• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Quân thực sự đứng hình rồi, gã ta nhìn cả hai người với không chớp mắt, một lúc lâu sau mới có thể thốt ra một cách khó nhọc.

"Chú... chú ba... chú nói vậy là sao? Chú... chú có biết cô ta là hạng người gì không?"

Không biết là xuất phát từ tâm lí gì, nhưng Mặc Quân thực sự không muốn Mặc Chính Thần thân mật với Mạch Ly như thế.

Người Mặc Quân gã luôn yêu mến chỉ có Mạch Huyên, gã hiểu, nhưng gã không cho phép người từng hâm mộ gã, yêu gã đến chết đi sống lại giờ lại chẳng đoái hoài gì tới hắn.

Mặc Quân nắm chặt tay, ánh mắt nhìn cô càng ngày càng bất thiện. Gã cho rằng nhất định Mạch Ly đã dùng thủ đoạn dơ bẩn khiến cho Mặc Chính Thần phải níu giữ.

Mạch Ly nhìn ánh mắt gã, cười khẩy, quả nhiên người làm sao thì chiêm bao làm vậy, đến cả cách suy nghĩ cũng dơ bẩn như thế.

Mạch Ly không những không hất tay Mặc Chính Thần ra như hồi nãy mà còn nắm chặt hơn. Đôi môi đỏ mọng nhếch lên thành một nụ cười mị hoặc lòng người.

"Sao không biết đường gọi mợ ba đi."

Ánh mắt Mạch Ly tràn đầy khiêu khích làm cho Mặc Quân tức đến mức khó thở. Nhưng Mạch Ly nào biết lúc này trong mắt người đàn ông đang nắm tay cô, cô gái nhỏ đầy gai nhọn này đẹp đẽ biết nhường nào.

Mặc Chính Thần nhìn cô đến ngây người, sau đó không khỏi âm thầm nuốt một ngụm nước bọt. Người của hắn, đẹp đến nghẹt thở.

Mặc Chính Thần không muốn để cho người khác nhìn thấy vẻ đẹp này, thế nên trong lúc Mặc Quân còn đang thất thần hắn đã hạ lệnh đuổi khách.

"Nhìn đủ chưa? Đủ rồi thì cút ra ngoài."

Xưa nay Mặc Quân sợ nhất là người chú ba này, chỉ cần hắn nặng lời nửa câu thôi là Mặc Quân liền co lại như con chim cút.

"Cháu... cháu đi ngay."

Nói xong cũng không quản Mạch Ly có thực sự dùng mưu hèn kế bẩn để câu dẫn người ta hay không, Mặc Quân lập tức lao ra ngoài.

Mà ở trong phòng, Mặc Chính Thần đang ve vãn người kia không buông.

"Ban nãy em nói gì? Nói lại một lần nữa cho tôi nghe đi mà..."

Mạch Ly muốn hất tay hắn ra cũng không được, cô thầm nhủ không được đánh người khuyết tật, nén giận nói.

"Tôi nói lại lần nữa, tôi và anh chẳng có gì cả, thế nên anh mau buông tay ra cho tôi."

"Không buông,."

Cứ dùng dằng mãi thế này cũng không phải là cách. Mạch Ly thở hồng hộc nhìn bàn tay đang nắm tay cô không rời, uy hiếp.

"Nếu như anh không chịu buông, tôi sẽ nói cho tất cả mọi người biết chuyện việc anh phải ngồi xe lăn là giả."

"Ồ..." mặc Chính Thần không mặn không nhạt đáp. Một lát sau hắn mới nhả thêm vài từ.

"Có phải tôi nên tỏ ra hoảng hốt một chút mới đúng không?"

Mạch Ly sắp tức nổ phổi đến nơi. Cô không thương tiếc đánh xuống bàn tay đang cầm chặt kia. Người đàn ông ăn đau nhíu mày thả tay ra, cô nhân cơ hội lùi về phía sau mấy bước.

"Tôi và anh chẳng có quan hệ gì hết, thế nên đừng có nhận người bậy bạ."

Nói xong cô liền quay lưng rời đi.

—-

Biệt thự nhà họ Mạch.

Mạch Hiểu Vĩ đã được xuất viện đưa về nhà, thứ nhất là do vết thương của cậu ta không nặng, thứ hai là cậu ta rất ghét cái không khí ngột ngạt của bệnh viện nên người trong nhà đều nghe theo cậu ta.

Vừa vào tới nơi, Mạch Ly đã nhìn thấy hai vợ chồng Mạch gia đang ngồi sẵn ở phòng khách giống như chờ cô về vậy.

Khi thấy cô bước vào, Mạch gia chủ lập tức đặt mạnh chén trà lên bàn kính, nói bằng giọng đanh thép.

"Mày đi đâu cả đêm mới về?"

Mạch Ly không cảm thấy họ đang quan tâm tới sự an toàn của cô.

"Mạch tổng cần gì phải quan tâm chứ."

Nói xong cô bèn quay bước nên tầng, thế nhưng có người lại cố tình cản bước cô lại. Mạch Huyên đứng ở đầu cầu thang, khuôn mặt cô ta đáng thương lại tràn ngập sự quan tâm, giống như từ trước tới giờ Mạch Huyên luôn thánh thiện như vậy.

"A Ly, em đừng vô lễ với ba mẹ như thế, họ chỉ muốn tốt cho em mà thôi."

Mạch Ly cười khẩy, một đêm không ngủ làm cho cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng, hiện tại cô khuôn muốn dành chút sức lực ít ỏi của bản thân ra để lời qua tiếng lại một cách vô nghĩa. Thế nên cô chẳng thèm đoái hoài mà đi thẳng qua Mạch Huyên.

Đúng lúc này, cô nghe thấy tiếng hệ thống trong đầu.

[Ký chủ, tin tức động trời, Mạch Huyên đang mang thai.]

Mạch Ly dừng bước lại ngay lập tức, cô ngạc nhiên nhìn Mạch Huyên đang đứng cách mình mấy bậc cầu thang, không thể nào tin nổi vào những gì vừa nghe được.


[Không những vậy, đứa con trong bụng cô ta còn là của Mạch Hiểu Phong.]


Quả nhiên tin sau còn động trời hơn cả tin trước. Một Mạch Huyên luôn tỏ ra thanh thuần trong sáng cùng với Mạch Hiểu Phong lạnh lùng thành thói, vậy mà lại xuất hiện mối quan hệ cấm kị?


Mà theo cốt truyện, nam chính phải là Mặc Quân mới đúng.


Mạch Huyên, quả nhiên là nữ chủ bạch liên hoa quyến rũ trai ở khắp nơi mà.


Nếu như ba mẹ Mạch trọng sĩ diện nghe được tin tức này thì không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đây?





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK