo cô ánh mắt ngầm nói gì đó.

Bạch Đường Sinh làm như không nhìn thấy cử chỉ nhỏ của hai người. Qua mấy chục giây, Mã Kiều mới lấy hết can đảm nói: “Bọn em vừa mới thấy anh với anh Bách Chu hôn môi.”

“Ừ, cho nên?”

Mã Kiều xua xua tay: “Em không có ý gì khác, em chỉ là muốn hỏi anh và anh Bách Chu đã ở bên nhau bao lâu rồi?”

Bạch Đường Sinh nhìn cô một cái, trả lời: “Gần nửa năm rồi.”

Mã Kiều “À” một tiếng lại hỏi: “Các anh định bên nhau như vậy luôn sao, cả đời?”

“Ừm, nếu không thì?”

Bạch Đường Sinh quơ quơ chiếc nhẫn trên tay với cô.

Mã Kiều nhanh chóng liếc mắt nhìn một cái, lại có chút mất mát cúi đầu. Bạch Đường Sinh không có hứng thú an ủi tình em gái nhỏ thất tình, hơn nữa còn là tình địch, ba người nhất thời yên lặng không nói gì.

Mã Kiều qua hồi lâu mới ngẩng đầu lên, “Anh không cần xem em như tình địch đâu, tuy em thích anh Bách Chu, nhưng anh ấy vốn không hề để ý đến em. Hai nhà có ý định liên hôn, nhưng chỉ cần anh Bách Chu khônh đồng ý thì cũng không thể nào thành được.”

Nói xong cô lại nhanh chóng bổ sung: “Hơn nữa em cũng không muốn gả cho một người trong mắt không có em, chuyện đó quá mệt mỏi.”

Bạch Đường Sinh thật sự cười lên, mang theo chút thật lòng, “Rộng rãi một chút, em mới có thể sống vui vẻ.”

“Đúng vậy, bà cố cũng nói thế.”

Mã Kiều cười nói: “Hôm trước là em cứ đòi muốn đi theo, em chỉ là muốn nhìn xem người có thể khiến anh Bách Chu dừng chân tay trong tay có dáng vẻ thế nào.”

Chúc Thuần Thấm thấy bọn họ trò chuyện nhịn không được chen vào: “Em vẫn luôn cho rằng anh họ bị lãnh cảm* anh có biết không. Bây giờ nghĩ lại thì thật ra là do không gặp được người mình thích, không muốn làm bừa thôi.”

(*)Ờm, chính là không có nhu cầu tình dục đó, hoặc còn hay gọi là rối loạn chức năng tình dục.

“…” Lãnh cảm? Không hề có. Bạch Đường Sinh yên lặng kéo kín cổ áo, Ô Bách Chu vẫn còn xem như có chừng mực, tối hôm qua không để lại dấu trên cổ cậu, nếu không hôm nay cậu cũng chẳng biết sẽ ra ngoài kiểu gì.

Chúc Thuần Thấm không chú ý tới sắc mặt vi diệu của Bạch Đường Sinh, tiếp tục nói: “Trước kia em còn xem qua một bài đăng, nói là anh họ em vẫn luôn có thanh danh tốt trong giới, giữ mình trong sạch như vậy là do chuyện “kia” của ảnh không được.”

Chúc Thuần Thấm hạ giọng, nhanh chóng nhìn một vòng chung quanh: “Chủ thới phân tích đến như thật, nói anh họ không cứng nổi, suýt nữa là em tin rồi đó.”

Bạch Đường Sinh cảm giác nghe quen quen, chắc không phải là cùng một bài trước đó cậu xem đâu nhỉ.

Chúc Thuần Thấm tò mò hỏi: “Em tò mò lắm, anh họ có “mạnh” không?”

“…”

Trong nhất thời Bạch Đường Sinh không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, cũng không biết nên dùng vẻ mặt gì. May mà di động cậu đúng lúc vang lên, mở ra thì thấy là Diệp Dạng nhắn tới.

Diệp Dạng: Đàn anh ơi anh ở đâu vậy?

Bạch Đường Sinh: Hai người cũng đến à?

Diệp Dạng: Vốn là không đến, nhưng anh Bách Chu gọi em và Đông ca đến sợ hôm nay có lẽ anh ấy không bên cạnh anh được, bảo bọn em đến chơi với anh.

Trong lòng Bạch Đường Sinh ấm áp. Cậu nói vị trí cho Diệp Dạng, rất nhanh đã thấy hai người Diệp Dạng Hạ Đông sóng vai đi tới.

Bên này Chúc Thuần Thấm và Mã Kiều cũng bị người ta gọi đi mất, Bạch Đường Sinh khẽ thở phào.

“Sao rồi, có ai làm khó dễ anh không?” Diệp Dạng có chút nôn nóng hỏi.

“Không có, làm gì có ai rảnh rỗi như vậy đến đây chỉ để làm khó anh.”

Nói chi những người có thể xuất hiện ở bữa tiệc thế này ai cũng đều ngậm thìa vàng lớn lên, tố chất và giáo dưỡng là phẩm chất cần có. Chạy đến đây làm khó dễ dễ cậu, bị xấu mặt không chỉ riêng mình Bạch Đường Sinh.

Nếu thật sự muốn làm khó dễ, thì cũng sẽ không phải là bằng lời nói.

“Hai người định công khai trên mạng sao?” Hạ Đông kéo Diệp Dạng ngồi xuống, kéo người dựa vào vai hắn.

“Tạm thời không có ý định đó.” Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu đều không cố tình lảng tránh quan hệ của hai người, nhưng cũng không có ý định cố tình muốn công khai, thuận theo tự nhiên là được rồi.

Hạ Đông nhướng mày: “Vậy hai người khoe khoang như vậy sao?”

Bạch Đường Sinh thoáng sửng sốt, “Khoe khoang cái gì?”

Diệp Dạng tri kỷ mà mở di động ra, “Hai anh lên hot search vài ngày rồi, khoảng thời gian trước tham ban, làm khách mời, còn có ảnh chụp sân bay và đồng hồ đôi, lại thêm mèo lớn càng đáng yêu, thêm cả hôm nay mèo lớn ghen…”

“Từ từ…”

Vẻ mặt Bạch Đường Sinh mờ mịt, chuyện trước đó thì cậu biết, nhưng hôm nay “mèo lớn ghen” là cái quỷ gì?

Cậu mở Weibo ra xem, phát hiện là buổi chiều Ô Bách Chu đăng một cái Weibo, thời gian là khi bọn họ đang lái xe trên đường: Rất xin lỗi, mèo lớn trong nhà ghen tị, Phan Tây đã giao cho cho nhà người đại diện nuôi rồi, chị ấy sẽ đỗi xử với cô nhóc rất tốt.

[ Cho nên mèo lớn chính là người phải không. ]

[ Đm, gần đây thầy Ô đăng mấy cái Weibo sao cứ cảm thấy như là công bố tình yêu trá hình vậy? ]

[ Lầu trên nói đúng, trừ không chỉ tên nói họ ra thì gần như là thông báo với cả thế giới: Nhà tôi có người. ]

[ Thầy Ô đây là đang tiêm cho chúng ta một mũi dự phòng sao. ]

[ Thầy Ô sinh nhật vui vẻ nha, năm nay có ăn sinh nhật hông? ]

Các fan đều biết Ô Bách Chu không tổ chức sinh nhật, chuyện này trong nhiều cuộc phỏng vấn đều nhắc đến. Nhưng bình luận này lại được Ô Bách Chu “sủng hạnh”, Ô Bách Chu trả lời một câu: Sẽ ăn, ăn với mèo lớn.

Bạch Đường Sinh ngẩng đầu, đối diện với ánh nhìn chằm chặp của hai người Hạ Đông và Diệp Dạng, không tiếng động mà thở dài.

Đâu chỉ khoe khoang, quả thực là kiêu ngạo, trừ không comeout ra, không viết thẳng tên của Bạch Đường Sinh lên, thì có gì khác với công khai đâu?

– –

Lại nói Ô Bách Chu bên này, một bà cụ ngồi trên xe lăn, Ô Bách Chu lẳng lặng đẩy phía sau, hai người yên lặng tựa như đi tản bộ.

Bà cụ đột nhiên mở miệng, giọng nói lộ ra chút nghẹn ngào: “Đứa nhỏ ấy có tốt không?”

Ô Bách Chu không hề chần chừ nói: “Em ấy tốt lắm ạ.”

Bà cụ như là nhạt cười một chút: “Vậy là tốt rồi. Khó gặp được người mình thích, nên phải trân trọng. Cả đời không dài, chớp mắt là qua, có thể gặp gỡ một người thích hợp nắm tay đi đến cuối đời, đó là chuyện may mắn.”

“Con sẽ.”

Bà cụ nhìn ra phương xa, ánh mắt một mảng vẩn đục: “Hiếu Toàn bọn nó vẫn luôn gạt bà, chuyện bà muốn biết bọn nó giấu được sao?”

“Bọn họ lo bà không chấp nhận được.”

“Bà có cái gì không chấp nhận được? Bà cũng sắp sống đến cuối đời rồi, có gì mà chưa từng trải qua? Người già rồi, mắt cũng sáng hơn, con người sống một đời nên khiến bản thân thư thái, chuyện khác đều là vô nghĩa.”

“Tuổi trẻ thật tốt mà…” Bà cụ cảm thán, hỏi: “Đứa nhỏ này tên Đường Sinh đúng không?”

“Vâng, Đường Sinh trong Dã đường nhữ tẫn sinh trưởng*.”

(*)Đây là một câu thơ, tạm dịch là Hải đường hoang đã nở rộ.

“Tên hay, cũng là một đứa nhỏ tốt.” Bà cụ nói: “Chúng ta đi thôi.”

Như là có linh cảm, trong nháy mắt khi bà cụ nói xong lời này, Bạch Đường Sinh đột nhiên quay đầu lại, nâng mắt nhìn về hướng phòng cho khách ở lầu hai.

Do ngược sáng mà cậu không thấy rõ là ai đứng ở đó, nhưng trực giác thấy không có ác ý. Cậu nhẹ nhàng cười về hướng đó, như là xuyên qua năm tháng gửi một câu chào hỏi thầm lặng tới người ở đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK